Chương 67: Kế hoạch của nam chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đám Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ và Tiểu My hợp lại với nhau ở một nhà hàng cuối đường sau "trận chiến". 

Ngay khi Vương Thanh vừa ngồi xuống bên cạnh Đại Vũ, Tiểu My đã lướt mắt nhìn hắn thêm một lượt từ đầu đến chân, rồi cười rộ lên.

"Cười gì?" Hắn trừng mắt.

"Sorry, I can't bare it anymore. Thanh ca, anh hôm nay hóa trang thật xuất sắc a... "

"Tiểu My, sao em lại ở đây." Cô nhại lại lần nữa diễn xuất của Vương Thanh mấy phút trước rồi laị tiếp tục cười.

"Tôi học diễn xuất, có biết không?"

"Ẩy, tôi lại nghe anh học phát thanh." 

"Tôi học hai năm diễn xuất rồi mới chuyển ngành, bây giờ thỉnh thoảng vẫn học thêm." Vương Thanh nhướn mày. 

Tiểu My trề môi. "Khỏi nói tôi cũng biết. Anh là theo Đại Vũ lên lớp."

"Cô chỉ giỏi đoán mò."

"Xì, mò mà trúng, đúng không Đại Vũ?"

"..."

"Đại Vũ." Tiểu My tăng âm lượng.

Phùng Kiến Vũ nãy giờ cứ im lặng, nghĩ ngợi lung tung quanh chuyện xem mắt nên không biết bọn họ nói gì. Giờ nghe đến tên mình mới giật mình.

"Hả? chuyện gì?"

"Anh đang nghĩ gì mà mất hồn vậy?"

 Vương Thanh nhận thấy sự lạ lùng ở cậu, không cần hỏi, hắn cũng biết cậu nghĩ gì.

"Em đừng lo, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cũng chỉ là tạm thời thôi. Tốt nghiệp rồi chúng ta sẽ công khai có được không?"

"Nói gì vậy? Em không vội. Anh cũng không cần vội. Nhiều người biết lại càng phức tạp. Cứ như vậy là được rồi.

Hắn dù không can tâm chuyện cứ phải mãi che dấu mối quan hệ của hai người, nhưng biết cậu đang sợ, càng biết rõ cậu sợ cái gì, nên hắn chỉ có thể nói.

"Ừm, em muốn sao thì là vậy đi."

Là người tâm lý, Tiểu My liền có thể cảm thấy sự nặng nề trong không khí. Cô nở nụ cười,

" Có gì đâu mà nghĩ. Ở đây không thích thì di dân qua Canada ở. Mà Thanh ca, tôi nói nè. Anh không thể nào chải lại cái đầu tóc anh một chút được hả. Phim đóng máy rồi a."

Vương Thanh đột nhớ đến mái tóc năm năm ngáo tàu của mình, liền lật đật lấy tay vò đầu rối nùi lên.

"Thiên na, tôi quên bén mất, không tưởng tượng được nãy giờ như thế này mà đi bát phố."

"Có gì đâu, em thấy rất manh mà." Phùng Kiến Vũ cũng lấy tay sửa sửa tóc cho hắn.

"Anh không thích manh. Không được nói anh manh. Anh là soái, là khốc."

"Được, anh thích là được rồi." Đại Vũ tiếp tục sủng nịnh vừa chỉnh trang đầu tóc, vừa lấy tay vuốt má hắn một cái.

Tiểu My vừa nâng mood của mọi người lên một chút, giờ lại phải nhìn cảnh người vuốt,người sửa, nhìn nhau cưng chiều, không tự nguyện ăn một mớ cẩu lương.

"Hai người, đủ rồi. Làm ơn nghĩ tới cẩu độc thân. Gọi món đi. Tôi đói."

----------------------

Tiểu My vừa về đến nhà đã thấy bà Nội vẫn còn ngồi chăm chú nhìn vào máy tính.

"Grand, bà chưa ngủ?"

"Con đi đâu về trễ vậy?"

Cô nàng ngồi xuống cạnh Vương lão.

"Con đi kiếm Đại Vũ đi chơi."

"Con đi với Tiểu Vũ cả ngày sao?" Vương lão phu nhân nâng nâng gọng kiếng.

"Đúng a, hôm nay anh ấy không có tiết, có thể dẫn con đi vòng vòng."

"Còn Vương Thanh, nó có đi cùng không?"

"Sáng anh ấy bận đi đâu đó, nên đến trưa tụi con mới gặp."

Vương lão vừa nghĩ Đại Vũ và Vương Thanh vì Tiểu My mà tách nhau ra, có thể hai đứa nó chưa... lại nghe thấy câu trả lời thành thật của cô nhóc lai Miranda, lại phải đành ngậm ngùi xóa tan ý tưởng, lắc đầu, nhìn lại vào máy tính.

"Bà đang làm gì vậy?"

"Ta đang chọn cho Vương Thanh một người tốt."

Tiểu My mắt sáng rực, liền nép vào hỏi.

"Bà chọn được chưa? Ai vậy? Có đẹp không? Tiểu thư nhà nào?"

"Con hỏi nhiều vậy làm gì? Cũng đâu phải là kiếm cho con."

"Con là tò mò."

"Con thích Vương Thanh sao? Con muốn cùng nó xem mắt sao?" 

Sao mũi dao lại tự dưng chĩa vào phía cô thế này. Vừa nghĩ tới mấy tạ cẩu lương bị bắt ăn cả ngày hôm nay lại thấy nghẹn ở cổ. Chối đây đẩy.

"No way. Nào có, con với Vương Thanh, haha, dù trời có sập cũng không thể a."

Bà Nội biết tỏng trong đầu con nhóc này nghĩ cái gì, bà cũng chỉ là hỏi chơi mà thôi.  

Một chút thông tin, bà nội Vương cũng  không cho Tiểu My biết. Cô nàng rất anh dũng, không bỏ cuộc, kiếm cớ hết đi qua đi lại sau lưng, lại ngồi bên cạnh bà, để nhìn lén thông tin đối tượng tiếp theo mà cả 3 phải đối phó. 

___________

Sau khi tiễn biệt Tiểu My, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ chưa vội về ký túc mà cùng cùng nhau đi lang thang qua vài con phố, ngắm cảnh đêm. Trời đêm hiu hiu lạnh, Đại Vũ lúc nào cũng đi nép vào Vương Thanh, chân đều bước, vai kề tay nhưng hai bàn tay lại không hề nắm lấy nhau vì đường phố lúc này vẫn còn đông đúc lắm.

Vương Thanh nhìn người bên cạnh mà lòng cứ xốn xang. Hắn muốn nắm lấy tay cậu, ôm lấy thân thể cậu, nhưng hắn biết lúc này đây, cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng. Cũng đã một tháng rồi họ chưa thật sự gần gũi. Lúc ở ký túc, dù mấy thằng bạn có giả câm, giả điếc, thì bọn họ cũng đâu thể làm gì. Lúc ở nhà, có bà Nội và Tiểu My, hai người dù có lén lút ở cùng một phòng, nhưng cũng chỉ là hôn, là ôm nhau ngủ, đúng trong sáng thế thôi. Hắn thèm lắm được thấy thân thể gợi cảm của cậu, cùng cậu đụng chạm da thịt, và nghe thấy tiếng rên khoái cảm của cả hai giao hòa. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, sao hắn lại có thể quên chứ, Vương Thanh đột ngột dừng lại. Đại Vũ cũng không bước tiếp, tròn mắt nhìn người yêu.

"Sao anh lại đứng lại vậy, cần gì sao?"

"Đại Vũ, hôm nay anh không muốn về ký túc. Em có thể cùng anh đến một nơi không?"

"Mai có tiết mà. Chúng ta cũng không có mang theo quần áo để thay. Hay là thôi đi. Khi khác..."

Hắn đánh gẫy câu từ chối của cậu.

"Không có quần áo có thể ghé vào mua a. Mai anh chở em về, bảo đảm kịp giờ học. Anh hôm nay thật chỉ muốn ở cùng em, hai người chúng ta thôi."

Nhìn khuôn mặt nũng nịu của Vương Thanh cùng lời nói đầy tình cảm của hắn, Phùng Kiến Vũ đâu có nỡ từ chối. Cậu gật đầu, rồi để mặc hắn vui mừng kéo cậu đi mua bộ đồ mới, vài vật dụng cần thiết rồi lại ngồi xe cùng hắn đến một nơi nào đó, mà khi hỏi, hắn chỉ trả lời rằng, "đến em sẽ biết."

Vương Thanh đậu xe ở một khu chung cư cao cấp, gần một trường học cấp ba. Hắn dắt cậu lên lầu, rồi lại đứng trước một căn phòng trên lầu 6.

"Đây là nhà ai?" Phùng Kiến Vũ ngơ ngác, đứng chần chờ ở cửa.

Vương Thanh rút chìa khóa trong túi, tra vào ổ, "click", cửa mở.

"Vào đi. Là nhà anh."

"Nhà anh?"

"Ừ, nhà anh. Đừng đứng đó nữa. Vào rồi anh nói em nghe."

Căn nhà ở chung cư này không lớn, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ lớn, nhà bếp nhỏ thông với nhà ăn, nhưng bày trí đẹp mắt và đầy đủ tiện nghi.

"Hơi bụi một chút, lâu rồi không về. Anh lau sơ rồi em hãy ngồi." Vương Thanh phủi phủi lớp bụi mỏng bao phủ trên ghế sofa.

Phùng Kiến Vũ ngăn hắn lại, kéo tay hắn cùng ngồi xuống, bắt đầu tìm lời giải đáp cho mớ câu hỏi quay mòng mòng trong đầu mình.

"Không sao. Không dơ lắm. Nói em nghe, sao đây lại là nhà anh?"

Vương Thanh giữ chặt tay Đại Vũ, để lên đùi mình rồi bắt đầu kể.

"Lúc anh lên cấp ba, ba mẹ mua cho anh cái phòng này cho anh tự lập. Nhà này gần trường. À cái trường học chúng ta chạy ngang qua chính là trường cũ của anh."

Mắt Phùng Kiến Vũ vẫn còn mở to.

"Nhà ba mẹ anh cũng ở Bắc Kinh mà họ cho anh ra ngoài ở sớm vậy sao? Một mình ở cả căn nhà thế này? Không phải do chịu không nổi anh đi."

"Ừm. Họ thường xuyên không có ở nhà, anh với họ cũng không hợp mấy, cũng là ba mẹ muốn anh tự học cách lo lấy cuộc sống của mình. Nhiều bạn bè của anh cũng thế. Ở đây cũng tiện."

"Vậy sao anh còn ở ký túc?"

"Năm nhất là do trường bắt buộc, không phải sao. Năm hai thì do có em rồi."

Phùng Kiến Vũ nghe đến đó bỗng dưng hai tai liền đỏ ửng.

"Em có bắt anh đâu."

"Em không bắt, là do anh tự nguyện."

Càng nghe, tai càng đỏ, không hiểu sao tình thoại của hắn, cậu nghe còn ít sao. Nhưng mỗi lần nghe lại không tự chủ được mà mắc cỡ. Đại Vũ cố chuyển đề tài.

"Sao hôm nay anh lại muốn về đây?"

Vương Thanh mỉm cười, đột ngột kéo tay cậu, để rồi cả người cậu xà vào lòng hắn.

"Anh muốn ôm em, muốn thân mật với em, muốn thế giới của chỉ hai người chúng ta."

"..."

Hắn ngừng một chút, giọng trở lên trầm xuống.

"Đại Vũ a, thật... xin lỗi em. Anh có lỗi với em."

"Tại sao lại đi xin lỗi em?"

"Anh biết em vì chuyện xem mắt mà không thoải mái. Anh biết em không vui. Anh biết..."

Phùng Kiến Vũ vòng tay ôm chặt hắn, cọ cọ mũi vào cổ hắn.

"Không sao mà. Em từng nói có chuyện gì, em sẽ cùng anh đối mặt. Chỉ có từng này thì có là gì."

Vương Thanh nghe, cảm động đến đỏ cả hai mắt. Hắn buông cậu ra, dùng cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu, đặt xuống môi cậu một nụ hôn sâu, bỏng rát. Nụ hôn triền miên như kéo dài vô tận, như đem hết khí lực của cả hai hòa quyện vào nhau thành một thể. Hôn từ phòng khách đến nhà tắm, lại từ nhà tắm đến phòng trong.
Sau bao ngày mong nhớ, Vương Thanh rốt cục cũng được chạm tay, chạm môi lên từng tấc da thịt của Phùng Kiến Vũ. Làn da màu lúa mạch, khỏe mạnh và trơn nhẵn làm người ta xao xuyến không thôi. Hắn còn có thể chiều chuộng biểu tượng đàn ông của cậu và được cậu nâng niêu Tiểu điêu của hắn đến say mê. Khoảnh khắc hai dòng sữa nhỏ bắn ra, trộn lẫn vào nhau, cả hai sung sướng tới tận trời. Đối với Vương Thanh, vậy là đủ, dù khi nhìn Phùng Kiến Vũ, dục vọng chiếm lĩnh của hắn đâu chỉ có vậy, nhưng hắn can tâm chờ, chờ đến khi cậu tình nguyện thỏa mãn hắn. Đối với Phùng Kiến Vũ, thì chỉ cần người kia là Vương Thanh.

Sau cơn hoan ái, Vương Thanh ôm người trong ngực, vuốt ve tấm lưng trần đầy mồ hôi của Phùng Kiến Vũ.

"Em muốn dọn đến đây sống cùng anh không?"

Đại Vũ cũng dùng đầu ngón tay vẽ những đường loằng ngoằng trên lưng hắn.

"Muốn, nhưng không thể dọn."

"Vì sao?"

"Dọn đi ba mẹ em sẽ thắc mắc, sinh nghi. Bà Nội anh lại đang nghi ngờ. Chúng ta cứ như cũ ở ký túc xá thôi. Nơi này, thỉnh thoảng chúng ta có thể tới."

Vương Thanh cuối đầu hôn nhẹ lên trán Phùng Kiến Vũ.

"Nghe em."

_______________

Nghe ngóng cả tối, Tiểu My cũng chẳng tra ra cái gì. Vương Thanh cũng chỉ được Nội thông báo là cô gái kia sẽ mặc quần áo màu gì, còn bản thân hắn thì phải mặc đồ màu gì, đó là ký hiệu nhận biết. Có lẽ bà Nội thông thái của hắn đã nhận ra điều khác thường nên lần này mới bảo mật thông tin đến vậy. Vương lão phu nhân đúng là muốn dồn cược vào lần cuối cùng mà.

Ba con người ngồi rầu rĩ quanh bàn trà.

"Bây giờ phải làm sao? Không biết cô ta là ai, làm sao mà đối phó đây." Tiểu My than thở.

Vương Thanh cũng thở dài.

"Nãi Nãi lại đang chơi trò gì đây?"

Trái ngược với hai người kia, Phùng Kiến Vũ bình tĩnh đến lạ.

"Không phải là có ký hiệu sao. Như cũ thôi. Vương Thanh, anh vẫn là nên đi trễ 1 chút. Em và Tiểu My đi sớm, xem cô ta thế nào rồi nói cho anh. Anh phải chuẩn bị đầy đủ. Lần này có  thể ngoại hình sẽ không giúp được mấy đâu. Anh không biết cô ấy. Nhưng em nghĩ cô ấy sẽ biết anh rõ. Vì 2 lần trước đều là con gái người ta từ chối anh. Nên lần này, Nội sẽ kể về anh tỷ mỹ, tâng bốc anh tận trời. Anh phải tùy cơ ứng biến rồi. Tiểu My, cô cũng vào đó ngồi, xem tình hình, nếu không thể dùng cách cũ thì thông báo cho tôi. Tôi sẽ nghĩ ra biện pháp, chi viện cho hai người. Lần này phải xem kỹ năng diễn xuất của anh rồi Thanh ca."

Tiểu My và Vương Thanh đồng loạt há hốc miệng, kinh ngạc.

"Đại Vũ hôm nay em có uống lộn thuốc không?"

_________ TBC ________

Sorry để mọi ng chờ lâu. Mọi ng nghĩ cô nàng tiếp theo sẽ thế nào? L sẽ tiếp thu ý kiến a.

https://youtu.be/YB526ORc4ck

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro