Chương 68: Cho anh thêm một lần chọn lựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm hẹn lần này có phần xa hoa hơn lần hai lần trước. Vương Thanh được bà nội gửi cho địa chỉ của một trong số nhà hàng cao cấp nhất của Bắc Kinh. Nhà hàng có quy định rõ ràng, nam thực khách phải diện âu phục, còn nữ phải mặc lễ phục. Vì cái quy định oái ăm đó mà Vương Thanh không thể cố tình mặc quần áo tồi tàn như hai lần trước. Tiểu My cũng đau đầu, chỉ vì muốn ra tay vì nghĩa mà cô phải lết vào trung tâm thương mại chọn một cái đầm thướt tha, ôm sát vốn không phải phong cách của mình để mặc cho mỗi dịp này.

Như mọi lần, Vương Thanh vẫn là người đi trễ nhất. Tiểu My vào trước, chọn một bàn đối diện với bàn mà bà Nội Vương đã đặt sẵn để tiện quan sát tình hình. Phùng Kiến Vũ vẫn đợi bên ngoài theo kế hoạch đã đặt ra từ hôm qua.

Không gian nhà hàng Pháp ngập trong những bản giao hưởng du dương, làm con người ta trở nên thư thái và cũng trở nên kiêu sa lên thêm một bật. Đối với Tiểu My lại khác. Tiểu My vốn là tiểu thư nhà giàu nhưng lại không hề thích gu âm nhạc của giới thượng lưu, đối với cô nghe nhạc hòa tấu là một sự tra tấn tinh thần. Chẳng thấy thư thái mà còn thêm nhức đầu. Cô nàng đang chán muốn chết, cứ vừa lầm bà lầm bầm, nhắn tin than thở trong group chat với Đại Vũ và tên ôn thần kéo cô vào sự gò bó cả tinh thần lẫn thể xác ngày hôm nay.

Miran02       <Mấy người nói coi, tôi hôm nay là vì ai mà phải như thế này!!!>

Đại Vũ 310   <Xin lỗi mà Tiểu My, ráng một chút.>

Thanh 827   <Vì chính cô nhiều chuyện.>

Miran02       <Vương Thanh, anh... Xong việc, lão nương quyết không để anh yên.>

Thanh 827   <Cô làm gì được tôi?>

Đại Vũ 310   <Người đâu? Đã đến chưa?>

Miran02       <Được, anh cứ chờ xem.>

                      < Vẫn chưa. Chờ mòn mỏi.>

Tiểu My đang giận dỗi, chọt chọt điện thoại thì như có linh tính, cô ngước lên nhìn, thì đúng là nữ chính đã xuất hiện. Cô gái kia mặc một cái đầm dài màu đen, phần cổ hơi trễ để lộ ra một phần xương quai xanh quyến rũ. Khi nhìn đến khuôn mặt cô nàng, Tiểu My thoáng giật mình, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Phùng Kiến Vũ.

"Đại Vũ, Đại Vũ, người đến rồi."

"Thật đến rồi. Cô ấy thế nào? Nhìn đoán xem tính cách ra sao? Đối phó được không?"

"Đại Vũ à, tôi có cảm giác đây là em gái anh."

"Đừng có đùa. Tôi là con một, làm gì có em gái."

"Thật mà. Anh thử hỏi qua ba mẹ anh một chút..."

"Đừng nháo nữa có được không?"

"Tôi không nháo. Cô ấy có cặp mắt to giống anh. Sống mũi cao và cái miệng cũng giống anh. Chỉ có điều cô ta trắng hơn anh 1 chút. Tôi thấy lần này bà nội đã lấy anh làm tiêu chuẩn để chọn cháu dâu rồi."

Nghe tới đó, mặt Phùng Kiến Vũ có chút đổi sắc. "Lấy anh làm tiêu chuẩn..." Bà nội có phải đã biết gì đó rồi không. Vậy nên bà mới đột ngột bắt Vương Thanh đi xem mắt. Một người con gái giống cậu. Cậu nên làm sao? Tình huống này là sao?

"Đại Vũ, anh có đó không?"

"Có." Đại Vũ đáp lại yếu ớt.

"Có lẽ do tiếp xúc với anh nhiều, cô ấy lại giống anh nên nhất thời tôi không có cách nào nhìn ra tính cách của cô ta. Tôi bây giờ là lấy hình ảnh của anh áp đặt lên người cô ta mất rồi. Anh nói xem, ta phải làm sao?"

"Cô tạm thời cứ để như vậy đi. Đừng nói gì với Thanh ca. Để anh ta vào gặp cô ấy đi."

"Đại Vũ, anh đã nghĩ ra biện pháp sao?"

"Ân."

"Vậy tốt rồi. Ta chờ xem chuyện gì đã rồi sau đó tính tiếp."

Đại Vũ thật ra biết bản thân mình đang nói dối. Cậu thật ra không hề có một biện pháp đối phó nào. Cảm giác hoang mang lúc trước lại một lần nữa tìm về. Cậu không chắc vì sao một người con trai như Vương Thanh lại yêu thích một nam nhân như cậu. Cậu biết cậu yêu anh vì anh là Vương Thanh, chỉ như vậy. Nhưng đối về tình cảm phía Vương Thanh, cậu lại không dám tự bản thân chắc chắn. Cậu hiểu dụng tâm của bà nội Vương. Tìm một người con gái có nét giống cậu để cho Vương Thanh một lần nữa xác định lại cảm xúc của bản thân hắn. Hắn có thật là yêu nam nhân hay không? Hay chỉ yêu người có khuôn mặt này? Vậy cũng tốt. Nếu đã sai thì phải sửa...

Cầm lại điện thoại, Phùng Kiến Vũ nhắn cho Vương Thanh đang đợi trên xe dưới hầm khách sạn.

<Đến lúc rồi, anh vào đi.>

Giọt nước mắt nhẹ rơi bên khóe mắt. Cậu tất nhiên buồn. Cậu đang đem tình yêu của mình đi thử thách. Cậu cho hắn thêm một lần chọn lựa. Liệu hắn có còn chọn cậu? Vươn tay lên lau đi sự yếu ớt của bản thân, Đại Vũ cũng đứng lên chỉnh sửa quần áo đi vào nhà hàng, cậu không vào ngồi cùng Tiểu My mà chọn một bàn trong góc khuất nhưng vẫn có thể quan sát được động tĩnh của bàn bên kia. Cô gái kia y như Phùng Kiến Vũ phiên bản nữ. Trên đời đúng là không có gì là không thể xảy ra. "Vương Thanh, em có nên tin anh không?"

Cửa nhà hàng lại một lần nữa mở ra, Vương Thanh xuất hiện như một vị hoàng tử lịch lãm. Quần áo thường ngày đã không thể che khuất được sự tuấn lãng của hắn, âu phục lại càng tôn lên dáng người, đôi chân dài thẳng tắp, và làm toát ra nam nhân soái khí trên người hắn. Dù bộ âu phục có phần cổ lỗ sĩ thế nào đi nữa, nhưng khi được khoác lên người hắn thì cũng thành trending. Ánh mắt ngưỡng mộ của nữ nhân và ghen tị của nam nhân của toàn bộ nhà hàng đi theo mỗi bước chân của hắn. 

Vương Thanh vừa đi theo sự hướng dẫn của phục vụ viên, mắt vừa dáo dác tìm kiếm. Hắn đã nhìn thấy Tiểu My, nhưng lại không thấy được Phùng Kiến Vũ, lòng hắn đột nhiên có chút lo lắng.

Phản ứng đầu tiên của Vương Thanh khi nhìn thấy Nguyên Phân Ngọc cũng giống y như Tiểu My, một chữ, sốc. Có lẽ nào... không thể, cậu ấy họ Phùng, cô ta họ Nguyên a.

"Xin chào, Nguyên tiểu thư, tôi đến trễ."

Nguyên Phân Ngọc thoáng nhìn lên Vương Thanh, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không sao Vương tiên sinh. Tôi cũng chỉ mới đến."

"Cô đã gọi món chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cô muốn ăn gì?"

"Không giấu gì Vương tiên sinh, tôi không thích món ăn Pháp cho lắm nên không rành. Anh có thể giúp tôi gọi  món không?"

"A, nói thật với cô, tôi trước giờ cũng chưa từng đến nơi này, cũng không biết nên gọi cái gì. Cái này là bà nội bắt tôi đến."

"Tôi cũng vậy."

Hai người nhìn nhau một chút rồi phá lên cười. Có người kia lại cười không nổi.

Vương Thanh và Nguyên Phân Ngọc cho người phục vụ tùy ý chọn đại hai món. Nguyên Phân Ngọc nhìn thấy cách Vương Thanh ăn mặc, cũng một phần hiểu được người nam nhân ngồi đối diện không phải là thật lòng muốn đi xem mắt với cô. Vậy càng dễ nói chuyện, vì bản thân cô cũng không phải là tự nguyện. 

"Vương Tiên Sinh, để tôi tự giới thiệu lại một chút. Tôi tên Nguyên Phân Ngọc, sinh viên năm hai chuyên ngành Thời Trang. Hân hạnh được làm quen với anh."

"Vương Thanh. Năm ba, ngành Phát Thanh. Hân hạnh."

"Anh đừng ngại, tôi hôm nay đến đây cũng do bị ép buộc. Nên chúng ta cứ coi như bằng hữu, cùng nhau ăn bữa cơm rồi giải tán về công trạng về đối phương cùng trưởng bối thôi."

Vương Thanh nghe xong liền thở ra một cái, mỉm cười. 

"Nguyên tiểu thư, cô thật là thoải mái."

"Haha. Anh đúng là không có ý với tôi. Tôi tệ vậy sao???"

"Xin lỗi, Nguyên tiểu thư."

"Gọi tôi là Phân Ngọc là được. Không cần giữ lễ."

"Vậy cô cứ gọi tôi là Vương Thanh. Không phải là cô tệ, chỉ là... tôi..."

Phân Ngọc phá lên cười.

"Haha... đùa một chút, đừng để ý. Tôi đây cũng đâu có ý với anh."

Đứng trước người có khuôn mặt gần giống Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh cũng coi như là người quen, nên không giữ nét lạnh lùng thường trực. Tính cách cô nàng này cũng "được" nên có phần cũng thả lỏng.

"Cũng tốt. Tôi cũng không phải người tốt."

"Có thể chia sẻ một chút không, sao anh lại bị bắt đi xem mắt vậy?"

"Tôi cũng không biết nguyên nhân. Còn cô?"

"Người tôi yêu không môn đăng hộ đối. Vấn đề muôn thuở đó, anh hiểu mà."

"À, tôi chưa từng gặp qua."

"Xì, đúng là chỉ quen với tiểu thư đài cát phải không?"

"Tôi trước giờ chưa quen ai là tiểu thư."

"Chậc... vậy lý do bắt anh đi xem mắt là giống tôi rồi đi." Phân Ngọc làm ra vẻ suy tư. "Nè, tôi chỉ là tò mò thôi, anh nói cũng được không nói cũng không sao."

Cắt miếng thịt bỏ lên miệng, Vương Thanh nhàn nhạt nói.

"Có gì cô cứ tự nhiên hỏi. Đừng rào đầu, đón đuôi như vậy."

"Thoải mái, có khí chất. Đối tượng của anh là người thế nào?"

"Đối tượng của tôi sao?"

"Ừ, người anh yêu đó."

Nghĩ đến Phùng Kiến Vũ, cơ mặt hắn giãn ra, khóe miệng Vương Thanh chợt cong lên, hắn lại xoay đầu tìm kiếm một vòng bóng dáng người yêu mà không thấy, chỉ thấy Tiểu My đang chăm chăm nhìn hắn bằng cặp mắt sắc lẹm, miếng thịt bò trên đĩa cũng muốn nát nhừ dưới bàn tay cô. Vương Thanh hiểu con nhóc kia đang nghĩ gì trong đầu, nên chỉ nhếch mép, nhướn mày một cái. Làm Tiểu My tức muốn điên, "đàn ông đều không phải người tốt, trừ Đại Vũ ra."

"Sao, không muốn nói?" Nguyên Phân Ngọc chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.

Vương Thanh lại cười. Hắn cười lên càng soái. Nhưng nụ cười kia lại tạo nên một mảng chua chát, ép đôi mắt người hắn yêu sâu đậm ửng đỏ. Thì ra chỉ cần có nét giống thì hắn lại có thể vui vẻ đối với người ta như vậy. Thì ra nếu có đôi mắt hai mí, thì đối phương là ai cũng không quan trọng.

"Em ấy, một người rất đặc biệt."

"Nhìn anh cười đến hạnh phúc chưa kìa. Không thể nói rõ hơn sao?"

"Em ấy là người duy nhất tôi yêu. Nói thật, cô có nét nhìn giống em ấy lắm. Nhưng dù có giống cỡ nào, cô vẫn không thể là em ấy."

"Tôi thèm vào. Nhưng anh lại càng làm tôi thêm hứng thú đối với cô ta. Phải như thế nào, bà nội anh mới tìm một người giống cô ấy là tôi để anh xem mắt."

"Không quan trọng, dù là ai đi nữa cũng chỉ có một kết quả."

"Huynh đệ, có nghĩa khí, tôi kính anh."

Hắn lại cười. À không, đôi bên nhìn nhau cười. 

Phùng Kiến Vũ nắm chặt tay thành hình nắm đấm. Cậu không muốn ngồi đây tiếp tục nhìn họ vui vẻ với nhau như thế. Trái tim cậu không cho phép, lý trí cũng không cho phép. Nhưng lúc cậu vừa muốn đứng lên, điện thoại trong tay cậu lại chợt rung lên. 

<Đại Vũ, em đang ở đâu? Anh nhớ em.>

Hắn đang ngồi đối diện một người nhìn y như cậu, lại cười vui như vậy mà giờ lại nói nhớ cậu. Tâm thần.

<Vậy sao? Không phải đang chơi rất vui đi.>

Ngón tay miết vào màn hình điện thoại đánh từng con chữ, nhưng mắt cậu vậy trừng trừng nhìn tên đào hoa công tử bên kia đang cười đến không thấy mắt. Nhưng cũng nhờ vào cái tin nhắn đó, tâm tình cậu có đôi chút nhẹ nhàng hơn.

<Em ghen sao? Anh thật cao hứng a.>

<Tôi thao.>

Nguyên Phân Ngọc nhìn tên kia nửa ngày ngồi ôm điện thoại nửa ngày là đủ hiểu đã đến lúc tạm biệt nhau rồi.

"Vương Thanh, tôi đi trước đây. Rất hân hạnh được quen biết anh." 

"Chào cô, rất cảm ơn cô hôm nay."

"Có gì mà cảm ơn, chúng ta đồng bệnh tương liên mà. Đừng chê tôi nhiều quá trước mặt bà nội anh.  Cho tôi chút mặt mũi."

"Nhất định."

Phân Ngọc còn chưa đi khỏi, hắn lại tiếp tục cắm mặt vào điện thoại.

<Em đang ở đâu? Chuyện ở đây giải quyết xong rồi. Anh lập tức đi gặp em.>

<Thôi khỏi đi. Lo chăm sóc cho cô gái của anh.>

<Đại Vũ a......>

Phùng Kiến Vũ úp di động xuống bàn, mặc cho nó rung chuyển liên hồi. Vương Thanh gọi hết cuộc này đến cuộc khác vẫn không có người bắt máy. Đang nóng ruột, hắn còn được hứng thêm một cú đánh vào lưng.

"Vui vẻ dữ ha." Tiểu My khinh khỉnh mặt mũi, khoanh tay nhìn hắn như kiểu vợ cả đi bắt gian chồng tại trận.

"Làm gì vậy? Đại Vũ đâu?"

"Anh còn nhớ đến Đại Vũ sao?"

"Đừng có mà nói nhảm nữa, em ấy đâu?" 

"Tôi không biết, anh không gọi cho anh ấy đi."

"Gọi được, tôi còn hỏi cô sao?"

Di động trên tay Tiểu My vang lên 1 tiếng báo tin nhắn.

Đại Vũ 310 <Chờ hai người ngoài cửa.>

"Anh ấy nói đi ra cửa."

Vương Thanh mặt hầm hầm.

"Sao em ấy nhắn cho cô mà không phải tôi."

Tiểu My lại bồi thêm một cú, "Anh còn dám nói, anh ấy không lột da anh là đã may cho anh lắm rồi, còn không mau đi."

-----------------------------------------------------------

Nguyên Phân Ngọc chưa về ngay, cô nán lại một chút ở nhà vệ sinh gần sảnh để trang điểm một chút để lát nữa đến gặp người yêu. Trên đường ra cửa, cô bỗng thấy một nam sinh tướng người cao ráo, tuấn tú phi phàm, và khuôn mặt thì lại có nét giống cô đến ngỡ ngàng. Cô bỗng có cảm giác nghi ngờ lão ba nhà mình có phải lúc trước đã đi gieo gian tình khắp nơi hay không, để cô đi đâu cũng đụng phải anh em thế này. Cô vừa định đến bắt chuyện, thì thấy Vương Thanh đi cùng một cô gái xinh đẹp tiến về hướng "anh trai thất lạc" của cô.

Ban đầu, cô còn cho rằng người đi cùng chính là người yêu trong bóng tối của tên công tử họ Vương. Nhưng khi cô thấy khuôn mặt hắn ngập tràn xuân sắc chạy ngay đến, ôm lấy cổ chàng trai đang tựa bên cửa sổ, dù bị anh ta cho ngay một cái tát vào mặt vẫn cười rất mãn nguyện. Nháy mắt cô đã hiểu ra tất cả, từ lý do bà nội Vương tìm đến cô, lý do Vương Thanh cư xử nhã nhặn với cô, nhưng không kém phần cứng rắn để từ chối cô.

  "Em ấy là người duy nhất tôi yêu. Nói thật cô có nét nhìn giống em ấy lắm. Nhưng dù có giống cỡ nào, cô vẫn không thể là em ấy."  

Anh ấy đứng một mình thật cao lớn, thật nam tính, thật khốc. Nhưng khi đến bên hắn lại trở nên nhỏ bé, sẵn sàng cho hắn nâng niu. Hắn dù thô ráp, bất cần. Nhưng khi đi cùng anh ấy lại trở nên dịu dàng, ân cần đến phát ngốc. Dù đều là nam nhưng đặt cạnh nhau thật là tuyệt phối. " Hai người nhất định hạnh phúc. Tôi chúc phúc anh, Vương Thanh. " Cô nhẹ mỉm cười.

Thế gian này có một điều kì diệu gọi là "tình yêu". Dù bạn là nam hay nữ, dù đối phương là nữ hay nam, nếu đó là chân tình thì phải thật tân trân quý, ra sức bảo vệ, vun đắp thì vẫn có thể có quả ngọt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro