Chương 69: Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết cục của bữa ăn tối với Nguyên Phân Ngọc có thể gọi là viên mãn vì bên bà Nội Vương cũng không có động tĩnh muốn dàn xếp cho hắn xem mắt nào khác. Vương Thanh đáng lý ra phải vui mừng, nhưng hắn lại không thể nào cười nổi. Vì sau ngày hôm đó, bảo bối của hắn đột ngột cư xử với hắn cực lạnh nhạt. Sáng không chờ hắn chở đi học, giờ ăn cũng không chờ hắn ăn cùng, chiều cũng tự về rồi trốn trong phòng mà không thèm cùng hắn đi chơi bóng, không những vậy cậu nói chuyện với hắn mà cũng bảo lười. Hắn biết Đại Vũ có gì đó không vui, hình như là giận hắn. Mà khi hắn hỏi cậu không trả lời mà chỉ "không có gì hết. Tại em mệt. Tại lão sư cần em đi sớm." Hỏi tiếp thì cậu kêu phiền, ngồi gần cũng bị cậu kêu là choáng chỗ. Hắn thật không hiểu hắn làm sai chuyện gì mà Đại Vũ lại như vậy, giận hắn thì cứ chửi hắn hay thậm chí đánh hắn cũng được, chứ cứ lơ hắn, không quan tâm hắn như vậy, trái tim nhỏ của tiểu Bảo Bảo chịu không thấu. 

Vương Thanh mời một đám huynh đệ phòng mới, phòng cũ hỏi xem có ai thấy Phùng Kiến Vũ gần đây có gì lạ không. Bọn họ, một đám đều bảo Vũ ca vẫn như ngày thường, vẫn hảo hảo cư xử, lúc nói chuyện vẫn có lúc cao hứng. Vậy là trừ hắn ra, tiểu bảo bối của hắn đối với mọi người cũng nhất mực quan tâm a. Hắn thật con mẹ nó làm gì sai?

(Bảo Bảo buồn thúi ruột rồi. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.)

Sự việc có thể kéo dài hơn, nghiêm trọng hơn nữa nếu vị cứu tinh Tiểu Miranda không gọi điện thoại cho hắn.

"Wei."

"Hey Thanh ca. Tiểu My đây."

"Tôi biết. Sao cô lại gọi cho tôi."

"Còn dám hỏi. Vì cả hai người không ai thèm trả lời wechat của tôi. Tôi không dám gọi cho Đại Vũ. Sợ anh xé xác tôi."

"Cô còn biết điều đó."

"Nói chứ, bên đây bà Nội anh mấy hôm nay không thấy tìm kiếm thêm cô gái nào cho anh nữa rồi."

"Ờ."

"Nè. Tin tốt như vậy, một chút biểu hiện vui mừng cũng không có. Uổng công tôi quan tâm hai người."

"Ờ." Vương Thanh nửa nằm, nửa ngồi trên giường, khẩy khẩy móng tay, nhàn nhạt trả lời. 

"Anh với Đại Vũ vẫn chưa làm lành có đúng không?"

Hắn bật dậy, "làm sao cô biết? Em ấy nói gì với cô sao? Cô không phải nói không có điện thoại cho em ấy sao?"

"Anh từ từ xem. Hỏi liên tục như vậy làm sao tôi trả lời."

"Cô nói đi."

"Không cần anh ấy nói, tôi cũng biết thế nào hai người cũng có chiến tranh."

"Ai mà chiến với em ấy. Có em ấy lơ tôi." Hắn dùng giọng hờn dỗi nhìn về phía Đại Vũ đang đeo headphone nghe nhạc."

"Anh ấy không ở cùng với anh sao mà nói hay vậy?"

"Có, ngồi bên kia kìa. Nhưng luôn coi tôi là người vô hình." Hắn vừa nói, vừa cố tình đẩy cao tông giọng. Cậu ấy vẫn như không nghe thấy gì.

"Chà, hai người y như trẻ con. Anh đó, lo dỗ Đại Vũ đi, ở đó còn làm mình làm mẩy."

"Ai làm mình làm mẩy? Sao cô nói càng ngày càng không giống như đang nói chuyện với tôi nha. Tôi mới là nạn nhân, bị giận mà không biết vì sao bị giận."

"Anh khờ thật hay giả vờ ngốc. Ngày hôm đó, thái độ của Đại Vũ như vậy anh còn không biết lí do."

"Tôi có làm gì đâu mà biết? Không phải là tôi đã một mình giải quyết ổn thỏa buổi xem mắt sao."

"Đàn ông mấy người thật là không có cảm quan. Không phải là kết quả mà là quá trình có biết không. Ra chỗ nào không có Vũ ca, tôi nói anh nghe."

Vương Thanh ôm điện thoại đi ra cửa, trước khi đi còn lén nhìn Đại Vũ thêm một cái, cậu ấy vẫn không nhúc nhích. Nhưng hắn nào có biết, cả ngày cậu ấy là đeo tai nghe, nhưng không hề bật nhạc a. Gì mà không có làm gì sai. Gì mà là nạn nhân. Cậu đều nghe tấc. Tiếng cửa đóng lại rồi, cậu mới bỏ tai nghe ra, nhíu mắt nhìn theo hướng cửa. 

 "Nói đi. Ở ngoài rồi. Cô nghĩ em ấy làm sao giận tôi."

"Không phải là nghĩ mà là chắc chắn luôn. Đại Vũ giận vì anh với Nguyên tiểu thư quá thân thiết, quá vui vẻ chứ sao nữa."

Mắt Vương Thanh mở to, miệng quát lớn.

"Chỗ nào mà thân thiết chớ. Xã giao là xã giao có biết không?"

"Anh không cần hét lớn như vậy, điếc hết cả tai. Mặc kệ là anh xã cái gì mà giao, chính mắt tôi và Đại Vũ đều thấy hai người rất vui vẻ, trò chuyện vô cùng thoải mái, trái ngược hẳn với hai hôm xem mắt trước."

"Vì Nguyên Phân Ngọc rất hiểu chuyện a. Không làm khó tôi, sao phải làm khó cô ta."

"Thì đó. Anh có sự khác biệt a. Đại Vũ chính là không thích điều này. Anh nghĩ xem, cô ấy giống Vũ ca đến vậy, thấy người có khuôn mặt giống là anh liền thoải mái. Vậy chỉ cần là người giống Đại Vũ anh là đều có thể yêu đi."

"Làm gì có? Tôi đây là chỉ yêu mình Đại Vũ có được không hả. Giống cách mấy cũng không thể."

"Vậy anh nói cho anh ấy nghe chưa?"

"Chưa. Còn cần phải nói sao, em ấy phải thừa biết rồi."

"Anh ấy có phải con sâu trong bụng anh đâu mà biết. Đi nói cho anh ấy biết. Dỗ anh ấy một chút là xong ngay thôi."

"Tôi thèm vào. Em ấy chính là không tin tôi, tôi làm sao phải dỗ." Hắn chính là cứng đầu, kèm luôn cứng miệng.

"A, anh không dỗ, được. Vậy để tôi dỗ. Kết quả có ra sao thì anh đừng có mà hối hận."

"Cô dám."

"Sao không."

"Cô dám gọi cho em ấy thử xem."

"Xí, gọi làm gì. Là trực tiếp đến gặp. Là trực tiếp." 

"Cô..." Chưa kịp để Vương Thanh nói hết câu, Tiểu My bên kia đã dập máy. 

Vương Thanh nói là nói cho sướng cái miệng, chứ hành động lại hoàn toàn trái ngược.

Hắn nhắn tin cho đám bạn cùng phòng, trước khi vào lại bên trong.

<Tối nay không được về.> 

Đại Vũ từ nãy đến giờ ở sau cửa, nghe hết, hắn nói bao nhiêu, cậu nghe bấy nhiêu. "Không dỗ, tốt. Có giỏi thì đừng có dỗ. Giờ ai mà năn nỉ thì là tiểu cẩu."

Vương Thanh đi vào, Phùng Kiến Vũ vẫn ở vị trí cũ như chưa từng dịch chuyển. Hắn ban đầu leo lên giường hắn. Nhưng trong vòng mới hai, ba phút đã thấy lết mông qua ngồi trên giường Đại Vũ, luây hoa luây huây lật hết cái này, đến chạm cái kia.

Đại Vũ nhìn không nổi nữa mới lên tiếng.

"Làm gì?"

Hắn trưng bộ mặt vô tội nhìn cậu.

"Anh có làm gì đâu. Em nghe nhạc tiếp đi."

"Đi về giường mình đi."

"Không thích. Giường anh cứng."

Bao giờ mà ký túc xá lại đặc cách cho anh cái giường cứng vậy. Kiếm lý do cũng kiếm cái nào hay hơn chút. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Đại Vũ cũng không thèm nói ra miệng. Cậu nhíu mày nhìn hắn, đẩy gọng kính lên sống mũi, rồi tiếp tục đọc sách. 

Kiếm chuyện không thành công. Vương Thanh một lần nữa lại di chuyển, ngồi sát bên cạnh cậu, chúi đầu vào quyển sách cậu đang xem.

"Anh lại làm gì đây?"

"Không có gì, chỉ là muốn xem em đọc sách gì mà hứng thú vậy. Anh cũng cũng muốn đọc."

Đại Vũ nhét quyển sách vào tay hắn. 

"Đọc đi. Cho anh đó."

Rồi tháo kính để lên bàn, nằm xuống giường, trùm mền kín đầu. Vương Thanh, hắn có cần gì quyển sách. Thiên sinh hắn giống người thích đọc sách sao. Quyển sách một lần nữa được yên vị dưới đất. 

Phùng Kiến Vũ cảm giác được Vương Thanh đang cố nhét thân hình to lớn của hắn vào trong cái chăn nhỏ xíu của cậu nên xoay người cho hắn một cước vào mông.

"Về giường."

Đầu Vương Thanh cứng không phải dạng thường đâu. Mà là rất cứng. Hắn lại leo lên nằm trên giường Đại Vũ, vòng tay ôm lấy cậu, áp cái lồng ngực nóng hổi vào lưng cậu, mặc cho cậu có giẫy giụa, đuổi hắn thế nào cũng không buông.

"Anh có thể để cho tôi yên được không?"

"Anh có làm gì em đâu. Chỉ là muốn ôm em một chút."

"Nóng, tránh ra."

"Đại Vũ, anh ôm được em rồi, thì cả đời sẽ không buông tay." Từng lời, từng chữ nhỏ nhẹ, trầm ấm nhưng kiên quyết được rót vào bên tai cậu. 

Phùng Kiến Vũ không giẫy giụa nữa, nhưng cũng không đáp lại câu nào. 

"Anh biết em giận anh. Nhưng sao em lại không tin tưởng anh. Tin tình yêu anh dành cho em. Dù trên đời này có hàng trăm hàng vạn người giống em đi chăng nữa. Trong tim anh chỉ có một Phùng Kiến Vũ. Người anh yêu sinh ngày 27 tháng 8 năm 1992, thuộc cung Xử Nữ khiết phích, còn bị ám ảnh cưỡng chế. Thân cao một mét tám hai, có đôi mắt to hai mí, có nốt ruồi lệ, có làn da màu lúa mạch. Người anh yêu là Nam nhân. Một nam nhân ngàn đời có một, được sinh ra chỉ là để dành cho Vương Thanh anh." 

Vương Thanh không thẹn là người mở miệng ra là có thể nói tình thoại. Muốn sến bao nhiêu, có sến bấy nhiêu. Muốn nổi da gà bao nhiêu là bao nhiêu da gà da ngỗng đều trồi lê hết. Tim Phùng Kiến Vũ muốn mềm ra như bún, tan chảy như kem rồi nhưng vẫn còn chút ấm ức, còn chút sĩ diện.

"Ai sinh ra là cho anh. Mơ hão."

"Không cho anh thì còn cho ai. Ai muốn cũng không được. Tim em vẫn ở chỗ anh."

'Xì..."

"Đại Vũ, em có giận anh thì cứ la anh, đánh anh. Nhưng đừng lơ anh có được không. Lần nào em giận cũng mặc kệ anh. Anh thật sự không có biện pháp."

"Ai không quan tâm anh. Chính anh là người không quan tâm em. Có người đẹp là không thèm nghĩ đến em. Cứ hi hi ha ha. Cười rất ư là vui vẻ."

"Ai đẹp? Sao anh có thể vì một người không soái bằng em là không lo cho em, anh đâu có bị ngốc."

"Vậy chỉ cần người soái hơn em là được chứ gì?"

"Trong mắt anh, không ai có thể sánh với em."

Phùng Kiến Vũ hai tay, ôm lấy hai vai, giả bộ rùng mình.

"Bớt bớt cái miệng đi. Nổi hết da gà lên rồi, tiểu cẩu." 

"Em nói ai là Tiểu cẩu?"

"Nói anh." Đại Vũ vuốt vuốt tóc hắn rồi lại nựng cằm hắn như cưng nựng chú chó nhỏ rồi lại cười vui vẻ. Nụ cười mà hắn nhớ nhung đã hơn hai ngày. Đừng nói là tiểu cẩu, Đại Vũ muốn hắn thành trùng cũng có thể a.

"Đừng giận anh nữa có được không?"

"Thèm vào..." Lời chưa nói hết, đã bị ai đó ngậm lấy nuốt vào. Người ta nói hôn là cách làm lành hữu hiệu nhất. Thật đúng. 

Sau một hồi triền miên, Đại Vũ đẩy hắn ra. 

"Được rồi, anh về giường đi."

"Đã nói giường anh cứng." Vương Thanh dùng dằn.

"Vậy ngồi dậy nói chuyện, lỡ chút nữa có người về."

"Không ai về đâu. Nằm yên đi." Hắn để tay lên bờ ngực cậu, nhướng mày đắc chí.

Tên Vương Thanh này đúng là nhận là thâm nhì thì không ai dám thâm nhất. Hắn vừa định áp môi hôn lần nữa, thì lại bị Đại Vũ chặn lại. 

"Anh nói xem. Vì sao bà nội lại chọn người giống em cho anh gặp. Có phải chỉ là trùng hợp hay thật sự bà cố ý. Nếu là cố ý, vậy có phải bà anh đã biết gì rồi không."

Vương Thanh nằm ngửa ra, gác tay lên trán. 

"Trước sau gì Nãi Nãi cũng phải biết. Biết trước hay biết sau cũng là biết. Vậy nếu bà biết rồi thì cũng tốt."

"Anh không lo lắng sao?"

"Nói thật, người anh lo nhất là Nãi Nãi, vì bà là người chăm anh từ nhỏ đến lớn. Nhưng giờ bà biết rồi, ngược lại anh thấy yên tâm hơn. Bà chấp nhận rồi, thì dù ba mẹ không đồng ý cũng không quan trọng nữa."

"Anh, sao phải thế. Rõ ràng anh có dư điều kiện để có người con gái tốt ở bên, tại sao lại phải..." Mắt cậu rũ xuống, đượm buồn.

"Đừng nói nữa. Có phải một mình anh có dư điều kiện. Em còn hơn cả anh. Có trách là trách lão thiên gia đã minh minh chú định chúng ta chính là của nhau. Một khi đã gặp em rồi, thì đối với anh, ai cũng không được."

Một nụ hôn nữa lại triền miên giữa hai người. Lần này, chính do Đại Vũ chủ động.

-------------------------------------------

Giận có chút, dỗ có chút là xong, đúng là phải gả đi rồi.

Đọc mà không comment, không vote, Buồn không thèm viết nữa. (-_-)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro