Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cảnh Nhiên cảm thấy, tình huống như vậy thật sự rất là kì lạ, điều này nói rõ cái gì! Nói rõ hai người bọn họ ngay cả phương diện này cũng thật hợp ý, đều nghĩ đến cùng một điểm, yêu đương đều muốn tìm người giúp đỡ! Thật sự là sự kết hợp tuyệt vời. . . 囧.

Nhưng vì cái gì Trần Việt không thèm đếm xỉa đến hắn ở ngay trước mắt, mà lại muốn đi theo đuổi một người đã đá cô?

"Trần Việt, cô cảm thấy sau khi chúng ta xảy ra quan hệ, tôi còn sẽ giúp cô theo đuổi em gái tôi sao?" Uống một ngụm cà phê, Cảnh Nhiên mím môi nhẹ giọng nói.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn vẫn rất nghi hoặc, tại sao mình lại thích một người đồng tính luyến ái, hơn nữa là một người đồng tính yêu em gái mình, thật sự là không có việc gì có thể lý giải, cảm giác buồn bực trong nội tâm đã đạt đến cấp bậc cảnh báo cao nhất.

Dứt khoát ngả bài với cô, nói mình thích cô, muốn theo đuổi cô, cho nên không thể giúp cô theo đuổi Cảnh Mân. . . . . .

Bất quá với tính cách của cô, nghe xong lời này nhất định sẽ trở mặt với hắn tại chỗ, sau đó cho hắn vào sổ đen, trở thành người bị cự tuyệt lui tới, đến lúc đó, đừng nói là theo đuổi cô, mà ngay cả tiếp cận cô cũng biến thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Trần Việt liếc xéo hắn, nhiệt độ ánh mắt lập tức rơi đến âm độ, ngồi thẳng người đưa tay ra chống eo, mới chậm rãi nghiêng thân thể về trước, khoảng cách giữa hai người rút lại cực kỳ nhỏ.

Lời nói liên tục tuôn ra giống như từng khối băng Bắc cực, vừa lạnh lẽo lại vừa cứng rắn đập về phía hắn, "Cảnh Nhiên, tôi đã đã nói với anh, làm tình với anh, chỉ là lúc đó không có cách nào khống chế sự hưng phấn, cái đó cũng không có nghĩa gì, tôi tin tưởng anh là một người đàn ông trưởng thành thì chắc không phải canh cánh chuyện này trong lòng chứ, cho nên xin anh không cần lấy chuyện xảy ra quan hệ để nói, căn bản không có ý nghĩa."

Trong nháy mắt, Cảnh Nhiên thật sự bị giọng điệu lành lạnh của cô chọc giận, vì cái gì chuyện làm tình từ trong miệng cô nói ra, giống như nhân viên dự báo thời tiết đang nói "Hôm nay gió cấp ba", chỉ là mây trôi nước chảy, nếu như không phải đã quen với cô một thời gian, thật đúng là sẽ cho rằng Trần Việt cô thật ra là một cô gái lẳng lơ!

"Bất kể nói thế nào, việc này tôi sẽ không giúp, chuyện tình cảm này còn phải xem em ấy có nguyện ý không, không phải nói cô muốn theo đuổi, tôi phải đáp ứng cô, tôi biết rõ tính tình Cảnh Mân, cố chấp giống như đầu bò, em ấy đã cảm thấy cô không thích hợp, cũng sẽ không dây dưa với cô, tôi hi vọng cô có thể hiểu được điều ấy."

Lúc nói lời này, trong lòng của hắn thật đúng là ngũ vị tạp trần (có cả năm vị ngọt đắng chua cay mặn), lời này là nói cho Trần Việt nghe, thực sự hình như cũng đang nói cho mình nghe, thật sự có điểm buồn cười, còn có về sau, cảm tình thật là có chút đáng chê cười.

Dứt khoát nói xong, cổ áo liền bị cô nhanh chóng tóm lấy, chỉ cảm thấy hoa mắt, khuôn mặt tràn đầy hàn ý của cô đã gần trong gang tấc.

"Cảnh Nhiên, bất kể Cảnh Mân yêu hay không yêu, tôi nhất định theo đuổi cô ấy, anh nói không làm được, tôi đây cũng không phải đang cầu xin anh, anh đừng được đà lên mặt, anh đã không chịu phối hợp, tôi đây cũng chỉ có thể đem chuyện anh vào khách sạn cưỡng gian tôi nói cho Cảnh Mân, anh nói đến lúc đó liệu cô ấy có vì thương cảm với tôi, mà dùng chính cô để gán nợ giúp anh trai hay không?"

Tuy từng từ từng chữ của cô rít ra từ trong kẽ răng, nhưng Cảnh Nhiên nghe được vô cùng rõ ràng, đặc biệt hai chữ "Cưỡng gian", càng như sét đánh giữa trời quang, làm hắn mất hồn, hồn bất phụ thể (hồn không thuộc thân thể), hồn phi phách tán. . . .

"Cô. . . Cô Cô. . . Cô Cô. . . ." Hắn sửng sốt mất nửa ngày không nói ra lời.

Chỉ thấy Trần Việt lạnh lùng cười, tiếp đến nói: "Đúng, tôi, đã biết lần kia tại khách sạn đã xảy ra chuyện gì."

"Cái gì... Cái gì, cái gì..." Hắn tiếp tục cà lăm.

Cô cũng tiếp tục tâm linh tương thông trả lời: "Tôi biết khi nào? Nhắc tới cũng khéo, hôm nay vừa biết, Sở Bạch trong lúc vô tình nói ra, tôi mới biết được chân tướng sự tình ." Nói tới chỗ này, tay Trần Việt níu lấy cổ áo hắn dùng sức đẩy, hắn thuận thế ngã dựa về sau ghế.

Buổi sáng lúc cô nói chuyện phiếm với Sở Bạch, hắn vô ý nhắc đến chuyện xấu hổ Cảnh Nhiên vào nhầm phòng khách sạn, truy vấn lên xuống, mới biết được khi đó là sinh nhật Cảnh Nhiên nên trong tiệm an bài tiết mục cho hắn, nghe đến cô bừng tỉnh hiểu ra, cũng tức giận đến thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, một miệng) xì hơi, tên đàn ông đáng chết này lại xem cô thành kỹ nữ, sau đó công khai ăn cô!

"Cảnh Nhiên, anh thật đúng là ăn gan báo a, chiêu kỹ lại chiêu đến trên đầu tôi đây, sau đó còn gạt tôi nói là tôi cưỡng gian anh, anh thật đúng là có gan!"

Tình thế đảo ngược nhanh như vậy làm cho hắn trở tay không kịp, Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy đầu đau đến phát mộng.

Trong không khỏi căm tức, trưởng tiệm, tôi và anh kiếp trước không thù, kiếp này không oán, cùng lắm cũng chỉ là mỗi tháng lấy ra một ít tiền từ trong túi quần anh, nhưng đó cũng là tôi vất vả làm việc đổi về, anh cũng không cần phải keo kiệt đến mức hại tôi chứ, xảy ra án mạng rồi anh có biết hay không!

Hít sâu vài hơi, hắn mới tìm thấy giọng nói của mình, bất đắc dĩ nói : "Khi đó tôi thật là vô tâm, đến ngày hôm sau mới biết được đi nhầm phòng."

Trần Việt hừ hừ, thật lâu mới nói đến, "Cho nên bây giờ tôi mới đang cho anh một cơ hội để chuộc tội."

Cái gì gọi là "Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc. . . ." Hôm nay Cảnh Nhiên hắn cuối cùng cũng tự mình cảm nhận được.

Hậu quả xấu của lần ở khách sạn, đúng là vẫn phải trả.

Miệng mím lại thành một đường, cuối cùng rốt cục nhắm mắt lại gật gật đầu, "Muốn tôi giúp như thế nào, nói đi."

Vô luận giải thích như thế nào, chuyện ở khách sạn lần đó, cũng là do mình sai, chẳng thể trách ai, dù cho đã qua lâu rồi , nhưng đôi khi vô thức nghĩ đến, vẫn cảm thấy đau lòng.

Nếu như làm như vậy có thể làm cho Trần Việt tiêu tan, trong lòng mình đau đớn chút, cũng không tính là gì cả, nam tử hán đại trượng phu, đau lòng có là cái gì !

Nhìn hắn gật đầu, sắc mặt lạnh như băng của Trần Việt mới thoáng hòa hoãn một chút, quả thật trong lòng, cô cũng không phải thật sự để ý đến chuyện khách sạn, lúc ấy cô say đến ngất, căn bản là không có cảm giác gì, vừa rồi hung thần ác sát nói ra, cũng là vì tìm ra một điểm yếu để uy hiếp, dễ bức Cảnh Nhiên đi vào khuôn khổ.

Bây giờ nhìn đến hắn hé ra gương mặt vừa thống khổ vừa đau lòng đáp ứng yêu cầu của cô, trong nội tâm cảm giác thật đúng là thống khoái vô pháp hình dung, càng có cảm giác thành tựu tràn đầy.

"Chỉ cần anh phối hợp với tôi là được." Mắt thấy sự tình nói thoả đáng rồi, lấy ví da rút ra tiền mặt màu đỏ bỏ lên trên bàn, tinh thần sảng khoái đứng dậy, "Anh chờ điện thoại của tôi a." Nói xong liền tiêu sái rời đi, tấm lưng kia, giống như một con sư tử vừa mới ăn no nê, vừa thong dong lại vừa hả hê.

Cảnh Nhiên trừng mắt nhìn trên bàn đến khi mặt sưng đỏ tía tai, mắt sáng như đuốc, trong nháy mắt quả muốn đem tiền đốt thành tro bụi, hắn đường đường một đại sư phụ ở bãi đỗ xe, uống ly cà phê cư nhiên còn để phụ nữ mời khách, bị đồn đại ra ngoài hắn còn có mặt mũi sống sao.

Oán hận đem tiền mặt cất vào túi tiền, chuẩn bị lần gặp mặt sau trả lại cho cô.

Vẫy vẫy tay, gọi phục vụ tới tính tiền.

Sau đó dưới cái nhìn tươi cười của phục vụ, Cảnh đại sư phụ vĩ đại của chúng ta sờ khắp tất cả túi trên người, vẫn tìm không thấy ví đâu, sau đó mới 囧囧 (ngây ngốc) nghĩ ra, ví da của hắn kẹp ở trong đống quần áo đặt trong tủ thay đồ chưa có lấy ra!

Cuối cùng nhìn đến phục vụ mỉm cười như gió xuân, hắn chỉ có thể tiếp tục 囧囧 móc tờ tiền vừa chướng mắt, vừa đầm tay Trần Việt để lại ra đưa cho phục vụ, sau đó chạy vội!

Cảnh Mân tắm rửa xong, một thân thơm ngào ngạt ôm Laptop ra ngồi trên sofa phòng khách, tiện tay cầm quả táo để ở một bên, răng rắc răng rắc vừa nhai táo vừa bấm máy vi tính.

Laptop tạo hình đẹp đẽ tinh xảo, công năng mạnh mẽ này, khiến một đám bạn học của cô thèm thuồng muốn chết, làm cho cô rất được hâm mộ, cho nên nói, Trần Việt mặc dù có chỗ thiếu xót trên mặt cảm tình, nhưng ở phương diện khác, thật đúng là rất được lòng cô a!

Cảnh Nhiên rũ đầu, vừa vô tình xem TV, vừa liếc trộm Cảnh Mân.

"Anh, có phải là trên mặt em có cái gì, hay là quần áo có cái gì không đúng?" Sau khi Cảnh Mân tiếp thu laser bắn phá tới N lần của hắn, rốt cục không thể nhịn được nữa mở miệng.

Cảnh Nhiên bị bắt bớ liền thở dài, mắt buông tha cho TV, quang minh chính đại tường tận xem xét cô, nhìn đến cô sởn tóc gáy.

"Cảnh Mân, nếu như nói Trần Việt còn thích em, muốn theo đuổi em, em sẽ làm sao?" Nghĩ nghĩ, đã không thể ngả bài với Trần Việt, thì ngả bài với em gái mình a, tuy hèn hạ chút, nhưng tối thiểu không cần một cây nến hai người đốt, bằng không thật sự là không sống nổi.

Cảnh Mân sửng sốt một chút, sau đó nhún nhún vai, "Anh, em là người có nguyên tắc, em cự tuyệt anh ấy, tất nhiên là đã phải suy nghĩ rất kỹ mới ra quyết định, điều kiện Trần Việt tốt như vậy, nếu quả thật không phải nhìn thấu một điểm, em thật sự có điểm không nỡ."

"Nếu cô ấy chịu vì em sửa lại khuyết điểm không tốt?" Anh trai Cảnh tiếp tục ép hỏi.

Cảnh Mân mặt trắng như cắt không còn giọt máu liếc anh trai. "Có vài điều đã là trời sinh, căn bản không đổi được."

Nói đến đây, tâm trạng nặng nề nửa ngày của Cảnh Nhiên rốt cục cũng được an ủi nhẹ nhàng rơi xuống đất, "Em nói cô ấy và em không thích hợp, rốt cuộc là cái gì không thích hợp?"

"Anh, sao anh đột nhiên nhiệt tình với chuyện tình cảm của em như vậy?" Cảnh Mân có điểm nghi hoặc, cảm giác hôm nay Cảnh Nhiên kì lạ tới cực điểm, tuy gần đây hắn luôn có tâm sự nặng nề, cô đã sớm quen, nhưng tối nay nhìn dáng vẻ của hắn, thì không chỉ đơn giản là tâm sự nặng nề như vậy.

Vì vậy cô dứt khoát buông laptop, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, "Anh có phải có chuyện gì muốn nói với em hay không." Hai người từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau, cô đối với tính cách anh trai như lòng bàn tay, chỉ cần cô nhõng nhẽo, làm nũng, anh trai sẽ ngoan ngoãn đem tâm sự kể ra hết.

Có điều mà Cảnh Mân không biết chính là, không cần cô nhõng nhẽo, anh của cô cũng đã chuẩn bị tốt hướng cô để tuôn ra tâm sự.

"Cảnh Mân, anh có người trong lòng." Cảnh Nhiên trầm thấp nói, biểu lộ không giống như là đang bộc bạch nội tâm, mà càng giống tội phạm đang hướng tới chú cảnh sát thành thật tự thú.

Không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, Cảnh Mân bị lời nói không đầu không đuôi của hắn làm cho hoảng sợ, đã có người mình thích? Có bạn gái? Đột nhiên hình tượng hai cố bạn gái trước của Cảnh Nhiên lại thoáng hiện trong đầu cô.

Hung hăng rùng mình một cái, "Anh, anh nói có người trong lòng là đã theo đuổi được, hay là mới đang chuẩn bị muốn theo đuổi?"

"Là chuẩn bị muốn theo đuổi." Anh trai Cảnh nghiêm túc trả lời.

Bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của hắn, Cảnh Mân cũng trở nên cẩn thận mà hỏi, "Vậy bộ dạng mất mát của anh, có phải là có vấn đề gì?"

"Cô ấy đã có người mình thích!"

"A! Anh muốn làm kẻ thứ ba??." Cảnh Mân kinh hô một tiếng, lập tức biết mình nói sai lời, hai tay gắt gao che miệng của mình, thiếu chút nữa làm mình ngạt chết.

Cảnh Nhiên liếc cô một cái, "Người trong lòng của cô ấy cũng không thích cô ấy."

"A! Cuộc tình tay ba phức tạp." Cảnh Mân tiếp tục kinh hô, tiếp tục che miệng, tiếp tục ngạt chết mình.

"Người trong lòng của cô ấy là em gái của anh."

"A, em gái của anh thật đúng là đầu bò, lại đoạt bạn gái với anh. . . ." Cảnh Mân oán giận nắm tay nói ra, vừa mới dứt lời, lại như gặp quỷ há to mồm, trừng to mắt!

"Anh, anh nói em gái là chỉ em sao?" Cô ngu ngốc hỏi.

Cảnh Nhiên trợn trắng mắt: "Nói nhảm, anh có em gái khác sao? Sao anh không biết!"

Nghe xong lời của hắn, hai mắt Cảnh Mân nhắm lại, cứng đờ ngã trên ghế sofa.

Cảnh Nhiên lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới năng lực tiếp nhận của Cảnh Mân kém như vậy, cứ như vậy ngất đi rồi, vội vàng vươn tay dùng sức vỗ vỗ mặt của cô, lại làm cho cô kêu ầm lên, "Đau quá, em không có xỉu, anh đừng có vỗ!" Vừa kêu vừa giãy dụa, "Anh, điều này thật sự là quá kích thích! Anh thật sự là quá mạnh rồi!"

Cảnh Nhiên đầu đầy hắc tuyến, cô đây là phản ứng gì a, một chút cũng không giống với suy nghĩ của hắn.

"Anh, anh thích Trần Việt a!" Cảnh Mân thay đổi biểu lộ, cau mày hỏi hắn. "Khi nào thì anh quen thuộc với cô ấy đến  độ thích cô ấy?"

Đối với tin tức này, trong lòng Cảnh Mân thật sự rất giật mình, nếu như không phải chính hắn thừa nhận, cho dù sức tưởng tượng của cô có phong phú đến cỡ nào, cũng sẽ không nghĩ đến trên người Trần Việt, vô duyên vô cớ đem anh trai cùng với người tình đồng tính luyến ái của mình ở cùng một chỗ !

Nhưng anh trai đã thẳng thắn nói với cô như vậy, có thể thấy lần này hắn tuyệt đối vô cùng nghiêm túc.

Cảnh Nhiên ngã trên sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, bắt đầu hướng Cảnh Mân tự thuật từng ly từng tý từ khi quen Trần Việt đến nay, nghe anh trai xảy ra quan hệ với người ta tại khách sạn như thế nào, rồi đến Bá Vương ngạnh thượng cung với người ta trong nhà như thế nào, rồi đến ngày bão anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào, cùng với bữa tối hôm bão bị mất điện, thiên lôi câu (quyến rũ) địa hỏa (lửa đất) quay cuồng đến nửa đêm cùng người ta như thế nào. . . .

Mà cô thì từ bắt đầu ngạc nhiên, đến giữa thì thấy kỳ quái, đến cuối cùng lại thấy thần kỳ, biểu lộ thiên biến vạn hóa, nghe đến cuối cùng rốt cục không chịu nổi, chỉ thấy cô liều mạng xoa xoa cánh tay của mình, "Rất lôi (trùng hợp đến khó tin), cực kỳ lôi, quả thực chính là trời lôi, anh, anh. . . . Anh anh. . . ." Trong lúc nhất thời tìm không thấy từ nào hình dung cho phù hợp, "Anh rất khốc a!"

Anh trai Cảnh bị Cảnh Mân không lưu tình chút nào trêu chọc liều mạng nắm lấy mái tóc ngắn của mình, buồn bực đến muốn vặn đầu của mình xuống xem như đồ bỏ ném đi.

"Em thật là em gái anh sao? Xem anh thống khổ như vậy em rất thích có phải không!"

Cảnh Mân ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, đẩy cánh tay anh trai, "Vậy tình huống bây giờ, anh muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô lại muốn theo đuổi em, sau đó còn bảo anh hỗ trợ!"

Nhìn đến biểu lộ uể oải sắp khóc đến nơi của anh trai, Cảnh Mân đẩy bờ vai của hắn, rất chân chó (nịnh nọt) tỏ lập trường của mình, "Anh, việc này em tuyệt đối giúp anh!"

"Em. . . . Sẽ không để ý?"

"Tại sao phải để ý, có đôi khi em thật sự nghĩ, Trần Việt kỳ thật không phải nữ đồng tính a, cho nên việc này, em nhất định giúp anh." Cô vỗ vỗ ngực, rất nghĩa khí cam kết.

Cảnh Nhiên có điểm nghi ngờ, "Em sẽ giúp anh như thế nào?."

"Chính là như vậy như vậy. . . Sau đó như vậy như vậy. . . ." Cảnh Mân lập tức hóa thân thành con chuột nhỏ, tại bên tai anh trai líu ra líu ríu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro