Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Có Cảnh Mân là một ống bơm hơi siêu cấp ở cạnh ủng hộ hắn, còn giúp hắn ra một đống ý tưởng xấu xa, tâm lý của Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng bỏ đi oán trách bị Trần Việt đả kích lúc trước, nặng nề khoác lên sự tự tin vốn dĩ đã rất ít của hắn, chuẩn bị khiêu chiến với Trần Việt nhiệm vụ bất khả thi này.

Mà khi lòng tự tin kia chậm rãi bành trướng giống như một quả khí cầu, thì điện thoại của Trần Việt giống như là rễ cây cứng, lại có thể tạo thành một cái trâm cứng nhẹ nhàng đâm một phát chí mạng vào quả khí cầu, làm tự tin của Cảnh Nhiên trong nháy mắt bị xì không còn thấy bóng dáng tăm hơi .

Trần Việt nói: "Cảnh Nhiên, chiều nay giúp tôi hẹn Tiểu Mân ra ngoài, mặc kệ anh là dùng biện pháp gì, đều phải mang cô ấy ra khỏi nhà."

Cảnh Nhiên nói: "Tôi không biết có thể sử dụng biện pháp gì."

Trần Việt nói: "Bất kể anh dùng biện pháp gì, tóm lại đến lúc đó tôi chỉ cần nhìn thấy người đến là được."

Vì vậy, Cảnh Nhiên rất buồn bực cầm cây côn bằng gỗ ngồi chồm hổm ở góc tường.

Cảnh Mân dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liều mạng bắn phá Cảnh Nhiên, "Anh, em nói anh có thể cố gắng lên chút không, không phải là điện thoại thôi sao, anh có cần thống khổ thành như vầy không? Mấy biện pháp em nghĩ cho anh lúc trước cũng không phải chỉ nói đùa, anh phải lấy dũng khí ra mà đối mặt cô ấy!"

Cảnh Nhiên than thở, "Nói là nói như vậy, nhưng vừa nghĩ tới người cô ấy thích là em, anh liền buồn bực."

"Chỉ cần em không thích cô ấy là được, anh còn có tâm tư ở đây buồn bực, không bằng ngẫm làm như thế nào để thay đổi chính mình mà đi hấp dẫn cô." Cảnh Mân cau mày trầm tư, xem ra cô tiếp sứ mạng thần thánh làm quân sư cho anh trai, gian khổ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.

"Thay đổi chính mình đi hấp dẫn cô ấy? Vì cái gì!" Cảnh Nhiên không hiểu ra sao, hắn biết rõ em gái luôn luôn tinh quái, nhưng hơi quá tinh ranh, hắn thật đúng là không theo kịp ý nghĩ của cô, nói trước nói sau thì điều kiện của hắn cũng không tồi, tiền lương theo phần trăm tăng lên tính ra, còn cao hơn so với vài thành phần tri thức ngồi trong phòng làm việc, người cũng phát triển cao lớn anh tuấn, xem như thanh niên tốt khó thấy được, chính hắn đã cảm thấy rất hài lòng (nhân loại quả nhiên đều là tự kỷ!)

"Anh, anh không biết là Trần Việt thông minh giỏi giang, thành thục có khí chất sao?" Cảnh Mân nghiêm túc hỏi anh trai, trong lòng cô, Trần Việt xem như người rất tốt đẹp, đáng tiếc các cô không có duyên phận, chẳng qua nếu như anh trai có thể theo đuổi Trần Việt làm chị dâu của cô, nghĩ đến cũng không phải là không tốt, quan trọng hơn là, Trần Việt rất phóng khoáng, cũng rất có tiền, đến lúc đó không đòi được gì từ anh trai, có lẽ chị dâu sẽ rất sẵn lòng mà mua cho cô, Cảnh Mân vui rạo rực trong lòng mà nghĩ.

Càng nghĩ càng có lời, vì phúc lợi về sau của mình, phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp làm cho bọn họ ở cùng một chỗ mới được, xin tha thứ cho cô ích kỷ và thực tế, hiện tại xã hội này, trừ phi là người ngoài hành tinh, bằng không có cô bé nào không thực tế?

Cho nên cô có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối là rất bình thường!

Nghe được Cảnh Mân khen Trần Việt, Cảnh Nhiên bắt đầu lâng lâng, "Đương nhiên, cô ấy chính là người con gái anh thích mà, khẳng định xuất sắc."

Cảnh Mân đầu đầy hắc tuyến, rất muốn không nể mặt vạch trần hắn, cũng không biết là ai đã từng có mắt không tròng cho rằng hai phụ nữ ngực lớn thích nhau thì là không có đầu óc, bất quá lời này cô vẫn không nói ra miệng, nói phỏng chừng sẽ thêm tuyết thêm sương, đả kích lòng tự tin yếu ớt của hắn tan thành mây khói.

"Cô ấy không những khí chất hơn người, cả khí lực cũng cao hơn người bình thường N lần, muốn phối hợp cùng người con gái như vậy, với một thân quần áo ven đường này của anh, đã rất không đạt tiêu chuẩn, cho nên anh nhận thức rõ chính mình mà tu chỉnh một chút thật tốt được không?" Cảnh Mân ở bên cạnh hắn dạo một vòng, rất không khách khí vạch trần sự thật vẫn luôn tồn tại này.

Cô đã nhịn Cảnh Nhiên lâu rồi, trước kia vẫn muốn hắn thay đổi, đã từng mua cho một ít đồ hàng hiệu, nhưng kết quả lại bị hắn cho trở về thời kỳ đầu vừa giải phóng đất nước, lải nhải phê bình hết mấy hôm, cô sợ tới mức về sau không phải đồ dưới 100 tệ, cô tuyệt đối sẽ không mua giúp hắn mua, đương nhiên, mặc kệ Cảnh Nhiên phê bình cô thế nào, cô vẫn là người ủng hộ hàng hiệu, cũng may hắn đối với chính mình hà khắc keo kiệt, nhưng ngược lại đối với cô lại rất rộng rãi.

Cảnh Mân phân tích như vậy, hắn cũng hiểu có vài phần đạo lý, khó trách trước mình ở trước mặt Trần Việt cứ cảm thấy lún hơn cô một bậc, nguyên lai là do trang phục bề ngoài a.

"Nhưng một bộ y quần áo hơn mấy trăm ngàn đồng, thật sự không thích hợp với anh, hơn nữa anh thường xuyên ra vào bãi đỗ xe bẩn như vậy, nếu không cẩn thận làm hỏng quần áo hơn mấy trăm ngàn, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp." 

Nói đến nói đi, hắn chính là đau lòng vì tiền.

Cảnh Mân dẫm mạnh chân, hung hăng nói: "Phật dựa vào dát vàng, người dựa vào quần áo! Không nỡ bỏ con nhỏ, không tìm đến sói, anh không muốn vứt bỏ vài đồng bạc, làm sao mà tìm được đến vợ! Nghe em là đúng."

Cuối cùng Cảnh Nhiên rốt cục bị thuyết phục, nghe lời khuyên bảo của em gái, mặt tươi như hoa, lấy thẻ ngân hàng ra, hấp tấp theo sát ở sau lưng cô, đi dạo phố.

Vì vậy ngày hôm sau, khi Cảnh Nhiên mặc quần áo mới hoa lệ vào bãi đỗ xe thì tất cả người trong bãi đỗ xe, đều hai mắt sáng loá.

"Hồ sư phụ, anh mau nhìn có phải là người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu không? Không biết là hành tinh nào?" Học trò của sư phụ Hồ Dịch bên tai nói thầm, đây là cái gọi là gần mực thì đen, học trò của Hồ Dịch học bản lĩnh của hắn, cũng không quên học tập kỹ thuật ba hoa.

Hồ Dịch nghiêng đầu nghiên cứu người nào đó cách đó không xa, "Phỏng chừng không phải người ngoài hành tinh, hẳn là sản phẩm của mấy loài bị đột biến gen trên địa cầu."

Cậu học trò nhỏ bừng tỉnh hiểu ra, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, sư phụ quả là sư phụ, nhất định là người hiểu nhiều biết rộng hơn hắn, thật là lợi hại. . . .

Cảnh Nhiên mặc đồ mới mang giày mới, dạo chơi xong một vòng ở bãi đỗ xe, hưởng thụ xong ánh mắt "Sùng bái" của mọi người, mới cảm thấy mỹ mãn đi về phòng thay quần áo.

Đi ngang qua văn phòng, đã bị người nào đó gọi lại.

"Sư phụ Cảnh, sao hôm nay rạng rỡ như vậy, có phải là có chuyện tốt gì xảy ra?" Sở Bạch lại bày ra tạo hình tiêu soái tựa ở cửa ra vào, vui vẻ nhẹ nhàng đánh giá hắn.

Cảnh Nhiên liền xoay người nhìn đến Sở Bạch mặt mày tuấn lãng, thiếu chút nữa nhào qua cắn hắn, người này bình thường không phải khôn khéo hơn người sao? Làm sao có thể đường đột lấy chuyện của hắn ra nói? Cuối cùng còn làm hại hắn không thể không ký điều ước không ngang hàng, cắt đất đền tiền trước mặt Trần Việt.

Nhưng trước mắt tuyệt không thể cắn hắn, bởi vì chính mình còn có việc nhờ hắn, "Trưởng tiệm, buổi chiều tôi muốn xin nghỉ."

Sở Bạch nghe được hai chữ xin nghỉ, lông mày nhíu thật chặt, hướng văn phòng đi vào, lập tức cầm máy tính xinh xắn đi ra, tích đùng pằng, ngón tay cực kỳ nhanh bấm vài cái ở trên, nhìn tư thế, bình thường phỏng chừng luyện không ít.

Cảnh Nhiên không rõ ý tứ chờ hắn tính toán ra kết quả.

Chỉ thấy hắn ấn xuống bàn số, ngẩng đầu, cười đến vô cùng sáng lạn, "Sư phụ Cảnh, để tôi nhắc nhở, tiền thưởng tháng này của cậu đã bị trừ còn lại 152 đồng 7 hào 8 phân, buổi chiều lại xin nghỉ, liền còn 102 đồng 7 hào 8 phân, xin hỏi cậu thật sự muốn nghỉ sao?"

Biểu lộ của Cảnh Nhiên cứng ngắc, khóe miệng co giật, một phen cướp lấy máy tính, "Vì cái gì còn có 7 hào 8 phân! Số lẻ này làm sao có!?"

Sở Bạch nhe răng cười, "Đừng xem nhẹ số lẻ đằng sau, sự hiện hữu của nó chỉ là để nói rõ tôi tính toán chính xác mà thôi."

Trong nháy mắt vị sư phụ nào đó bị sét đánh đến ngoài cháy trong sống, vịn tường, toàn thân phát run đi tới phòng thay quần áo, "Thích trừ bao nhiêu cứ trừ, cho dù anh tăng thêm cá 3. 1415926 đằng sau. . . Tôi cũng sẽ không để ý !"

Trưởng tiệm Sở lườm một cái xem thường, "Tôi tính toán tiền thưởng, không phải số Pi!" Sau đó ngẫm lại, cầm số Pi để hình dung phương thức tính toán của hắn, cũng là một cách khác để khen ngợi hắn tính toán chính xác, hắn vừa lòng chấp nhận, xem ra Sư phụ Cảnh lại cũng biết vuốt mông ngựa như vậy, hắn quyết định với lòng từ bi, trừ hắn ít 10 đồng tiền.

Sau khi Cảnh Nhiên biết, nhất định sẽ rất cảm kích hắn a. (hắn sẽ cảm kích đến chưởng bay anh!)

Trần Việt ngồi ở trước cửa sổ sát đất, thư thái tựa ở trên ghế dựa, ngón trỏ vô ý thức gõ tay vịn, lạnh nhạt nhìn ngựa xe như nước trên đường, tâm tư xao động bất an giống như dòng xe cộ chảy như nước này.

Tuy trong điện thoại cô ác thanh ác khí uy hiếp Cảnh Nhiên, muốn hắn nghĩ biện pháp làm cho Cảnh Mân đi ra, mặc dù như vậy, Cảnh Mân có đi ra hay không cô cũng không dám nắm chắc.

Thời gian càng ngày càng gần thời gian đã hẹn, người ấy lại khoan thai xuất hiện, trong đầu hiện lên cái nhăn mày, nụ cười của Cảnh Mân, cao hứng thì lúm đồng tiền nhẹ nhàng lộ ra, mặt mày cong cong, tức giận thì mắt hạnh trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, ngoại trừ một khắc tàn nhẫn nói chia tay, thì khi cô nhớ tới Cảnh Mân, đều là vẻ đáng yêu đến làm cho người ta nổi giận.

Khi thấy cửa ra vào xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc, tâm tình Trần Việt lập tức bay bổng, kiềm nén không được giơ tay vẫy vẫy , để cho giai nhân chú ý.

Mà khi nhìn đến kẻ theo đuôi sau lưng giai nhân thì nụ cười vui sướng tắt ngấm.

Cảnh Mân kỳ thật vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Việt, chỉ là tình huống mình đã an bài không cho phép cô tùy ý, đành phải dạo qua một vòng rồi một vòng, mới tại "Trong lúc vô tình" phát hiện ra Trần Việt, đương nhiên cũng tinh tường nhìn đến biểu cảm thiên biến vạn hóa trên mặt Trần Việt, sau đó tự nhiên không đếm xỉa, mà biểu hiện vừa ngoài ý muốn vừa vui vẻ.

"Trần Việt, sao anh lại ở đây? Thật khéo a!" Nói liền hướng cô đi đến, nhanh chóng chiếm lĩnh chỗ ngồi đối diện cô, còn đem cái túi siêu lớn để trên ghế bên cạnh, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh Trần Việt, hướng anh trai của mình reo lên: "Anh, mau tới ngồi ở đây, đi dạo phố cư nhiên còn có thể gặp được Trần Việt, thật khéo nha."

Cảnh Nhiên theo ở phía sau xuất hiện mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nhịn không được nghĩ, từ nay về sau nhất định phải chú ý, ngàn vạn không cần phải đắc tội Cảnh Mân, lòng dạ của phụ nữ quả nhiên là mò kim đáy biển, thiên phú diễn trò đều là hạ bút thành văn, có thể tham gia đóng kịch được rồi.

Trần Việt nghe xong lời Cảnh Mân..., vỡ lẽ, Cảnh Nhiên quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, quả nhiên là không từ thủ đoạn mà đem Cảnh Mân lừa gạt ra ngoài, cách làm này tốt thì tốt, nhưng kết quả lại làm cho giữa hai người bọn họ phải cân thêm cái bóng đèn mạnh mẽ như hắn, thật sự là sai lầm.

Cảnh Nhiên nhìn Trần Việt vẻ mặt cứng ngắc bên phải, lại nhìn xem Cảnh Mân một mình chiếm hai cái chỗ ngồi bên trái, cười đến ngây thơ vô tà, cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng chỉ có thể cười đến rất 囧 (ngốc) ngồi vào bên người Trần Việt.

Mùi thơm nhàn nhạt từ bên người truyền đến, nhẹ nhàng ngửi vào trong mũi, lập tức làm hắn tâm tình nhộn nhạo, suy nghĩ không chịu nổi khống chế mà nhớ đến đêm bão đó, da thịt nõn nà, cũng là tản ra mùi thơm nhàn nhạt như thế, như thuốc thôi tình, làm cho hắn không kiểm soát lại không khống chế được!

Ngừng. . . . Không thể nhớ lại nữa, bằng không thật sự sẽ không thể khống chế được tại chỗ!

Cảnh Mân nhìn hai người thần sắc không được tự nhiên trước mắt, trong nội tâm đã sớm cười vật vã, bất quá trên mặt vẫn y nguyên treo vẻ ngây thơ rực rỡ, "Trần Việt sao anh lại ở chỗ này? hẹn hò với ai sao?"

Trần Việt bị nụ cười của cô chiếu đến có điểm chóng mặt, cứng ngắc gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu, "Không hẹn với ai, anh chỉ là tùy tiện ngồi một chút."

Cảnh Nhiên nghe các cô đối thoại, khóe miệng khẽ co quắp lại, Trần Việt cô lấy cớ này cũng quá tệ rồi, thân là bà chủ lớn, đang giờ làm việc, vứt công ty không để ý tới, một mình không mục đích tùy tiện ngồi một chút tại khu náo nhiệt, nói ra ai tin!

Đều nói ba người phụ nữ thành một vở hài kịch, nhưng hắn xem ra, hai phụ nữ trước mắt có bản lĩnh đem vở kịch hát đến oanh oanh liệt liệt .

Tiện tay gọi phục vụ tới, hắn quay đầu nhìn về phía hai phụ nữ, "Các em ăn cái gì?"

"Em muốn một phần bánh ngọt blueberry[1] cùng một ly kem chocolate." Cảnh Mân vui vẻ nói, sau đó như nhớ lại cái gì, nghi ngờ liếc Trần Việt: "Trần Việt em nhớ anh không thích ăn đồ ngọt mà,  sao lại chạy tới nơi này ngồi?" Rất hiển nhiên môn kỹ xảo "đã biết rõ còn cố hỏi" được cô phát huy một cách tối đa vô cùng tinh tế, lại còn rất nghiện.

Cảnh Nhiên không đành lòng nhìn Trần Việt xấu hổ, vội vàng thay cô giải vây nói: "Không có quy định nào nói người không thích ăn đồ ngọt thì không thể đến quán đồ ngọt ngồi! Em cứ nói nhiều, còn có cái gì muốn ăn thì ăn nhanh lên."

Trần Việt ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lập tức cảm thấy, cảm giác người này đối với cô thật ra rất không tồi.

Bởi vì, buổi chiều Trần Việt "vừa vặn" không có việc gì, cho nên với đề nghị thuận miệng của Cảnh Nhiên, và do Cảnh Mân đề cử, ba người quyết định đi dạo vui chơi, vì vậy, vở kịch có tên ba người lại lần nữa trình diễn.   

Trong nội tâm của Cảnh Nhiên bởi vì có thể cùng một chỗ đi dạo chơi với Trần Việt mà thoải mái không thôi, nhưng lần nào cũng đều cùng cô tranh nhau trả tiền mà rất cảm thấy mệt mỏi, Trần Việt xem ra là người có tiền nhất trong ba người, cho nên phụ trách tất cả chi tiêu là chuyện đương nhiên, mà Cảnh Nhiên thì cảm giác mình là đàn ông, để cho phụ nữ bên cạnh giúp hắn trả tiền, thật sự là thật mất thể diện.

Đang lúc bọn họ tranh nhau trả tiền lần nữa thì Cảnh Mân đã nhảy lên cáp treo, bướng bỉnh hướng bọn họ vẫy vẫy tay, chính mình nhanh như chớp sảng khoái rời đi.

Mà Trần Việt ở dưới thì một tay một cây kem, một tay hai cánh gà nướng, sắc mặt âm tình bất định.

Cảnh Nhiên mang theo đồ ăn vặt đứng ở bên người cô, nhìn rõ ràng Trần Việt mất hứng, lúng túng không biết làm sao.

"Đây là kế hoạch hẹn hò mà anh sắp xếp?" Cô khó có thể tin chất vấn hắn.

Lắc đầu, Cảnh Nhiên nói thực ra, "Mân Mân tự mình muốn đến đây, em ấy còn có chút trẻ con, cô nên biết ."

Trần Việt trừng mắt, cái gì gọi là cô nên biết, cô cũng không biết nên mới hỏi như vậy có được không, trước kia cùng một chỗ với Cảnh Mân, Cảnh Mân đều là dịu dàng ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, luôn biểu hiện săn sóc cực kì đối với Cảnh Mân, khi nào khiến cô gái tức giận, thật sự là khó xử.

Từ nay về sau cô phải tranh thủ thêm thời gian, tìm hiểu Cảnh Mân thật kĩ một lần nữa a, vì vậy nhìn đồ trên tay, cau mày hỏi hắn: "Tiểu Mân thích ăn những này?"

"Em ấy thích ăn bất luận cái gì có thể gọi là đồ ăn vặt." Cảnh Nhiên hết  lòng trả lời.

Trần Việt nhìn kem sắp chảy hết, không khỏi há miệng liếm liếm, mang theo mùi vị chocolate ngọt đến phát ngán dính lên đầu lưỡi, vị ngọt liền nhanh chóng tản ra trong miệng cô, ngọt đến có chút đắng.

Cảnh Nhiên ở một bên lẳng lặng nhìn động tác nhỏ của cô, sau đó sủng nịch cười, từ trong túi rút ra khăn tay, khàn khàn nói: "Khóe miệng bị dính."

Vươn tay nhẹ nhàng lau đi vị ngọt lưu lại ở miệng cô.

Trần Việt ngẩng đầu chạm phải ánh mắt hắn, có thể từ trong mắt của hắn nhìn thấy bản thân cô đang xấu hổ.

Ông trời, hai người rõ ràng đều đã làm chuyện tình thân mật nhất, vì cái gì một cử động thuần khiết như vậy, lại có thể khiến cô không khống chế được tim đập mạnh nghiêm trọng hơn cả làm tình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro