Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Việt lúng túng quay mặt vuốt tóc, không khí mập mờ không giải thích được như vậy, làm cho cô cảm thấy rất không tự nhiên, nếu như mập mờ với Cảnh Mân, cô nhất định sẽ mừng rỡ cười trộm, nhưng người đứng trước mắt, lại lớn hơn Cảnh Mân gấp đôi, mà Cảnh Nhiên còn đáng yêu hơn Cảnh Mân gấp đôi, điều này làm cho cô có chút khó có thể tiếp nhận!

Cô lại bởi vì một người đàn ông mà cảm thấy bối rối? Cô làm sao vậy, trúng tà rồi?

Nhưng chỗ bên miệng bị khăn tay lau qua, lại chầm chậm run lên, sau đó một đường tê dại chạy vào đáy lòng của cô, cuối cùng ở trên mặt hồ thu bình tĩnh kia, bắt đầu dậy sóng.

Cảnh Mân mới từ trên cáp treo bước xuống, lẩn ở trong đám người cách đó không xa, nhìn hai người không được tự nhiên, hé miệng cười trộm, xem ra có lẽ thật đúng là trò đùa, anh trai cao lớn anh tuấn, Trần Việt thon dài anh tuấn, hoặc nói, bộ dạng hai người này thật là rất xứng đôi, đứng ở trong đám người, thật chói mắt, thật phù hợp.

Mấy lần hẹn hò kế tiếp, cứ theo tổ hợp quỷ dị như vậy mà tiếp tục tiến hành, Trần Việt bắt đầu tự mình hẹn Cảnh Mân, Cảnh Mân lại luôn có cớ không kể hết kéo theo Cảnh Nhiên, sau đó tạo cơ hội cho hai người bọn họ, chính mình thì tránh sang một bên cười trộm.

Mà Cảnh Nhiên bên này, thì cũng bởi vì có thể thường xuyên nhìn thấy Trần Việt, mà cả ngày rạng rỡ, khiến tất cả đồng nghiệp ở bãi đỗ xe đều ghen ghét.

Hồ Dịch thừa dịp nghỉ ngơi không làm gì, than trách với ông chủ, "Trưởng tiệm, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, khẳng định có rất nhiều người muốn giết Sư phụ Cảnh."

Trưởng tiệm Sở biểu tình trầm trọng, sau đó lời lẽ chính nghĩa nói: "Giết người phạm pháp, các đồng chí phải tỉnh táo."

Hồ Dịch lập tức ôm lấy bả vai Trưởng tiệm Sở, khóc lóc: "Không giết hắn chúng ta sẽ không cách nào sống rồi, bộ dạng xuân phong đắc ý kia, rõ ràng là đang khoe khoang với chúng ta, hắn có tình yêu xoa dịu, mà chúng ta lại chỉ có thể bị dầu máy xoa dịu, sự chênh lệch giữa người với người thật sự là quá lớn!"

Nghe sự lên án của hắn, Trưởng tiệm Sở vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi, lời nói thấm thía nói: "Hồ sư phụ, đừng ôm chặt như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh yêu tôi."

Hồ sư phụ như là bị kim đâm đến, lập tức nhảy ra thật xa, "Trưởng tiệm anh quả là đáng sợ, anh có thể khiến Sư phụ Cảnh trở thành Gay coi như xong, bây giờ lại muốn đến ảnh hưởng tôi!"

Người không hiền lành trước mắt kia, thế nhưng lại cong miệng cười: "Sao anh phản ứng lớn như vậy! Chẳng lẽ anh gato?"

Lời còn chưa nói hết, bộ trưởng bộ nhiều chuyện trong bãi đỗ xe đã di chuyển lòng bàn chân, trốn vào đồng hoang.

Trưởng tiệm Sở cười khẽ một tiếng: "Thật sự là một đứa trẻ đáng yêu a!" Ngẫm lại lúc trước mình quyết định mở trạm sửa xe, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.

Sau đó lập tức chuyển hướng đi đến khu làm việc của Cảnh Nhiên, vừa mới đi đến, liền cất giọng nói: "Sư phụ Cảnh, Trần Việt tìm cậu hẹn hò."

Cảnh Nhiên đang cầm cờ lê nạy ra cực kì cao hứng, nghe được hai chữ Trần Việt, lập tức như bị đánh thuốc kích thích, nhanh lẹ từ trên mặt đất nhảy bắn lên.

Nhìn quanh, "Ở đâu?"

"Ha ha. . . . Quả nhiên là Trần Việt!" Sở Bạch vỗ vỗ vai của hắn, "Sư phụ Cảnh cậu thật đúng là thành thực a!" Gian kế thực hiện được, khó tránh khỏi có chút dương dương đắc ý.

Cảnh Nhiên mới phát hiện mình bị đùa giỡn, tức giận bất bình trừng mắt nhìn trưởng tiệm, lại ngồi chồm hổm bên cạnh chiếc xe, tiếp tục việc trong tay, "Trưởng tiệm anh thật đúng là nhàm chán."

Vừa nghĩ tới tiền thưởng của mình bị trừ còn 57 đồng 3 hào 5 phân, hắn liền tức giận, trưởng tiệm này, thật đúng là yêu nghiệt ăn tươi nuốt sống a! Mình xui tám đời mới nằm trong tay hắn.

Trưởng tiệm Sở nghe được phàn nàn của hắn, càng vui tươi hớn hở ngồi xổm bên cạnh hắn, "Chính là nhàm chán mới đến tìm cậu trò chuyện a, tiểu tử cậu thật đúng là rất được, ngay cả phụ nữ như Trần Việt cũng dám theo đuổi, không nói cô ấy là đồng tính luyến ái, riêng cô ấy là tính tình nắng mưa thất thường, đã không có mấy người chịu được, như thế nào rồi, tiến triển tới trình độ nào rồi?"

Trưởng tiệm Sở phát huy bản sắc bà tám, vừa hướng hắn yêu sách, vừa hướng hắn đào móc, song trọng giáp công như vậy, luôn luôn không thể tránh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Cảnh Nhiên duy trì vùi đầu khổ sở, sau một hồi mới ném ra một câu, "Chưa phát triển được cái gì." Những ngày này tuy bọn họ tiếp xúc khá nhiều, nhưng thực chất thì hai người tiến triển chỉ tính là dậm chân tại chỗ.

Trần Việt đối với sự tồn tại của hắn tuy đã không đến mức bài xích, nhưng vẫn chưa đến mức gọi là hoan nghênh, vẫn xem hắn như bóng đèn mà đối đãi, điều ấy làm cho hắn buồn bực muốn ngồi chồm hổm ở góc tường.

Sở Bạch sờ sờ cằm của mình, "Trần Việt a, là tên quật cường, đối đãi cô ấy không thể như đối với người bình thường, phải dùng thủ đoạn phi thường mới được!"

Vừa nghe lời này, cờ lê trong tay Cảnh Nhiên "bịch" một tiếng rơi trên mặt đất, "Thủ đoạn phi thường?" Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Sở Bạch.

Chỉ thấy Trưởng tiệm Sở nắm lại bàn tay, "Đúng, thủ đoạn phi thường! !"

"Chẳng lẽ ý anh là. . . . ." Chuyện làm tình?

"Đương nhiên, chẳng lẽ mấy người đã?. . . ." Vẻ mặt Trưởng tiệm Sở khó có thể tin nổi!

Cảnh Nhiên lập tức mặt đỏ tía tai, dùng sức rống: "Không liên quan tới anh!!" Quăng dụng cụ trên tay, quay đầu đi tới phòng thay quần áo .

Trưởng tiệm Sở trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng của hắn, thật lâu hồn vía vẫn chưa quay về, một lúc sau, mới khôi phục bình tĩnh, vuốt vuốt chỗ quần nhăn vì ngồi xổm, mới "mây trôi nước chảy" đi trở về văn phòng, sau đó cầm lấy máy tính, bành bạch ấn lấy, sau đó cười đến vẻ mặt dữ tợn, "Dám can đảm bỏ bê công việc ngay trước mặt tôi!! Cảnh Nhiên, tiền thưởng tháng này của cậu bị trừ 80 đồng!"

Cảnh Nhiên ở trong đám người, đưa mắt quét bốn phía một vòng, liếc mắt liền thấy hai cô gái đứng ở cửa rạp chiếu phim, một người anh tuấn (khí chất đẹp như con trai), một người dịu dàng, hai người đều là người phụ nữ mà hắn yêu mến a.

Lần đầu tiên ba người gặp nhau, cũng là tại cửa ra vào rạp chiếu phim này a, khi đó hắn còn xem cô là kẻ háo sắc, khẩn trương đến đỏ mắt muốn liều mạng với cô, không nghĩ tới mình bây giờ vẫn là khẩn trương đến đỏ mắt, nhưng lại nghĩ muốn đem cô ôm vào trong ngực.

Nhịn không được hướng các cô nhanh chóng đi đến.

"Anh, ở bên này. . . ." Cảnh Mân hưng phấn mà hướng hắn vẫy tay, "Em tưởng anh sẽ không tới!"

Trần Việt lạnh lùng nhìn hắn, chỉ là ánh mắt nhìn hắn, có một chút không được tự nhiên.

Kỳ thật đến lúc này, trong nội tâm Trần Việt mơ hồ cảm thấy sự tình có gì đó, mỗi lần hẹn Cảnh Mân, cô đều vui vẻ chấp nhận, lại kéo Cảnh Nhiên theo, sau đó tìm cớ đem cô và Cảnh Nhiên đứng chung một chỗ, mà Cảnh Nhiên mặc dù là ngại ngùng, nhưng lại cũng không phản đối, điều này làm cho cô cảm thấy rất không thích hợp.

Vì muốn để ấn tượng tốt cho Cảnh Mân, cô luôn nhẫn nhịn, nhưng hôm nay khi xem phim Cảnh Mân lại để cô và Cảnh Nhiên ngồi cùng một chỗ lần nữa, cô rốt cục không thể nhịn được.

Thừa dịp Cảnh Mân rời đi mua đồ, Trần Việt rốt cục nổi đóa, "Cảnh Nhiên anh có ý tứ gì."

Cảnh Nhiên bị cô hỏi đến ngơ ngác không giải thích được, "Có ý tứ gì?"

"Đừng đánh trống lảng, anh muốn làm bóng đèn (kỳ đà cản mũi) phải có giác ngộ của bóng đèn, không được cứ đi đi lại lại làm khách mà tranh của chủ, tôi cảnh cáo anh, đừng có ý nghĩ không an phận!"

Mặt Cảnh Nhiên trầm xuống, "Trần Việt, những ngày này, chẳng lẽ cô còn nhìn không ra thái độ của Cảnh Mân sao?"

Trần Việt trầm mặc, sao cô có thể nhìn không ra, Cảnh Mân đối cô rất thân thiết, lại giống như bạn tốt, nhưng mỗi lần muốn hẹn Cảnh Mân ra ngoài đều được đáp ứng rất dễ dàng, cho nên cô muốn thật sự hết hy vọng cũng rất khó.

"Thái độ của cô ấy như thế nào, không liên quan đến anh."

"Trần Việt, cô tỉnh lại đi, cô thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ được tại sao Cảnh Mân phải làm như vậy?" Cô buồn bực, hắn cũng buồn bực, cả ngày bị xem như bóng đèn, là cái gai chướng mắt, hắn dễ chịu lắm sao.

Trần Việt đột nhiên ngẩng đầu trừng hắn: "Cảnh Nhiên, anh nói như vậy là có ý gì!"

"Tôi chính là ý tứ kia, tôi thích cô, muốn theo đuổi cô, Cảnh Mân đáp ứng lời mời của cô cũng là vì tôi. . . ." Nói đến đây, hắn xem như là bất đắc dĩ.

Phim đã bắt đầu rồi, nhưng ánh mắt người chung quanh đều bị hấp dẫn bởi đôi nam nữ xuất sắc đang cãi nhau này.

"Ừ. . . ." Lời còn chưa nói hết, Cảnh Nhiên đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ngậm miệng.

Nắm tay Trần Việt thân mật đấm lên bụng hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Cảnh Nhiên, anh thật hèn hạ!" Mạnh đẩy hắn ra, cũng không quay đầu lại bước thẳng.

Cảnh Mân cầm bỏng ngô, bị Trần Việt vội vàng rời đi đụng phải, không biết là tình huống gì, lo lắng nhìn anh trai vẻ mặt ngu ngốc, đang ngồi trên ghế, "Anh, xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Nhiên mờ mịt nhìn em gái: "Anh nói rõ với cô ấy! Sau đó cô ấy cho anh một quyền, rồi bỏ đi."

Một quyền này, xem như đem hi vọng của hắn triệt để đánh xuống một chút cũng không còn.

Vừa nghe đến lời này, Cảnh Mân rất muốn cầm toàn bộ bỏng ngô trên tay nện vào đầu của hắn, cũng không nhìn địa điểm một chút, rạp chiếu phim là chỗ bồi dưỡng tình cảm, cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện, người đàn ông này thật sự là không có chút tinh tế nào.

"Có tiếp tục xem phim nữa không?." Cảnh Mân thở dài, bất đắc dĩ nói, cô bận rộn nhiều ngày như vậy, lao tâm lao lực, hắn lại nói ba xạo khiến người ta tức giận bỏ đi, thật đúng là không có tiền đồ!

"Đi thôi, không có tâm tình xem." Còn xem cái gì phim, bây giờ tâm hắn đã chết rồi.

Gần đây quan hệ của hai người rõ ràng đang phát triển tốt, nhưng tại thời điểm mấu chốt, mình tại sao lại không nén được tức giận? Thật sự là gặp quỷ.

Xem như không có đùa giỡn.

Vì thế, còn chưa chính thức bắt đầu yêu đương, anh trai Cảnh đã được thưởng thức hương vị đắng chát của thất tình, ánh mắt cuối cùng Trần Việt nhìn hắn ở rạp chiếu phim lộ rõ vẻ hung ác, hắn nằm mơ cũng có thể thường xuyên thấy, mỗi lần cũng làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh ồ ồ.

Cảnh Nhiên triệt để ỉu xìu. . . 

Kỳ thật tình hình của một người khác cũng không có tốt đẹp hơn là bao.

Lam Giai Vi đá đá chai bia bên chân, cau mày đi vào nhà, "Trần Việt? Cậu là đang tạo phản? Lại ở trong nhà uống đến say không còn biết gì, có phải cậu đã lâu rồi không có bị bác gái dạy dỗ nên ngứa đòn không??"

Trần Việt này, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là sợ mẹ khóc, mỗi lần Trần nương nương nháo, Trần Việt nhất định sẽ giơ tay đầu hàng, cô uống say cũng chưa bao giờ dám về nhà, hôm nay là làm sao vậy? Mặt trời mọc đằng Tây?

Trần Việt say ngồi ở cạnh cửa, ngơ ngác cười, "Hôm qua mẹ của mình đi công tác rồi, mất vài ngày."

"Cho nên trời thì cao hoàng đế lại ở xa, cậu có thể vô pháp vô thiên có phải không, làm sao mà uống tới như vậy rồi?" Lam Giai Vi ngồi xổm bên người cô, một tay tước lấy bia trong tay cô.

Mỗi lần nhận được điện thoại của cô chắc chắn là không có chuyện gì tốt, Lam Giai Vi nghĩ cô thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, sao lại quen biết tên bậy bạ Trần Việt này.

"Lam Giai Vi, mình xem như trở thành kẻ ngốc, bị anh em bọn họ đùa giỡn."

"Anh em? Cảnh Mân sao? Cậu thật sự chạy đi tìm cô ấy. . . "

"Ừ. . . . Cho nên mới nói, mình thật là một kẻ ngốc!" Cô vô lực lau mặt, bởi vì thay đổi không giải thích được trong lòng, mà càng uể oải.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro