Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lam Giai Vi chỉ yên lặng nhìn cô, có một người bạn không cần phải lúc nào cũng ở bên tai lải nhải mở đường hoặc khuyên giải, chỉ cần một người lẳng lặng bên cô mà lắng nghe, như vậy đã là đủ.

Trần Việt tâm sự nặng nề, mặt mũi ngày càng ảm đạm, trước biết cô ở GAY A, lúc nào cũng là một biểu cảm lãnh khốc vô tình người ngoài nhìn vào phải cách xa ngàn dặm, mấy năm này, nhìn cô va va chạm chạm trong chuyện tình cảm, thân là bạn, Lam Giai Vi rất ít phát biểu ý kiến, chủ yếu là mình và cô có chút đồng bệnh tương liên, mơ hồ cũng cảm giác được, Trần Việt có lẽ cũng không phải chỉ yêu một dạng người, chỉ là người phù hợp nhất định thuộc về cô còn chưa xuất hiện mà thôi.

Bây giờ đã có người có thể làm cô buồn phiền như thế. Cảm thấy vui mừng, cũng có vài phần cảm khái, bất kể là đồng giới hay khác giới, phương thức biểu hiện tình cảm đại khái đều giống nhau, có khi không thể suy nghĩ rõ ràng, muốn tìm hiểu cũng không thấu, nhất định khổ sở vì tình.

Hai người trầm mặc một hồi.

Rút ra một điếu thuốc ném cho cô, cũng châm điếu thuốc cho mình, Lam Giai Vi nghiêng đầu lười biếng nói: "Có vài vấn đề, không phải cứ tránh đi, trong đầu buồn bực suy nghĩ là có thể giải quyết, phải đối mặt với nó mới giải quyết được."

Trần Việt hút xong hai điếu thuốc, liếc mắt nhìn, cong khóe miệng cười cười tự giễu, "Cậu chỉ xem chính xác là vấn đề gì? Vấn đề của mình và Cảnh Mân, hay là vấn đề của mình và Cảnh Nhiên?"

Đây là giọng điệu gì? Lam Giai Vi tức giận liếc cô một cái: "Cả hai đều có vấn đề!"

"Có vấn đề gì? Nếu như Cảnh Mân tiếp nhận mình, còn Cảnh Nhiên ít đến làm phiền mình, vậy thì chả có vấn đề gì hết."

Lam Giai Vi lắc đầu, "Đứa trẻ đáng thương, mấy vấn đề này, người khác thấy rõ cũng vô dụng, phải tự cậu hiểu rõ ràng mới được." Nói xong sửa sang quần áo, xoay người rời đi, "Mình phải đi, buổi tối Khả Tình hẹn mình ăn cơm."

"Cơm tối của mình làm sao bây giờ?" Trần Việt cau mày, tiếp tục hút thuốc.

"Tự mình nghĩ cách." Lam Giai Vi đưa lưng về phía cô tiêu sái phất phất tay, mở cửa đi.

"Đồ không có nhân tính." Tiện tay cầm lấy chai bia uống hai ngụm, trong lòng Trần Việt đôi khi thực sự cảm thấy hâm mộ Lam Giai Vi, nhiều năm như vậy có thể chấp nhất chỉ yêu một người, cũng là một loại hạnh phúc a, ít nhất không cần như cô, là một người dân du cư (dân chuyển tới chuyển lui) trong tình yêu, luôn bồi hồi du đãng trong tình yêu.

Một người một phòng yên tĩnh đến đáng sợ, điều hòa trong không gian yên lặng mơ hồ có thể nghe được thanh âm máy móc hoạt chuyển, càng giống như có người như con ong không ngừng niệm bên tai cô, trời rất nóng còn không cho cô dùng bồn tắm, cho là lãng phí nước!

Uống chút bia, thân thể liền thấy khô nóng khó chịu, đúng rồi, thừa dịp mẹ không ở nhà, đi ngâm rửa một chút cũng tốt.

Trần Việt uống rượu xong động tác có chút chậm chạp vịn tường lung la lung lay đi về hướng phòng tắm.

Chính vì thế, nửa giờ sau, Trần nương nương đang đi công tác ở chỗ thật xa nhận được điện thoại của con gái bảo bối, hỏi bà trong nhà có thuốc hạ sốt hay không, hình như cô phát sốt.

Cũng vì vậy mà Trần nương nương vô cùng lo lắng, bỗng nghĩ tới một người có thể tin cậy được, lập tức bấm số điện thoại.

Lại vì thế, anh trai Cảnh gia đang bị thất tình, dày vò trong suy nghĩ, nhận được điện thoại tâm như được một tia mặt trời chiếu rọi.

"Tiểu Nhiên a, đừng nói bác không có giúp cháu, bây giờ đang có cơ hội xuất hiện ở trước mắt thì nên tranh thủ, có thể bắt lấy hay không phải xem bản lĩnh của cháu nữa." Lão thái thái thấm thía nói. "Tiểu Việt bị sốt, giống như biến thành người khác, không chịu gặp bác sĩ, không chịu tiêm, lại thích làm nũng, cháu giúp bác đi chiếu cố nó nha."

Tay Cảnh Nhiên cầm điện thoại chợt run rẩy, ánh mắt lóe sáng, cúp điện thoại ném chiếc đũa trên tay liền đi ra ngoài.

Cảnh Mân ở một bên nuốt cơm, nghẹn họng nhìn trân trối, mở miệng nhét thức ăn, lời nói không rõ hỏi: "Anh, chuyện gì xảy ra?."

"Anh đi xem Trần Việt, cô ấy bị bệnh." Cảnh Nhiên bối rối mang giày.

Cảnh Mân khó khăn nuốt thức ăn xuống, mặt mũi tràn đầy khinh thường, "Anh, nét mặt anh hưng phấn tột độ một chút cũng không giống đi thăm người bệnh, ngược lại có điểm giống muốn đi xem mặt vợ."

Anh trai Cảnh cười đến lộ cả hàm răng trắng, "Đúng, đúng." Sau đó, rời đi tựa như một cơn gió.

Em gái Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, đây là tiêu chuẩn "Vừa có vợ đã quên em gái" !

Cảnh Nhiên khởi động chiếc xe cũ kĩ chạy bằng điện của hắn một đường bão táp phóng đi, lòng nóng như lửa đốt, muốn tranh thủ một chút thời gian nhìn thấy Trần Việt, một cơ hội có bước ngoặt ý nghĩa trọng đại thế này, hắn đương nhiên phải hết sức nắm chặt, trước còn tưởng là từ nay về sau Trần Việt và hắn sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ, không nghĩ tới nhanh như vậy lại liền gặp gỡ, thật đúng là Liễu rậm hoa thưa lại có làng[1] a!

Đúng là ở hiền thì gặp lành!

"Trần Việt a Trần Việt, lần này em bị sốt thật sự là rất hay, sốt đến mức anh thấy rất tuyệt!" Anh trai Cảnh gia có chút vui sướng khoa chân múa tay, nói năng lộn xộn.

Bất quá hưng phấn thì hưng phấn, hắn vẫn không quên mua cho cô một ít cháo và một ít thuốc hạ sốt, đương nhiên, mua thuốc gì vẫn là hắn phải gọi điện thoại nhờ lão thái thái cố vấn, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, hành động như vậy vừa có ích với Trần Việt, lại vừa có thể biểu hiện sự săn sóc của hắn, thật sự là quá mỹ mãn.

Như vậy, có thể khiến Trần Việt không mắng hắn nữa không, Cảnh Nhiên mày thật là hèn hạ...! (vì là hắn thừa dịp cô sinh bệnh nịnh nọt cô, nên cảm thấy có chút không "quang minh chính đại" .)

Đến nhà Trần Việt, trong lúc nhấn chuông cửa, chờ đợi mở cửa, nội tâm anh trai Cảnh đấu tranh kịch liệt, hắn có chút lo lắng, liệu một lát nữa lúc Trần Việt mở cửa trông thấy người ở cửa là hắn, sẽ không để cho hắn kịp giải thích mà sẽ cho hắn luôn một quyền, rồi tống hắn đi luôn không cho khách vào nhà đấy chứ, hay là lại dùng những thứ giống như khi tức giận ở rạp chiếu phim ngày đó... Ánh mắt hung ác nhìn hắn, cái nhìn tròng trọc làm hắn cảm thấy chính mình mới đi nửa đường đã muốn buông bỏ. . . .

Lắc đầu, mặc kệ tý nữa sẽ xảy ra chuyện gì, hắn phải sống chết cũng không đi, xem cô có thể làm gì hắn!

Ai. . . Bây giờ, theo đuổi phụ nữ thật không dễ dàng, theo đuổi người phụ nữ mạnh mẽ đã khó lại càng thêm khó a!

Đang lúc suy nghĩ lung tung đến mức như ngựa thần lướt gió tung bay, Trần Việt mở cửa, hai người vừa mới đối mặt, Cảnh Nhiên thiếu chút nữa đã chảy hai hàng máu mũi.

Thật sự không thể trách hắn không biết tùy thời tùy chỗ mà có thể biến thành sói, thật sự là quần áo Trần Việt rất muốn giết người!

Nào có ai lại mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình ra mở cửa? Sau đó dưới ngọn đèn mờ tỏ trong phòng ngủ, tư thái linh lung quần áo bên trong như ẩn như hiện, còn có hai hạt đậu nhỏ nhỏ trước ngực, theo động tác của cô mà khi có khi không hiện lên trên áo, giống như rất muốn bức quần áo mà xông ra, tiếp xúc thân mật với hắn.

Tạp. . . . . .

Cảnh Nhiên mày có phải đầu óc chập mạch rồi hay không, người con gái trước mắt này chính là người đang bệnh phát sốt, mày cư nhiên còn có thể sắc mị mị quan sát hạt đậu nhỏ của người ta, mày quả nhiên hết thuốc chữa rồi.

Trong lòng vừa nguyền rủa mình xong, hắn cố gắng đưa tầm mắt mình cố định trên mặt cô, nở nụ cười thân thiết vạn phần, chuẩn bị thuyết phục Trần Việt cho hắn đi vào.

"Cái này. . . . Cái kia. . . ." Không sắp xếp được ngôn từ, hắn lập tức bị cà lăm.

Trần Việt gãi gãi mái tóc ngắn của mình, sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt một tầng sương mù quét qua Cảnh Nhiên, sau đó nhìn đến đồ hắn đang cầm trên tay, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, liền đoạt lấy nói: "Sao lại chậm như vậy, tôi đói sắp chết rồi!" Nói vừa xong, liền nghiêng người để hắn đi vào.

Cảnh Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, bị bộ dạng nhu nhược hờn dỗi của cô làm cho hắn thần hồn điên đảo, có chút trôi nổi đi vào, lâng lâng đem thức ăn đặt lên mặt bàn, trong nội tâm đã sớm hưng phấn mà reo hò, lão thái thái quả nhiên không có lừa gạt hắn, Trần Việt phát sốt như biến thành người khác.

"Mau, nhân lúc còn nóng ăn đi." Hắn đè nén thanh âm bảo cô đi tới, nhìn cặp đùi đẹp trắng nõn mỹ lệ của cô, hắn có chút muốn chảy nước miếng, thật sự là có lỗi a!

Trần Việt lảo đảo đến trước mặt hắn, duỗi tay dài ra, nói: "Cho anh."

"Cái gì?" Hắn cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa thổ huyết, cô cho hắn tiền là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là xem hắn thành người đưa đồ tới?

"Trần Việt, anh không phải người đưa đồ."

Trần Việt nghe xong lời này, mới đi gần vài bước chăm chú đánh giá hắn, sau một hồi mới lên tiếng: "A, là anh a!"

Cảnh Nhiên thật là muốn thổ huyết ngã xuống đất, cái này cái này cái này. . . Người con gái này thật sự xem hắn thành người đưa đồ? Bất quá trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm ở chỗ, cô lại ăn mặc như vậy đi mở cửa cho một người đưa đồ xa lạ, cái này cái này. . . Đây quả thực là muốn chết! !

Lập tức, từng thớ thịt trên người hắn như muốn ngay lập tức nổ tung, nổ mạnh.

Bất quá nghĩ lại, may mắn là hắn đứng ở cửa ra vào, vẫn tốt vẫn tốt. (tiên sinh, xem như là anh đứng ở cửa ra vào cũng rất nguy hiểm, bởi vì anh cũng không tốt bụng >_
Nhưng mà Trần Việt này thật đúng là quái thai, ngày đó rõ ràng rất hung hăng với hắn, hôm nay khi nhìn rõ là hắn rồi, chỉ một câu: "A, là anh a." Liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, tình trạng như vậy thật đúng là vô cùng quỷ dị a!

Cảnh Nhiên cẩn thận ngồi trước mặt cô, nhìn bộ dạng nhã nhặn khi ăn của cô, cái miệng nhỏ mở ra khép vào, làm hắn kinh tâm động phách, "Em uống thuốc hạ sốt chưa?"

Trần Việt tiếp tục cúi đầu ăn cháo, sau đó nhu thuận lắc đầu.

Cảnh Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay thử áp lên trán của cô, thấy cô không có cự tuyệt, liền lớn mật đưa tay dán lên, "Nóng quá, chờ một chút ăn xong cháo phải giảm nhiệt, sau đó uống thuốc." Mấp máy môi, rồi lại thử nói: "Nếu tý nữa vẫn còn nóng, phải đi bệnh viện tiêm hạ sốt."

Quả nhiên, Trần Việt vừa rồi một mực biết điều đột nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn hắn, ánh mắt như có nước long lanh tràn đầy hoảng sợ, tuy hù dọa một bệnh nhân như vậy rất không tốt, nhưng Cảnh Nhiên thật sự rất muốn lớn tiếng bật cười, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, khi cô bệnh sẽ chuyển biến tính cách thành như vậy, ai có thể tưởng tượng được ra chuyện như này, Trần Việt cô, làm sao có thể đáng yêu như vậy ! !

Đang lúc anh trai Cảnh gia vẫn còn say mê, Trần Việt phẫn nộ biểu đạt lập trường của mình, "Mơ tưởng, em tuyệt không tiêm đâu."

Nhìn khuôn mặt trong nháy mắt lập tức đỏ bừng có chút ướt át của cô, một con sói tiếp tục tâm viên ý mãn, cũng không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa, liền nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Được được, không tiêm thì không tiêm, em ăn cháo uống thuốc rồi nói sau."

Sau đấy, Cảnh Nhiên làm hết phận sự hầu hạ cô ăn cháo, hầu hạ cô uống thuốc, tiện đà hầu hạ cô lên giường ngủ, sau đó nhìn chiếc giường thoải mái thật lớn, hắn có loại xúc động muốn nhào lên mà quay cuồng vài vòng.

Quả nhiên, nam nữ từng có tiếp xúc thân mật, quan hệ thật sự rất khó có thể đơn thuần.

Khi Trần Việt dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn, yêu cầu hắn kể chuyện, Cảnh Nhiên rốt không thể chịu nổi. . . .

Người này quả nhiên là sốt cao!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Liễu rậm hoa thưa lại có làng: câu gốc là Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn trích trong bài Du Sơn Tây thôn (Chơi thôn Sơn Tây) của Lục Du. Ý chỉ trong những việc thất vọng lại tìm được hy vọng không ngờ tới.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro