Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Rất khó có thể tưởng tượng nổi, một người bình thường ngay thẳng mạnh mẽ, khi bị sốt lên lại có thể phong tình như thế, cư nhiên còn tính trẻ con yêu cầu hắn kể chuyện cổ tích, điều này làm cho Cảnh Nhiên dở khóc dở cười, lại sinh lòng thương tiếc, một người phụ nữ có khi thì rất mạnh mẽ, lại có khi rất đáng yêu, làm sao có thể bảo hắn không thương đây, hắn càng hiểu rõ cô, lại càng thêm mê muội, càng mê muội lại càng không cách nào để buông tay.

Trần Việt này, hắn và cô đã kéo định rồi.

"Em muốn nghe chuyện cổ tích gì?" Cảnh Nhiên ngồi xếp bằng ở bên giường, ghé vào gối đầu bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô, tuy yêu cầu này của cô rất vớ vẩn, nhưng vì lúc này cô là người bệnh có thân phận đặc biệt, hắn cần phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô, để thể hiện rõ ràng sự săn sóc của mình.

Bởi vì còn chưa hạ sốt, màu da trắng nõn của Trần Việt hiện lên một mảng ửng hồng, như quả đào mật[1] tươi đẹp ướt át, làm cho người nào đó bên cạnh nhìn chỉ muốn há miệng cắn một cái.

Chỉ thấy cô nằm ở trên giường lật qua lật lại như con cá chạch, như một đứa bé không muốn ngủ, lại bị người lớn ép buộc lên giường, trong miệng đô đô lầm bầm không biết đang oán trách cái gì.

Cảnh Nhiên cảm thấy kỳ lạ, hé miệng cười, yếu ớt cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe cô đang lẩm bẩm cái gì.

"Em muốn nghe chuyện cổ tích, . . . Muốn nghe chuyện cổ tích Cô bé lọ lem và bảy chú lùn, anh kể cho em nghe. . . ."

Thật vất vả nghe rõ ràng lời nói của cô, Cảnh Nhiên lại nhíu lông mày nghiêng lại, chuyện cổ tích 《Cô bé lọ lem và bảy chú lùn》.

Coi cô 28 "tuổi" mà nói, nghe truyện cổ tích có thể quá ngây thơ hay không?

Tuy trước kia hắn cũng có kinh nghiệm kể truyện cổ tích cho em gái, nhưng khi đó hắn là cầm sách máy móc đọc cho cô nghe, mình thì là kể qua liền quên, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật đúng là nhớ không nổi nội dung 《Cô bé lọ lem và bảy chú lùn》 là kể những gì.

Nhưng nhìn Trần Việt bĩu môi thở ra khí nóng, hắn thật sự không đành lòng khiến cô thất vọng, đành phải liều mạng suy nghĩ từng câu từng chữ của chuyện xưa này trong đầu.

"Cô bé lọ lem và bảy chú lùn. . . . Cô bé lọ lem và bảy chú lùn. . . ." Đọc tên nửa ngày, cũng không nghĩ ra chính xác được nói cái gì, mơ hồ lại cảm thấy tên có gì đó sai sai, nhưng không nghĩ ra không đúng chỗ nào, gấp đến độ hắn nắm chặt tóc.

"Anh kể nhanh đi. . ." Trần Việt uống thuốc xong, cả người chóng mặt nặng nề, trong đầu như đang diễn ra chiến tranh thế giới lần thứ ba, mơ hồ lại nóng nóng khó chịu, bất quá chỉ muốn nghe chuyện cổ tích, mà người bên cạnh lại mài mài chít chít, tức chết cô.

Con mắt đột nhiên mở ra trợn thật lớn, hung dữ nói: "Kể nhanh!"

Cảnh Nhiên lại càng hoảng sợ, thoáng cái ngồi ngay ngắn, "Kể liền kể liền." Bà nội nó! chẳng phải truyện cổ tích ư, có cái gì khó, đơn giản chính là công chúa và hoàng tử cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau, chỉ cần phần cuối dọc theo motip này, những nội dung khác nói bừa cũng không sao a.

Hắng giọng một cái, Cảnh Nhiên thoáng cái xây dựng tình tiết chuyện cổ tích trong đầu, liền chậm rãi mở miệng kể chuyện xưa rồi, "Cực kỳ lâu trước kia, ở một vương quốc giàu có, có một cô nương sống vui vẻ, tên của cô là cô bé lọ lem, vóc người xinh đẹp, đầu óc thông minh, hàng xóm láng giềng đều cực kỳ yêu mến cô, nhiều người đến thăm cầu hôn đạp nát cửa nhà cô đến N lần." Cảnh Nhiên nói đến đây, cảm thấy có điểm gì là lạ, truyện cổ tích này hình như là ngoại quốc a, người ngoại quốc hình như không thịnh hành tập tục cầu hôn này a, còn có nhà của người ngoại quốc hình như cũng không có cánh cửa vừa nói, mặc kệ, dù sao kể đại, cho nên tình tiết gì đều là hợp lý, hơn nữa Trần Việt giống như cũng nghe được hứng thú, vậy hắn sẽ không khách khí tiếp tục biên.

". . . . Có một ngày bảy chú lùn cường đạo (cướp) đi tới trấn nhỏ cô bé lọ lem ở, nhìn trúng tướng mạo ngọt ngào của cô bé lọ lem, liền bắt cô về làm áp trại phu nhân. . . ." Tiếp tục hắng giọng, hắn cảm giác có điểm biạ không nổi nữa, đây quả thực là truyện cổ tích phiên bản cổ đại Trung Quốc.

". . . . Cuối cùng hoàng tử mang thủ hạ anh dũng của hắn đánh bại chú lùn cường đạo, cứu cô bé lọ lem ra ngoài, sau đó mang cô về trong cung điện, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn."

Kể chuyện cổ tích, Cảnh Nhiên thở phào một cái thật dài, cảm giác mình vẫn rất có thiên phú biên chuyện xưa.

Trần Việt ngây người cả buổi, một chút phản ứng cũng không có, trầm mặc sau một hồi mới bộc phát, "Con mẹ nó anh kể cái chuyện quái quỷ gì vậy! Tại sao phải đem bảy chú lùn tôi thích nhất kể thành cường đạo! Bọn họ rõ ràng là thần giữ nhà đáng yêu cứu cô bé lọ lem, sao anh có thể kể bọn họ thành cường đạo!"

Cảnh Nhiên đầu đầy hắc tuyến, tổ tông này thật đúng là khó hầu hạ, tự mình biết chuyện xưa, vì cái gì còn muốn hắn kể, kể xong còn chê trách hắn, thật sự là không có đạo lý.

Bất quá vẫn là nhẫn nại nhẹ giọng dụ dỗ cô, "Được được được, là anh không đúng, anh kể sai rồi, ngày mai anh đi mua sách đọc lại, lần sau kể đúng cho em nghe, em tranh thủ thời gian ngủ đi, ngoan. . . ."

Người đang đập thình thịch trên giường lập tức yên tĩnh trở lại, trừng đôi mắt sáng, "Anh nói cái kiểu gì vậy, anh cho rằng là anh đang dỗ em bé à!"

Cảnh Nhiên thiếu chút nữa khóc lên, vậy mà cô còn dám hung hãn hắn, những hành động này của cô không giống em bé thì còn có thể là giống cái gì! Cô quả thực chính là đồ con cua, căn bản chính là ngang như cua.

Hít một hơi thật sâu, "Được rồi, vậy em muốn thế nào."

Trần Việt liếc mắt nhìn nhìn hắn, nhúc nhích nói: "Ngủ."

Cám ơn trời đất, Cảnh Nhiên vội hoan hô một tiếng trong lòng. Hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy có người sốt cao như thế mà vẫn còn sức để lăn qua lăn lại.

Giúp cô kéo chăn lên, Cảnh Nhiên chỉnh đèn ở đầu giường cho tối đi một chút, sờ cái trán còn hơi nóng của cô, "Nghỉ ngơi cho thật tốt a, ngày mai ngủ dậy là tốt thôi."

Mặc kệ cô ầm ĩ như thế nào, đối với hắn, tất cả đều là hành động đáng yêu khó gặp, đây là yêu ư, hắn yêu ưu điểm của cô, cũng thích khuyết điểm của cô, trong lòng niềm hân hoan lan rộng đến tràn đầy đến mức có thể bao dung cô về tất cả, cảm giác như vậy, thật đúng là rất tốt.

Xoay người vừa định rời đi, bàn tay to lại bị một bàn tay nhỏ bé âm ấm kéo lại, "Anh đi đâu?" Trần Việt an tĩnh lại, thanh âm trở nên khàn khàn, hẳn là cổ họng bị nhiễm trùng, nhưng thanh âm kiểu này nghe vào lại ngoài ý muốn, làm lòng người ngứa ngáy.

Nhìn bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy tay mình, trong nội tâm Cảnh Nhiên căng thẳng, có một loại xúc động nổi lên, muốn ôm người con gái này thật chặt, lớn tiếng nói lên tình cảm của mình, nhưng nếu như thật sự nói, cô sẽ không lưu tình chút nào mà đá hắn bay luôn ra ngoài.

"Em ngủ, anh ở bên ngoài, có chuyện gì gọi anh một tiếng là được." Chỉ cần ở chung một chỗ với cô, hắn sẽ không kiềm chế được tâm tư của mình, sau đó liền suy nghĩ lung tung thất thường, bây giờ cô đang là người bệnh yếu ớt, cho nên hắn càng phải duy trì khoảng cách với cô, đối với cả hai người đều tốt.

Nhưng có người hết lần này tới lần khác không hiểu khổ tâm của hắn, còn không biết chết sống nói: "Anh đi lên ngủ cùng em a, em không muốn ngủ một mình."

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt khiến tâm tư ban đầu hạ quyết tâm của Cảnh Nhiên tan tành thành từng mảnh nhỏ, sau đó hắn nhìn người trên giường như nhìn quái thú, nếu như cô không phải còn đang phát sốt..., hắn nhất định sẽ cho rằng cô nói ra lời này, là đang dụ dỗ hắn làm một số chuyện không thuần khiết, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời lại vô tư của cô, hắn cũng rất muốn kêu lên, cô rõ ràng vẫn còn ở trạng thái bệnh đến phát bỏng!

"Trần Việt, em phải tự mình ngủ, anh ngủ ở bên ngoài là được," Hắn giãy dụa nói ra, kỳ thật hắn thật sự rất muốn cứ như vậy bò lên giường ôm cô ngủ, nhưng hắn thực sự không có chút lòng tin đối với sự tự chủ của mình.

Mắt thấy người đứng ở bên giường không động đậy, Trần Việt mất hứng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lúc lơ đãng lại biểu lộ ra cường thế bình thường của cô, gắt giọng: "Dong dài cái gì, bảo anh đi lên liền đi lên, nhanh lên." Bắt lấy tay của hắn còn dùng lực lôi kéo, muốn đem hắn vứt lên giường.

Ông trời a, thực tâm thuần khiết của hắn đã bày tỏ a, có trời đất chứng giám, hắn thực đã rất cố gắng để kháng cự , nhưng vẻ mặt không tình nguyện của cô thật sự làm cho hắn không có cách nào từ chối lần thứ hai a!

Hắn tự nói với mình trong lòng, Trần Việt là người bệnh, cô ngã bệnh trở nên yếu ớt, nên tính cách trở nên trẻ con, mình chỉ cần đi lên ôm ôm cô, dỗ dỗ cô, cho cô một chút cảm giác an toàn là được, những thứ khác hắn thật sự sẽ không nghĩ lung tung, như vậy không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a.

Nghĩ như thế, xúc động bò lên giường, Cảnh Nhiên nhanh nhẹn xốc chăn lên, động tác nhanh nhẹn chui vào chăn Trần Việt, một mùi hương ấm áp rơi vào khíu giác hắn, làm tâm trí hắn trong nháy mắt trở nên rối loạn.

Cô là người bệnh, cô là người bệnh. . . .

Hắn niệm trong lòng mấy lần như đọc chú ngữ, hít sâu vài hơi, cố kiềm chế tâm tư mãnh liệt của mình trở nên bình tình, mới chậm rãi xoay người đối mặt với "người bệnh" sinh bệnh còn có năng lực hấp dẫn người ta.

"Tốt lắm, bây giờ có thể ngủ rồi."

Trần Việt trở mình, cơ thể hướng hắn dịch chuyển, "Người của anh lành lạnh, rất thoải mái." Cô hít một hơi, liền ghé sát vào gần hắn thêm chút ít.

"Em em. . ." Cảnh Nhiên thân thể cứng ngắc "em" nửa ngày lại "em" cũng không thêm được lời nào, cô lúc này, trong mơ hồ mang theo nhu thuận khó được, cô nhìn vào trong mắt của hắn, thật là không còn muốn sống.

Còn người ở một bên kia không biết sống chết liếm hắn.

Cơ thể hiện tại của hắn đúng thật là lạnh, nhưng cô cứ tiếp tục cọ nữa, chỉ sợ là sẽ còn sốt cao hơn cả cô.

"Trần Việt, em cố gắng ngủ cho anh." Đem thân thể không ngừng vặn vẹo của cô kéo chặt vào trong ngực, trầm thấp rống lên một tiếng, có lẽ thật sự bị tiếng quát lớn này của hắn trấn trụ rồi, Trần Việt thật sự ngoan ngoãn, an phận núp ở trong lòng ngực của hắn, nửa ngày không dám động.

Bao vây lấy bốn phía thân thể của hắn chính là mùi cơ thể tràn ngập hương vị ngọt ngào của cô, trong ngực chính là cơ thể mềm mại có chút nóng của cô, chỉ cần lẳng lặng nằm như vậy, hắn cũng cảm thấy vô cùng cảm động.

Một khắc ấm áp tốt đẹp như vậy, người nào đó lại không chịu phối hợp với tâm tình của hắn.

Người lúc đầu còn yên tĩnh nằm ở trong lòng ngực của hắn, bây giờ lại bắt đầu không an phận, lắc lắc lắc lắc chợt nghe thấy Cảnh Nhiên hít mạnh vài ngụm khí lạnh, lớn tiếng kêu lên: "Đáng chết, Trần Việt em đang nắm ở đâu đó! ! !"

Trần Việt ngẩng đầu, khuôn mặt như cũ đỏ rực, chu môi nói ra: "Thứ này của anh luôn đẩy em, rất không thoải mái a. . . ."

Cảnh Nhiên liếc mắt xem thường, rất muốn như vậy mà trực tiếp ngất đi, nhưng mạng sống của hắn đang bị cô nắm ở trong tay, bảo hắn làm thế nào mà ngất đi được. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro