Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cảnh Nhiên gắt gao trừng mắt nhìn Trần Việt đang một vẻ mặt vô tội, hắn thở hổn hển, mặc dù điều hòa trong phòng vẫn đang chạy, hắn vẫn kiềm chế không nổi đổ mồ hôi.

Một bàn tay to khoác chế trụ của cô, tay kia dùng sức giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô đang thăm dò vào vạt áo hắn, cố định không cho cô lộn xộn, cũng không biết là vì cô phát sốt nên tay nóng lên, hay là bởi thân dưới của hắn vì vô cùng căng thẳng mà có vẻ phá lệ mẫn cảm, tóm lại, vũ khí của hắn đang bị giam cầm đang từ từ nóng dần lên, mà ngày càng to ra.

"Trần Việt, buông tay ra." Hắn ác thanh ác khí ra lệnh cô, hắn đối với thân thể cô vốn đã rất mẫn cảm, nằm cùng một chỗ với cô đã tiêu hao hết tất cả lý trí và tự chủ của hắn, hiện tại bị cô nắm chặt như vậy, hắn đã bắt đầu sinh ra ảo giác rồi, giống như có ngọn núi lửa sắp phun trào trước mắt hắn, tình thế vô cùng gấp gáp.

Trần Việt tay cầm  chặt vật dưới người hắn, cảm giác vật dưới tay vừa cứng rắn vừa nóng bỏng làm cô có chút hoang mang, cô nhíu mày, ánh mắt mờ mịt lại dần trở nên bình tĩnh, đầu óc còn đang choáng váng bỗng trở nên tỉnh táo giống như bị thứ không an phận của Cảnh Nhiên làm cho thanh tỉnh.

Cô giương mắt lẳng lặng nhìn hắn sớm đầu đã đầy mồ hôi, tay cầm thủy chung chưa từng buông ra, sau đó, trên khuôn mặt đỏ rực trong nháy mắt nở ra nụ cười cực kỳ sáng lạn, "Cảnh Nhiên, mệnh căn của anh hình như trong tay em."

Cảnh Nhiên bị nụ cười kiều mỵ này của cô làm giật mình, thần hồn điên đảo.

Nghe được cô trêu chọc như vậy, khuôn mặt vốn đang sưng đỏ bừng bỗng chốc chuyển luôn sang màu tím, người này không phải đang sốt sao? Vì cái gì đột nhiên có thể thốt ra một câu trật tự rõ ràng như thế! Cái này cũng quá là quỷ dị rồi.

Bất quá lúc này, hắn cũng không có tâm trạng để tìm hiểu nghiên cứu tại sao cô lúc thì hồ đồ lúc thì lại trở nên tỉnh táo, việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ xem phải thế nào để có thể cứu "cậu em" của mình thoát khỏi tay cô.

"Đã biết rõ thứ em nắm chính là cái gì, vậy thì mau bỏ tay ra." Cảnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi rít lên từng chữ, vốn nói đùa với lửa cần phải tự thiêu, thứ nguy hiểm không thể đụng vào, nhưng rất hiển nhiên, người phụ nữ trước mắt này căn bản một chút giác ngộ hai điểm này cũng không có, còn không biết chết sống trêu chọc hắn.

Cứ kéo dài như vậy nữa, hắn thật sự sẽ không chịu nổi mất, đến lúc đó khống chế không nổi biến thành sói ăn sạch cô, cũng thật sự không thể trách hắn, bởi vì lúc này hắn thật sự đang cùng cô giao chiến, cố gắng vùng vẫy đến giãy chết .

Trần Việt cười đến mị hoặc, ở trong ngực hắn ngửa đầu nhìn, lực trong tay dần dần thả lỏng, cảm giác được cô rút lui, Cảnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm ít nhiều có hơi thất vọng, vừa muốn mình cố gắng muốn giữ vững phong độ, nhưng lại cũng chờ mong cô có thể chủ động tới "chà đạp" hắn!

Hắn thực sự sẽ biến thành sói.

Nào ngờ ngay lúc hắn còn đang có chút bất mãn há miệng, Trần Việt đột nhiên nhấc chăn mỏng đắp trên hai người, rồi đứng lên xong lại chui vào trong chăn, một loạt động tác liên tiếp không thể lý giải này, làm Cảnh Nhiên nhìn đến trợn mắt há mồm.

Khi còn chưa rõ động cơ hành động của cô, thì liền nghe được thanh âm trầm thấp của cô từ dưới truyền đến, "Em không nắm, nhìn xem cũng được chứ."

Cô không nắm, nhìn xem cũng được chứ? Đầu óc Cảnh Nhiên đột nhiên có chút trì độn, không thể hiểu được ý tứ lời này của cô, cho đến khi hắn cảm giác người trong chăn đang chủ động kéo quần hắn thì hắn mới bất tri bất giác kêu lên thành tiếng.

Thật sự là gặp quỷ, người phụ nữ liều chết này chui vào trong chăn là muốn đi chào hỏi với tiểu đệ đệ của hắn ư! ! Vỡ lẽ, mặt và đầu Cảnh Nhiên đã đầy hắc tuyến.

Cô rốt cuộc là đang sốt hay là đang say ? Chỉ mới có nghe qua "Say rượu mất lý trí", thật đúng là chưa từng nghe qua "Bị sốt mất lý trí", người phụ nữ này thật là làm cho hắn mở mang đầu óc.

Cảm giác chờ mong quay lại, nhưng hiện nay cái gì nên, cái gì không thể làm hắn cũng biết, vươn tay muốn kéo cô dậy, lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nghe được cô không vui quát: "Họ Cảnh, anh đừng hẹp hòi, nhìn một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào đâu."

Cảnh Nhiên dở khóc dở cười, "Trần Việt, em đứng lên cho anh, nếu như em không phải đang bị bệnh, đừng nói nhìn, dù là muốn dùng nó, anh cầu còn không được, nhưng em nhìn rõ tình hình bây giờ cho anh được không, em đang sốt mà!"

Thoắt cái biến thành trẻ con muốn hắn dỗ ngủ, thoắt cái lại biến thành yêu tinh trêu đùa dục vọng của hắn. Thật đúng là, Trần Việt sinh bệnh, thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, cô ở cửa ra vào rạp chiếu phim, như một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) đến gần Cảnh Mân, trong lạnh nhạt còn mang theo cỗ khí chất kiệt ngao bất tuân, làm hắn ngay lúc đó tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nào biết qua một thời gian tiếp xúc, hắn dần dần phát hiện ra thêm nhiều mặt khác của Trần Việt, đặc biệt là khi bệnh lại trở nên thơ ngây và tinh nghịch, còn có thẳng thắn thành khẩn không che đậy bất cứ thứ gì.

Loại bộ dáng toát ra tới khi lơ đãng này, mới là bộ dáng chân chính trong nội tâm của cô a.

Tại sao cô phải có nhiều khuôn mặt như vậy?

Nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ tốt nhất để hắn có thể thật tâm nghiên cứu cô, bởi vì trong lúc hắn phân tâm suy nghĩ, phụ nữ không biết sống chết kia đã xoay người nằm sấp lên hai chân của hắn, hắn sửng sốt nhưng không hề giãy dụa, được rồi, hắn thừa nhận, chính mình cũng không muốn giãy dụa!

Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn bóng người trong chăn, cảm thấy buồn cười, không biết đến khi cô hết sốt rồi, có thể nhớ lại một màn này không?

Lập tức trở nên hoảng sợ, đúng rồi, hắn đến là để chăm sóc người bệnh, chứ không phải đến cùng cô nháo, cái bộ dạng này của cô có thực sự là đang ốm không? Nếu như để quá nghiêm trọng thì thật không ổn, phải đến bệnh viện mới được.

Cảnh Nhiên vội vàng vươn tay vào trong chăn, sờ đến trán của cô, cảm nhận nhiệt độ một chút, khá tốt, xem ra đã hạ sốt rồi.

"A. . . ." Đang lúc hắn đang cố trầm tĩnh thì lại ngăn không được kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt mặt đỏ lên, vươn tay ra dùng sức, đem chăn mỏng ở trên người hai người xốc lên, người phụ nữ đang ghé trên bụng hắn, bất thình lình bắt lấy thứ trướng đến như cây cột của hắn, nghiêm túc nhìn nghiên cứu.

"Oanh. . . ." Núi lửa rốt đã phun trào trước mắt hắn.

Tiểu đệ đệ của hắn vốn dĩ đang an nhàn ngủ say trong quần hắn, lúc này lại bị cô vực dậy cầm ra ngoài, không có cách ngăn cản, cảm giác điều hoà mát lạnh, hòa cùng một chỗ với nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay cô,  băng hỏa giao tranh kịch liệt, kích thích như vậy, làm cho cái kia của hắn đã sớm căng lớn lại có loại xúc động muốn vỡ òa.

Vì cái gì cô không có hứng thú với chỗ khác, mà chỉ nhằm tiểu đệ đệ yếu ớt của hắn không buông tha?

"Trần Việt, em biết anh là ai không?" Hai tay của hắn chống lên trên giường, nhô nửa người trên của mình lên, đột nhiên hỏi một vấn đề không đâu vào đâu.

Trần Việt ngẩng đầu nhìn hắn, cong khóe miệng nói: "Cảnh Nhiên."

"Đã biết rõ anh là ai, em lại cầm lấy tên kia không tha, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì em biết không?"

Trần Việt giữ cong khóe miệng: "Làm tình." Cô rất sảng khoái trả lời. (#Ami: Có mùi biến thái nhở =]])

Cảnh Nhiên chán nản, lúc này cô ngược lại bình tĩnh làm cho người khác giận sôi.

Hai chân vừa nhấc, đem cả người cô đẩy lên trên, lại vươn tay kéo cô lên, xoay người một cái, liền đè cô đặt ở dưới thân.

Hai người thở hổn hển dây dưa lẫn nhau, một cỗ khí mập mờ dần xuất hiện, Cảnh Nhiên đè thấp thanh âm, "Anh thực tâm suy nghĩ thay cho thân thể bị sốt của em, em lại không biết tốt xấu trêu chọc anh, em đã biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, vậy đừng trách anh không khách khí." Hiển nhiên hắn bị bức đến mức nóng nảy rồi.

Trần Việt nghe lời của hắn, tức giận nói ra: "Muốn làm cứ làm, bớt lải nhải."

Người ba lần bốn lượt khiêu khích là cô, nhưng nghe khẩu khí của cô xem, cứ như hắn bức bách cô không bằng, Cảnh Nhiên không vui oán thầm, mở miệng cắn lên gò má trắng nõn hồng hào của cô, từ lúc kể chuyện cổ tích, hắn đã rất muốn làm như vậy rồi, bây giờ thật sự được cắn một ngụm, cảm giác thật đúng là —— sướng!

Người con gái này phát bệnh, tính tình đổi tới đổi lui, hắn thật sự chạy theo không kịp tư duy của cô, quên đi, không nên cãi nhau với người bệnh, hắn nói không lại cô, vậy đành phải gắng dùng hành động để khắc chế cô.

Ôm thân thể cô vào trong ngực, không còn nóng giống lúc hắn vừa đến rồi, chỉ còn âm ấm làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, tuy tên dưới người hắn đã chuẩn bị chờ phát động, nhưng hắn vẫn chưa xác định được, nhịn không nổi hỏi một câu: "Trần Việt, anh thật sự sẽ làm đấy?."

"Chẳng lẽ anh làm tình còn muốn khua chiêng gõ trống nói cho hàng xóm láng giềng sao." Trần Việt không kiên nhẫn xé rách áo sơ mi của hắn. (#Ami: Mình có cảm tưởng, chị bộc phát thú tính nhiều hơn anh, nhưng sau đó anh lại thú hơn chị =]])

Từ lúc phát hiện người nằm trên giường ở cạnh cô là Cảnh Nhiên, trong nội tâm cô liền bùng lên ngọn lửa không tên, rất muốn tìm lỗ hổng phát tiết, bỗng sờ đến "thứ" làm cô nhiều lần liên tiếp không khống chế được thì cô lập tức như tìm được con đường phát tiết, hai chữ làm tình này rất tự nhiên hiện ra trong lòng của cô.

Cũng không biết có phải mình đang phát sốt hay không, cô không tự chủ được khát vọng thân thể hơi lạnh của hắn, cô biết rõ như vậy là không bình thường, nhưng thế thì sao, xúc động đến mức này rồi, ai cũng không khống chế được.

Bị cô nói như vậy, Cảnh Nhiên rốt cuộc chẳng quan tâm gì nữa, có lẽ sẽ làm cho cô ngày mai tiếp tục phát sốt, có lẽ cô vừa tỉnh dậy sẽ hành hung hắn, nhưng bây giờ, cho dù có chín trâu mười ngựa, cũng không thể lôi kéo hắn dừng lại: "Trần Việt, đây là tự bản thân em tìm đến."

Hắn vừa nói xong, liền đói khát ngậm lấy cái miệng nhỏ  gây sự, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi mềm mỏng, đầu lưỡi tinh xảo cạy mở hàm răng của cô, nhẹ nhàng tiến vào không gian nhỏ hẹp ấm áp, lập tức tìm được cái lưỡi thơm tho trơn trợt của cô, nhẹ nhàng quấn lấy mà mút vào.

Trao đổi nước bọt tạo ra thanh âm chùn chụt, càng kích thích Trần Việt từng tiếng lẩm bẩm vô thức, làm thân thể hai người trong nháy mắt nóng lên.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro