Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Nhiên giống như có thể tinh tường cảm giác được máu toàn thân mình đang gào thét phóng về đầu, rất có nguy hiểm sung huyết não.

Vì vậy, trong đầu đột nhiên rỗng tuếch, chỉ còn một thanh âm đang điên cuồng kêu gào: "Ăn cô, ăn cô" . . . .

Nuốt một ngụm nước bọt, nghe được cô vô ý thức lẩm bẩm, Cảnh Nhiên khởi động thân thể, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô, đè thấp thanh âm: "Trần Việt, nhìn anh, anh là ai?"

Trần Việt nghi ngờ chống lại ánh mắt của hắn, không rõ hắn vì sao lại ngừng động tác, rồi lại hỏi vấn đề như vậy, cô thở dốc trả lời: "Cảnh. . . Cảnh Nhiên."

Cảnh Nhiên cong miệng cười yếu ớt, như thôi miên nói: "Trần Việt, nhớ cho kĩ, chỉ có anh mới có thể cho em cực hạn khoái hoạt như vậy, cho nên, em chỉ có thể ở chung với anh."

Khi chỗ yếu ớt gặp được kích thích nhất, Trần Việt trầm luân trong nháy mắt, thân thể không cách nào khống chế phát run, đang nghe lời nói bá đạo của hắn thì cũng chỉ có thể dùng nhẹ giọng rên rỉ đáp lại.

"Trần Việt, nhìn cho rõ, chỉ có anh mới có thể phù hợp với em."

Suy nghĩ trong ánh trăng mờ, người đàn ông cường hãn kia như cũ luận động ra vào trong cơ thể cô, cho đến lúc cô mê man. . .

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Việt luôn luôn có quy luật, khi đồng hồ sinh học trong cơ thể khiến ý thức của cô tỉnh lại thì cô biết là đến lúc phải rời giường, nhưng ngọ nguậy người một cái, cảm thấy mí mắt vẫn nặng nề như cũ, thân thể càng suy yếu không còn chút sức lực nào giống như không tồn tại.

Đúng rồi ngày hôm qua cô ngã bệnh, người nóng rần lên, sau đó cô gọi điện thoại cho mẹ, sau đó Cảnh Nhiên liền phát hiện ra, sau đó bọn họ liền lên giường. . .

Lên giường! ! Trần Việt đột nhiên mở to mắt, khuôn mặt ngủ say của người đàn ông gần trong gang tấc, nhìn nhìn lại tư thế hai người, cô gối lên cánh tay của hắn, cả người dựa vào trong lòng ngực của hắn, tay hai người luân chuyển khoác lên vai của đối phương, còn có chân giấu ở trong chăn của hai người, không cần đi xem cũng có thể cảm giác được chúng nó đang thân mật dây dưa cùng một chỗ.

Vì cái gì tư thế ngủ của bọn họ thân mật như vậy! Vì cái gì cô biến thành người dựa vào trong ngực người khác! !

Trần Việt biết khi mình tức giận thì sẽ trở nên không khống chế được, nhưng cô thật sự rất khó tiếp nhận chuyện mình mất khống chế lôi kéo người đàn ông trước mắt này lên giường, nhưng tất cả xảy ra tối hôm qua lần lượt hiện ra trong đầu cô, mình chủ động như vậy, thật sự là hết thuốc chữa!

Vươn tay muốn đẩy ra người đàn ông đang dây dưa một chỗ với cô, tay ấn đến bộ ngực của hắn, nhưng lại không có một chút lực, ngược lại mềm nhũn như gãi ngứa cho hắn.

Người đàn ông đang mơ hồ đô lẩm bẩm một câu gì đó, lập tức xoay người đem cô đặt ở dưới thân.

Trần Việt ngược lại hít mạnh, cảm thấy nơi bị hắn chống đỡ sớm đã nhức mỏi dị thường, đúng là gặp quỷ, tối hôm qua rốt cuộc bọn họ đã làm bao nhiêu lần a, làm đến mức nào mà hắn còn đang ngủ "nơi đấy" vẫn phải co rúm như vậy? !

Không chút suy nghĩ,cô đưa tay dùng sức quăng cho người đàn ông một cái bạt tai, người đàn ông kinh hô một tiếng, đôi mắt mệt mỏi mờ mịt mở ra, không hiểu nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu: "Trần Việt em tỉnh rồi." Hắn nhếch miệng cười, còn chói mắt hơn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên suốt vào, Trần Việt cảm thấy có điểm chói mắt.

"Anh vẫn còn chưa có tỉnh mà đã động dục rồi? Anh không phải người!" Trần Việt bực bội hô lên một tiếng, lại phát hiện cuống họng mình có điểm đè ép, nghĩ lại tối hôm qua mình lớn tiếng kêu như vậy, lập tức đỏ mặt.

Nghe thấy cô vừa nói như vậy, Cảnh Nhiên mới ý thức được tiểu tử của mình lại "thức dậy", xấu hổ cười, không còn cách nào, tối hôm qua làm nhiều lần, càng về sau chắc sắp trở thành thói quen, đang muốn rút ra ngoài, nhưng cử động này, lại tác động đến dây thần kinh hoan ái của hai người, hai người cùng lúc thấp giọng gầm lên một tiếng.

Cảnh Nhiên cảm giác cái tên không thành thật của mình đang phồng lớn lên, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Nếu không, chúng ta thêm một lần?"

Trần Việt liếc ánh mắt xem thường, bất quá, cô không thể nào không một cước đạp hắn xuống, nhìn thấy thần sắc sốt ruột xấu hổ kia, đột nhiên không nói nổi lời cự tuyệt, nói trước nói sau cũng đều làm nhiều lần như vậy rồi, hiện tại mới biết cự tuyệt, vậy cũng quá kiêu! Cô cam chịu mà nghĩ, sau đó không cam lòng đấm một quyền vào lồng ngực hắn, không được tự nhiên nói: "Anh nhanh lên!"

Sau đó, Trần Việt ão não phát hiện, lúc ở trên giường, một lần nữa của người đàn ông kỳ thật có thể là rất nhiều cái một lần nữa!

Nhìn Trần Việt bên cạnh mệt mỏi thiếp đi lần nữa, Cảnh Nhiên hối hận tát mình vài cái, cô rõ ràng là một người bệnh, chính mình lại như gặp ma từng lần một ăn cô sạch sẽ, hơn nữa không chút nào biết tiết chế, quả thực không phải người.

Vươn tay dò xét nhiệt độ cơ thể của cô, thấy đã bớt nóng, mới cảm thấy an tâm hơn, tùy tiện mặc quần áo, liền đi phòng bếp nấu cháo cho cô, vừa nấu cháo, hắn vừa đem một ít nước nóng lau rửa thân thể Trần Việt, mồ hôi chảy khi hạ sốt, cùng vài dấu vết mập mờ còn lại sau khi hoan ái, hắn đều kiên nhẫn giúp cô lau sạch, trong nội tâm tràn đầy vị ngọt tình yêu.

Từ nhỏ đã quen chăm sóc em gái, làm những chuyện này cũng thuận buồm xuôi gió, cho nên Trần Việt được hắn ôn nhu hầu hạ, trở mình thoải mái tiếp tục ngủ.

Cho đến khi Cảnh Nhiên nấu xong cháo, đánh thức cô dậy ăn, uống thuốc cô không vui rúc lại vào trong chăn không chịu đi ra, cuối cùng Cảnh Nhiên phải mất một sức lực khá lớn, mới nửa ôm nửa kéo cô ra an tọa tại trước bàn ăn.

Nhìn cô yên tĩnh ăn cháo, Cảnh Nhiên chịu khó trở về phòng đổi ga giường chăn bông, sửa sang lại tất cả xong, xoay người liền nhìn thấy Trần Việt leo lên ngủ.

Sủng nịch cười nhìn cô, hỏi: "Đã uống thuốc chưa?"

Trần Việt giương mắt nhìn hắn, cười nói: "Uống, anh còn dong dài hơn cả mẹ tôi." Sau đó ngửi mùi thơm ngát trong chăn, trong nội tâm cô lại ẩn ẩn mỏi nhừ, sau đó nghĩ, cảm giác như vậy, kỳ thật không tồi.

Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, trừng mắt mở ra, hung thần ác sát nói: "Cảnh Nhiên, anh nhanh đi mua thuốc tránh thai cho tôi! Nếu như xảy ra chuyện, tôi là người đầu tiên làm thịt anh!"

Cảnh Nhiên nhếch miệng, rất muốn nói, nếu có xảy ra chuyện thì anh sẽ chịu trách nhiệm, bất quá đoán chừng lời này vừa nói ra, cô sẽ lập tức làm thịt hắn a! Sau đó hắn an ủi mình, được rồi được rồi, thời gian còn chưa chín muồi, hiện tại có em bé cũng thật là phiền toái, vừa nghĩ như thế, hắn liền giải sầu đi mua thuốc tránh thai.

Sau khi Trần Việt uống thuốc, lại trầm mình ngủ say.

Cảnh Nhiên gọi điện thoại xin nghỉ với Sở Bạch, nghĩ thầm bây giờ là thời gian xum xoe tốt nhất, lúc này không tranh thủ thể hiện, còn đợi khi nào? Làm việc tính cái gì a!

Sau đó liền yên tâm thoải mái sửa sang lại gian phòng, chờ làm xong việc nhà, nhìn xem đồng hồ, cách giữa trưa còn khoảng thời gian, cộng thêm tối hôm qua thật sự làm đến quá mức, thật sự không còn chút sức lực nào, liền cởi quần áo leo đến bên cạnh Trần Việt ngủ.

Làm làm, ngủ cùng một chỗ như vậy không thể tính là quá phận chứ? Đây chính là ý nghĩ duy nhất trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! Hai người. . . . hai người đang làm cái gì! ! !"

Tiếng thét kinh khủng high-decibel chói tai vang lên, hai người ngủ đến mơ hồ đều tưởng mình đang nằm ác mộng, điều chỉnh tư thế, lại ôm nhau ngủ tiếp!

Thẳng đến khi Cảnh Nhiên bị một vật cứng gõ tỉnh, mới hậu tri hậu giác phát hiện, căn bản không phải cơn ác mộng, Trần lão mẹ đã trở về, tiếng kêu kinh khủng vừa rồi, chính là từ trong miệng bà!

Sau đó mới định thần xem xét, thứ gõ đầu hắn là cái chày cán bột! !

"Bác. . . .bác gái?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro