Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Bác. . . . Bác gái" Cảnh Nhiên không hề phòng bị, ngã ngồi trên mặt đất, ngồi trên sàn nhà hơi lạnh mới phát hiện, trên người mình chỉ mặc quần lót tam giác, trần truồng lõa lồ. Thân thể bại lộ ngay trước mặt Trần nương nương, thật đúng là "thốn" tới cực điểm.

Trần Việt trong lúc ngủ mơ bị động tĩnh không nhỏ bên người đánh thức, đôi mắt mờ mịt mở ra, trong lúc nhất thời đối mặt với trận chiến thế kỷ đang bộc phát trước mắt có vẻ phá lệ hiện vẻ hoang mang.

Một người cầm chày cán bột đuổi ở phía sau, một người mặc quần tam giác vừa xoa cái mông vừa chạy loạn trong phòng, trường hợp như vậy nhìn như thế nào cũng thật buồn cười.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Thanh âm Trần Việt không lớn, nhưng đủ để cho hai người đang rượt đuổi dừng lại.

"Bảo bối, hôm nay mẹ phải đánh chết tên háo sắc này, nó lại thừa dịp con sinh bệnh hạ độc thủ đối với con, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm ( Biết người biết mặt không biết lòng), uổng phí bình thường mẹ đối với nó tốt như vậy, nó lại là một tên lòng lang dạ sói, hôm nay cho dù có phải liều cái mạng già này của mẹ, mẹ cũng sẽ thay con lấy lại công bằng! . . . ." Tâm tình Mẹ Trần kích động nói một đống lời, lại nói đến hai người không hiểu ra sao.

Cảnh Nhiên cố gắng hiểu ý tứ chính trong lời nói mà lão thái thái biểu đạt, cuối cùng kết luận, lão thái thái xem hắn như lưu manh! !

Nhận thức này khiến hắn quả thực sợ hãi, bối rối vẫy tay muốn giải thích: "Bác gái. . . Không. . . Không phải như bác nghĩ. . . !" Đáng chết, thời điểm mấu chốt đầu lưỡi hắn lại cứng lại.

Trần nương nương nghe được thanh âm ở cổ họng Cảnh Nhiên, nhịn không được lại tức sùi bọt mép, vung chày cán bột làm bộ muốn đi đánh hắn, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: "Cái gì không phải như tôi nghĩ, cậu thân thể trần truồng nằm ở bên cạnh con gái của tôi, tôi còn có thể nghĩ loại nào, tên lưu manh mặt người dạ thú này!"

Lão thái thái đưa lưng về phía Trần Việt hướng Cảnh Nhiên đánh tới, chày cán bột trên tay nửa điểm cũng không lưu tình gõ lên người hắn, Cảnh Nhiên bối rối né tránh trong nháy mắt lại đối diện đôi mắt của lão thái thái, thình lình phát hiện bà đang nháy mắt hướng hắn ra dấu hiệu.

Cảnh Nhiên tuy không phải người thông minh, nhưng cũng không thực sự không ngu ngốc, sau khi phát hiện ý đồ lão thái thái nháy mắt, lập tức hiểu rõ ràng bà đang diễn tuồng gì, liền thuận theo tự nhiên phối hợp lại.

"Ôi. . . Bác gái. . . Bác đừng đánh. . . Đánh nữa sẽ bị nội thương mất." Hắn vừa ôm đầu cầu xin tha thứ, trong lòng vừa nén giận lão thái thái, nếu là đang diễn trò, vậy không cần phải đánh ác như vậy chứ, bà đánh xuống từng cái như vậy, không nội thương thì toàn thân cũng sẽ thâm tím, chẳng lẽ không thể hạ thủ lưu tình một chút?

"Tao đánh chết mày đồ chó này, con gái của tao đều bị mày làm bẩn, đánh mày bị thương thì có là cái gì, mày có tin hôm nay tao sẽ đánh mày tàn phế hay không!"

Trên giường Trần Việt nhìn một màn trước mắt này, lập tức dở khóc dở cười, nhìn đến mẹ dùng sức đánh như vậy, trong nội tâm đột nhiên có một chút không nỡ, liền vội vàng cầm áo ngủ mặc lên, chạy tới khuyên can.

"Mẹ, đừng đánh! Sự tình không phải như mẹ nghĩ!" Cô vươn tay qua, liền ôm lấy mẹ đang ở bên bờ nổ tung.

Trần nương nương bị con gái vây khốn, trong nội tâm cũng thầm thở phào một cái, thật đúng là, đừng nói đến cầm không mỗi cái chày cán bột lại còn vừa cầm vừa đuổi theo đánh người, đúng là hết mất sức lực, khiến bộ xương già của bà mệt chết rồi, vừa nghĩ như thế, nhịn không được vừa âm thầm trừng mắt nhìn tiểu tử thối này, sợ bị đánh muốn tránh liền trốn a, cư nhiên còn chạy khắp nơi cả phòng, cũng không nghĩ bà đã sắp 60 tuổi, diễn tuồng như vậy đâu có dễ dàng!

"Mẹ, không phải hắn chiếm tiện nghi con, là con sốt cao chiếm tiện nghi hắn mới đúng!"

Trần Việt thấy tâm tình mẹ vô cùng kích động, nhịn không được có chút lo lắng, cho dù mẹ có suy nghĩ thoáng cỡ nào, khi thấy con gái trộm tình với đàn ông khác trong nhà, cũng sẽ bị đả kích không nhỏ.

Chính là sự thật đã bày ở trước mắt, cô cũng chỉ còn cách cứng da đầu thừa nhận, cũng vô ý thức cảm thấy Cảnh Nhiên vô tội, muốn bảo vệ hắn chu toàn, liền ôm hết cái sai lên người mình.

"Trần Việt em . . ." Cảnh Nhiên kinh ngạc há to mồm, hắn không nghĩ Trần Việt sẽ nói ra như vậy, dù sao hai người cũng là người lớn, làm chuyện như vậy cũng đều là anh tình tôi nguyện, căn bản không thể nói rõ ai đúng ai sai.

Nhưng cô mới mở miệng, liền đem trách nhiệm ôm hết trên người mình, cô là đang bảo vệ hắn sao?

Trần nương nương quay đầu trở lại trừng mắt nhìn con gái, mặt tức tối xanh mét, "Con. . . Con đang nói cái gì, là con chủ động quyến rũ người ta??" Trần nương nương phát run hỏi cô, khi thấy cái gật đầu khẳng định chắc nịch của con gái thì "Oa" một tiếng khóc lên, "Trời ạ, tôi, Trần Tuệ Hân cả đời quang minh lỗi lạc, kết quả lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, tôi không sống nổi nữa!"

Hai người trẻ tuổi đứng ở một bên, nhìn lão thái thái ngồi dưới đất khóc đến kêu trời kêu đất, nhìn nhau, lập tức trở nên ngây ngốc.

Cảnh Nhiên cầm quần áo bị vứt loạn một bên mặc vào, mới nửa ngồi xuống an ủi lão thái thái: "Bác gái, bác đừng như vậy, chuyện ngày hôm nay, cháu sẽ chịu trách nhiệm."

Tiểu tử thối, cuối cùng cũng biết phải nói đến trọng điểm rồi! Trần nương nương thầm mắng một câu, cũng rất phối hợp thu hồi nước mắt, "Cậu thật sự sẽ chịu trách nhiệm?"

"Vâng." Cảnh Nhiên trịnh trọng gật đầu.

"Ngừng. . . ." Trần Việt phát hiện tình thế phát sinh càng ngày càng không khống chế được, vội vàng lên tiếng hô ngừng, "Con đây đã lớn rồi, không cần người khác phải chịu trách nhiệm." Đến lúc này, cô dần phát hiện ra sự tình có điểm gì đó sai sai, nhưng chưa nói được chính xác điểm gì không đúng, hai người trước mắt thật đúng là khôi hài, một hồi liền chuẩn bị đem tương lai của cô thu xếp, thật sự là tức cười.

Trần nương nương vừa nghe lập tức nhảy lên thật cao, "Con. . . . Con còn biết hổ thẹn không, con gái nhà người ta có ai da mặt dày giống con, mặc kệ ai ăn ai, đã ăn, phải chịu trách nhiệm! Mẹ bất kể con là đồng tính luyến ái, khác phái luyến hay là song tính luyến, con đã ăn Cảnh Nhiên, phải có trách nhiệm với nó!"

Cảnh Nhiên ở một bên cười đến xấu hổ, như thế nào đến cuối cùng, hắn lại trở thành người bị ăn. Vậy hắn có phải nên hợp với tình hình rơi vài giọt nước mắt, biểu hiện ai oán nhìn cô?

"Mẹ, mẹ nói có chút đạo lý nào không?" Trần Việt có điểm nóng giận, cảm thấy hôm nay mẹ rất không bình thường.

"Bác gái, có chuyện rồi từ từ nói, đừng tức giận!" Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, chiến tranh giữa phụ nữ, hắn tốt nhất vẫn nên ít tham gia thì hơn, chưa nói đến hai phụ nữ này còn là một đôi mẹ con, hắn muốn tham gia cũng không được, đành phải ở một bên làm cứu hoả, hỗ trợ dập tắt lửa, mặc kệ điểm xuất phát của lão thái thái là vì ai, bà chịu giúp hắn như vậy, Cảnh Nhiên tất nhiên có cảm kích trong lòng.

"Mẹ không nói đạo lý thì sao, Trần Việt mẹ cho con biết, thời gian trước mẹ đo huyết áp, lại cao hơn trước rất nhiều, con cứ tiếp tục chọc tức mẹ đi, chờ ngày nào đó mẹ chết đi, để chocon thanh nhàn." Nói xong lời cuối cùng, Trần lão thái thái cả đòn sát thủ cũng tung luôn rồi.

Con gái của bà, bà hiểu rõ nhất, Trần Việt này, không thể nói đạo lý với cô, mình cùng cô phân rõ phải trái, cô sẽ đưa càng nhiều lý lẽ tới dọa chết mình, bình thường rất khó nói thắng cô, cho nên thời điểm mấu chốt, vẫn phải dựa vào chơi xấu.

Bà rất ít lấy khỏe mạnh của mình đến uy hiếp con gái, nhưng mà vậy cũng chỉ là chưa tới thời khắc mấu chốt mà thôi, thời khắc mấu chốt như hôm nay, cái gì đều phải lấy ra lợi dụng một chút, không phải có bài hát như vậy sao? "Nên ra tay giờ liền ra tay. . . ." Nói chính là cái này.

"Huyết áp cao, mẹ, sao mẹ không có nói cho con biết? Có uống thuốc chưa?" Nghe tin tức như thế Trần Việt lại càng hoảng sợ, không phải bình thường cô không quan tâm mẹ, nhưng thân thể mẹ luôn rất tốt, cũng có làm kiểm tra định kỳ, cả cảm mạo phát sốt đều ít hơn người trẻ tuổi như cô, cho nên nghe thấy mẹ nói vậy, tất nhiên rất là sốt ruột.

"Chỉ cần con không chọc tức mẹ, mẹ sẽ không chết được, con liền thống khoái a, rốt cuộc con có chịu trách nhiệm với người ta hay không?"

Trần Việt nhìn mẹ không chịu đơn giản bỏ qua, còn có Cảnh Nhiên ở bên cạnh không đếm xỉa đến, trong lòng nhất thời phải nén giận, bất quá mẹ đã nói là bà huyết áp cao, chính mình lại tranh cãi với bà, vậy là quá bất hiếu rồi, "Biết rồi, con sẽ chịu trách nhiệm." Cũng chỉ đành đáp ứng trước.

Trần nương nương thở phào một cái: "Cảnh Nhiên, cậu cũng nghe rồi, nó sẽ chịu trách nhiệm đối với cậu, sau đó cậu sẽ theo nó!" Ý tứ trong lời nói, đương nhiên là muốn Cảnh Nhiên nghĩ biện pháp nắm chặt Trần Việt.

"Nếu không còn chuyện gì, vậy các con tiếp tục đi." Lão thái thái khoát khoát tay, cầm chày cán bột lập tức đi ra ngoài.

Đi công tác Đại Lão Viễn gấp trở về, sau đó lại vừa nháo vừa khóc, thật sự khiến bà mệt muốn chết rồi, bất quá, hành động của mình thật đúng là tốt đến không có chỗ chê! Lão thái thái đắc chí đi về phòng của mình.

Cảnh Nhiên cảm thấy quan niệm của mẹ con các cô rất không đúng, vô cùng không đúng, tiết mục như vậy bình thường đến cuối cùng đều hẳn là nhà trai chịu trách nhiệm mới đúng, như thế nào đến hắn liền biến thành Trần Việt chịu trách nhiệm? Nghĩ như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên!

Nhưng mà, mặc kệ người nào chịu trách nhiệm, chỉ cần hắn có thể ở bên người cô chiếm chỗ nhỏ nhoi, chính là một đột phá không tệ.

Vừa nghĩ như thế xong, một cái gối lớn liền đập tới trước mặt hắn, nện hắn đến thiếu chút nữa chân đứng không vững.

"Cảnh Nhiên anh đừng cười đến mức dâm tà thế. Đáp ứng mẹ của tôi cũng là kế hoãn binh bất đắc dĩ, anh đừng suy nghĩ lung tung!" Trần Việt đứng ở bên giường, khí thế kiêu ngạo nói, nhưng dạng khí thế nữ vương này, lại bị đồ ngủ như ẩn như hiện trên người cô phá hư hầu như không còn, nhìn thế nào đều mê người dị thường.

Cảnh Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, tự động bỏ qua lời nói châm chọc của cô: "Mặc dù là kế hoãn binh, nhưng cũng là diễn trò, không thể không diễn a, em vừa đáp ứng lão thái thái, nếu như ngày mai thay đổi..., sẽ làm bà tức giận, còn không bằng trước theo ý của bà, diễn trò ở trước mặt bà, sau đó lại tìm cơ hội làm cho bà nhìn ra hai người chúng ta không hợp, bà dĩ nhiên là sẽ không có yêu cầu với chúng ta nữa, em nói phải không?"

Sau khi nghe hắn phân tích như vậy, Trần Việt cũng hiểu, cảm thấy biện pháp cũng không tệ, sau đó dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá hắn, cười nói: "Xem ra anh cũng không đần nha, chỉ là anh phối hợp với tôi như vậy, chắc chắn không phải là do tốt bụng, giúp người làm niềm vui, nói điều kiện của anh đi."

Cảnh Nhiên cười đến vui vẻ, cảm thấy liên hệ với người thông minh có chút không đúng, "Điều kiện của anh rất đơn giản, tối thiểu một tuần lễ phải làm tình hai lần!"

Trần Việt rất muốn đem đèn ngủ trên bàn bên cạnh ném đi, tên đàn ông này, quả thực chính là dã thú!

"Như thế nào, anh yêu cầu như vậy cũng không quá phận a." Đợi không được câu trả lời của cô, Cảnh Nhiên liền hỏi, chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không thể phản bác dưới dâm uy của hắn, không cam lòng gật gật đầu.

"Hiện tại anh có thể cút rồi." Trần Việt thẹn quá hoá giận lạnh lùng đuổi người.

"A, anh đây cút ngay đây, đi chuẩn bị cơm trưa cho em." Cảnh Nhiên như mèo trộm được thịt, cười đến xuân tình nhộn nhạo!

A! Thế giới thật là đẹp. . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro