Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trần Việt cảm thấy ngày đó mình đáp ứng điều kiện của Cảnh Nhiên, quả thực chính là não bị hỏng rồi, không đề cập đến mình là một người đồng tính luyến ái, chỉ riêng nghĩ đến một tuần lễ phải gặp hắn hai lần, lại còn phải lên giường hai lần, cô đã cảm thấy mình thực sự điên mất rồi.

Nghĩ đến cử chỉ khác thường của mẹ ngày đó, càng nghĩ càng không đúng, nhưng trong lòng lại an ủi mình, dù nói thế nào mẹ là của mình, sẽ không vì người ngoài sắp đặt cô như thế.

Những năm này mẹ đều thể hiện là không quan tâm, không để ý tới hành vi của cô, nhưng kỳ thật cũng lo lắng cho cô không ít, đối với tình huống này, mình cũng đành bất lực.

Chẳng lẽ Cảnh Nhiên xuất hiện, thật sự sẽ có bất đồng sao? Cô kỳ thật cũng rất mê hoặc.

"Trần Việt? Trần Việt?" Mỹ nữ phất phất tay trước mắt cô, cố gắng thu hút sự chú ý của cô, sau khi cố gắng mấy lần, mới kéo được cô từ cõi thần tiên trở về.

Mỹ nữ bĩu môi oán trách cô không chuyên tâm: "Là anh hẹn người ta ra đây, xong lại chỉ chú ý tâm sự của mình, đem em gạt ở một bên nửa giờ, anh có ý tứ gì đây!"

Cô gái nhỏ trang điểm đáng yêu làm nũng, làm cho người ta nhìn vào vẻ ngoài có cảm giác tê dại mà chăm chú, nếu là lúc trước, Trần Việt chắc chắn sẽ không nhịn được mà kéo cô vào trong ngực đùa giỡn trăm lần.

Nhưng lúc này cô lại không thể hiểu nổi tâm tư, đột nhiên nhớ tới Cảnh Mân, tuy cô cũng rất đáng yêu, nhưng hai người cùng một chỗ thì cũng rất ít làm nũng trước mặt cô, có lẽ do nguyên nhân bối cảnh gia đình, Cảnh Mân tuy nghịch ngợm, nhưng lại có chút già dặn, từng trải hơn với người cùng tuổi, có lẽ chính là bởi vì Cảnh Mân có loại khí chất đặc biệt này, mới khiến cho mình nhớ cô mãi không quên.

Nhớ tới Cảnh Mân, đương nhiên sẽ nghĩ đến Cảnh Nhiên, cái này đối với cô mà nói, vốn nên là người qua đường Giáp, nhưng thế nào lại trở thành người xuất hiện nhiều lần nhất trong sinh hoạt của cô gần đây, rốt cuộc là phạm sai lầm ở đâu? Khiến cô cảm thấy, thời gian trôi qua như một đoàn đay rối.

Giương mắt nhìn tiểu mỹ nữ sắp tức nổ mắt trước mặt, Trần Việt rốt cục ý thức được chính mình lại thất thố lần nữa mà thất thần.

Hướng cô gái xin lỗi cười cười, "Một lát nữa muốn đi đâu ăn cơm trưa?"

Cảm thấy gần đây buồn bực không giảm, liền hẹn một tiểu nữ sinh mới quen ở quán bar đi ra ngoài chơi, không nghĩ tới mình chính mình vẫn đang thất thần, thật sự là gặp quỷ!

Nghe được đề nghị của cô, tiểu mỹ nữ lập tức mặt mày hớn hở: "Đi một nhà hàng Tây mới mở ở phố đi bộ gần đây đi, ăn xong thuận tiện có thể đi dạo phố, người ta đều không có quần áo đẹp mặc ra đường, anh mua cho em được không."

Trần Việt cong khóe miệng nhẹ gật đầu, "Có thể." Trong nội tâm lại cười nhạo không thôi, đây là điểm khác biệt, trước tặng quà cho Cảnh Mân, đều phải tìm một ít cớ tặng quà, Cảnh Mân mới có thể vui vẻ nhận lấy, người này trước mắt tốt hơn, mặt không đỏ hơi thở không gấp đề nghị, cũng không nghĩ đến, các cô chỉ mới gặp mặt lần thứ hai !

Kết giao có tính quá mạnh như vậy, làm cho cô có điểm không thoải mái.

Sau đó nghe tiểu mỹ nữ thao thao bất tuyệt trò chuyện quần áo, phụ kiện hot mùa này, các loại hàng hiệu đồ trang điểm, khiến cô nghe buồn ngủ, loại chủ đề này trước kia cô cảm thấy còn miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng bây giờ làm cho cô rất là phản cảm, cô rốt cuộc là làm sao vậy.

Cô đang thiếu chút nữa muốn chạy trối chết, điện thoại đúng lúc vang lên, cô hướng mỹ nữ xin lỗi cười cười, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, giữa lông mày lập tức xoăn tít thành đoàn.

Mấp máy miệng không tình nguyện nhận, "Có chuyện gì?" Người có thể làm hình tượng phong độ nhẹ nhàng của cô rạn nứt, ngoại trừ Cảnh Nhiên ra không còn ai.

"Em đang ở đâu?" Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười thật cởi mở, cô chán ghét tiếng nói đàn ông đặc biệt trầm thấp này, cứ như đang cố hiển lộ rõ ràng sức quyến rũ của hắn.

"Anh hỏi làm gì?" Trong giọng nói Trần Việt mang theo phòng bị, hướng cửa ra vào quán cà phê quan sát, chỗ tầm mắt có thể nhìn được, bị ánh mặt trời sáng quắc chiếu có điểm chướng mắt.

"Hôm nay anh nhàn rỗi, nấu cháo cá cho em, cảm mạo xong rồi ăn cái này không tồi." Giống như nghe không ra lạnh nhạt trong lời nói của cô, giọng nói đàn ông ấm áp giống như ánh nắng sáng chói bên ngoài, làm cô có loại cảm giác bị phỏng tai.

"Không cần, chút nữa chúng tôi đi ra ngoài ăn."

"A, nếu như em đang ở công ty..., ra lấy liền đi, có thể bỏ trong tủ lạnh, đến xế chiều đói bụng thì hâm lại ăn." Cảnh Nhiên đầu bên kia điện thoại vẫn không thuận không buông tha nói.

Trần Việt hít một hơi thật sâu, nhìn nhìn tiểu mỹ nữ cau mày bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bị Cảnh Nhiên đảo lộn như vậy, mình cũng không còn tâm tình mà thực hiện ước hẹn với tiểu mỹ nữ.

"Tôi xuống."

Cúp điện thoại, cô hướng tiểu mỹ nữ nói: "Có chút việc anh phải đi xử lý, chúng ta hôm nào lại hẹn nha."

Tiểu mỹ nữ thất vọng nhếch miệng, không quá tình nguyện, "Được rồi, có rảnh phải nhớ hẹn em." Tiểu cô nương biết rõ, Trần Việt mặc dù nói hôm nào lại hẹn, bất quá từ trong nụ cười xa cách của cô, đều có thể đơn giản nhìn ra, Trần Việt sẽ không hẹn cô nữa.

Quán cà phê ngay tại toà nhà bên cạnh công ty cô, cho nên Trần Việt đi ra quán cà phê, chỉ tốn vài giây đã  nhìn thấy Cảnh Nhiên mang cháo đến, hắn lại ngu ngốc đứng ở cửa ra vào, tuy không có đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng nhiệt độ giữa trưa như vậy, chỉ cần là chỗ không có điều hoà, cũng sẽ oi bức dị thường.

Trần Việt không vui đi nhanh vài bước, đi đến bên người Cảnh Nhiên cũng không thốt một tiếng, cầm lấy cánh tay của hắn kéo vào trong hành lang, "Anh là tên ngốc sao, nơi này có điều hòa sao không đứng, lại đứng ở bên ngoài!"

Cảnh Nhiên đột nhiên bị túm, sợ hãi kêu lên một tiếng, khi nhìn rõ ràng người túm hắn là Trần Việt, liền lộ ra nụ tươi cười thật thà phúc hậu quen thuộc, "Anh sợ đứng bên trong em không nhìn thấy anh."

Trần Việt tức giận mắt trắng không còn chút máu, cái nhìn này, cô đột nhiên có cảm giác choáng váng, người đàn ông đứng ở trước mặt cô đưa lưng về phía cửa thủy tinh rộng rãi, phía sau là ánh mặt trời chói mắt sáng lạn, ở tường thuỷ tinh làm nổi bật, quanh thân của hắn giống như tản ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, đẹp mắt đến không chân thực.

"Cái này cho em nè." Không có để ý tới cô đang sững sờ, Cảnh Nhiên vẫn cười ấm áp, đưa cho cô bình giữ ấm nhỏ trên tay, "Khi muốn ăn hâm lại là được, công ty của em hẳn là có lò vi sóng chứ."

Trần Việt cầm lấy, còn chưa từ trong trạng thái ngây ngốc đi ra, chỉ thốt một câu: "Muốn vào trong công ty ngồi một chút không?"

Sau đó phát hiện đôi mắt Cảnh Nhiên hưng phấn đến độ sắp phun ra lửa, cô mới ý thức tới hình như mình nói sai, bất quá, quên đi, dẫn hắn nhìn công ty một chút cũng sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả về sau chứng minh, cách nghĩ này của cô đúng là quá ngây thơ rồi.

Lần đầu tiên Cảnh Nhiên bước vào công ty Trần Việt, ôm trong lòng một trái tim tò mò, nhìn xung quanh, hắn có nghe qua lão thái thái nhắc tới công ty Trần Việt, nói là làm buôn bán, nhìn biểu hiện khó nén đắc ý của lão thái thái, trong lòng của hắn vẫn không tin tưởng lắm, nghĩ một phụ nữ, có thể làm công ty quy mô to đến đâu? Hôm nay tận mắt nhìn thấy, hắn không thể không bội phục, Trần Việt thật sự có tài.

Bất quá, nhìn một vòng rồi, trái tim tò mò kia bị bịt kín một tầng nghi hoặc, theo Trần Việt đi vào phòng làm việc của cô, hắn rốt cục không thể nhẫn nại: "Trần Việt em lại lấy việc công làm việc tư!"

Trần Việt ngồi ở trên ghế sa lon, đang mở bình giữ ấm, nghe lời nói không giải thích được này của hắn..., không vui trừng mắt liếc hắn một cái: "Có ý gì?"

Cảnh Nhiên nhìn cô mở không được, liền ngồi xổm một bên nhận lấy công việc của cô, vặn mở cái nắp, lấy ra chén nhỏ và cái thìa, cầm bình ra đổ một ra ít cháo vào chén nhỏ, một cỗ mùi cá nồng đậm tràn lan, làm cho người ta chỉ mới ngửi mùi, đã muốn ăn, Trần Việt có chút không thể chờ đợi cầm lấy chén nhỏ nhấp nhẹ một ngụm.

"Vừa rồi anh nhìn một vòng, nhân viên của công ty em có 90% nữ, như vậy còn không xem như lấy việc công làm việc tư thì là gì?." Cảnh Nhiên lấy một đôi đũa bên cạnh bình giữ ấm, gắp một ít cá đặt ở trên cái nắp đã mở, tỉ mỉ lựa xương cá, rồi đem cá đã lấy hết xương ra bỏ vào trong bát Trần Việt.

Lúc hắn làm những chuyện này trông thật tự nhiên, động tác trôi chảy lưu loát, tựa như hắn đang làm một chuyện đã tập mãi thành thói quen, tựa như bọn họ đã là đôi vợ chồng già ăn ý mười phần.

Trần Việt bị ý nghĩ hiện lên trong đầu làm cho sợ hãi, cô lại nghĩ đến cái từ vợ chồng già này!! Cái này cũng thật kinh khủng a.

Nhưng cô không cách nào phủ nhận, Cảnh Nhiên dùng giọng điệu trầm thấp nói chuyện như vậy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn thật sự rất dịu dàng.

Trong lòng nhất thời như bị xương cá đâm, có điểm đau đớn, có điểm ngứa.

"Tôi là bà chủ, muốn tuyển người như nào, ai quản được!" Cô cũng không phủ nhận khi mình tuyển nhân viên thì xác thực là lấy việc công làm việc tư.

Sau đó, bên ngoài có người xuất hiện cắt đứt sự yên tĩnh giữa bọn họ.

"Bà chủ, có một văn kiện phiền chị ký tên." Một nữ sinh nhìn là liền biết là phần tử tinh anh, đang cầm cặp văn kiện màu lam nhạt đi đến.

Mặc dù nhếch môi mỏng biểu hiện rất nghiêm túc, nhưng Cảnh Nhiên vẫn đơn giản có thể cảm giác được ánh mắt của cô nữ sinh đang cật lực nhìn xem hắn.

Xem ra người tò mò không phải một mình hắn, nghĩ như thế, hắn lựa xương càng hăng hơn.

Trần Việt tiếp nhận văn kiện lật xem qua, nhíu nhíu mày, "Trợ lý Dư, có phải em cầm nhầm văn kiện hay không? Cái này ngày hôm qua chị đã phê xong."

"A, vậy sao, vậy chắc là em nhầm!" Trợ lý Dư mặt không đổi sắc cầm về cặp văn kiện, xoay người không còn dùng ánh mắt lén lút nhìn hắn, mà là quang minh chính đại nhìn Cảnh Nhiên hai giây, liền bước nhanh đi ra.

Cảnh Nhiên có chút phát mộng, "Đây là? . . ." Cảm thấy nhân viên của Trần Việt thật đúng là rất quái dị.

"Không cần để ý, cô ấy chỉ là đại diện cho một số ít người tò mò nên tới thăm anh một chút." Trần Việt bỏ một miếng cá vào miệng, mới không cho là đúng giải thích.

Quả nhiên, sau khi trợ lý Dư rời khỏi không lâu, cửa ra vào liền thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kinh hô trầm thấp, còn nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào? . . . ."

Hai người trong văn phòng, mặt mũi đều tràn đầy hắc tuyến.

Bất quá khác với Trần Việt không thoải mái, trong nội tâm Cảnh Nhiên ngược lại vui mừng tung trời, hắn yêu thích loại cảm giác từng chút thẩm thấu vào cuộc sống của Trần Việt, chỉ cần hắn có kiên nhẫn, chuyện công thành đoạt đất sớm muộn cũng dễ như trở bàn tay.

Buổi tối Trần Việt không có xã giao, liền đúng giờ tan sở về nhà cùng mẹ, nào biết vừa mở cửa liền nhìn thấy Cảnh Nhiên- người vừa đưa cháo cá cho cô vào lúc trưa, cô lập tức nghĩ đến từ âm hồn không tan, chính là để nói loại người như hắn.

"Sao anh ở nhà của tôi?"

"Giữa trưa anh đưa cháo xong liền trực tiếp đến nhà em, bác gái nói muốn ăn hải sản, lại không biết rõ, cho nên bảo anh làm." Cảnh Nhiên cười trả lời cô.

Liếc mắt, cô ném cặp công văn liền tìm mẹ khắp nhà, sau đó tìm được lão thái thái đang ở sân thượng.

Trần nương nương nhìn đến con gái xuất hiện, liền mặt mày hớn hở nói: "Cháo cá giữa trưa ăn ngon không! Tài nấu ăn của tiểu Nhiên tốt đến không thể chê trách."

Trần Việt hít sâu, tức giận nói: "Mẹ, coi như là con đã suy nghĩ kỹ rồi, mẹ thế này căn bản là "lấy tay bắt cá" , giúp đỡ Cảnh Nhiên tính toán!"

"Cái gì cái gì! Cánh tay của mẹ rất tốt, làm sao có thể bắt loạn!" Trần nương nương cười ha hả giả bộ hồ đồ, con gái thông minh như vậy, sớm muộn cũng nhìn ra bà đang hát tuồng, cho nên đối mặt với chất vấn của cô, lão thái thái nửa điểm cũng không hoảng loạn.

"Thế mới nói ngày đó mẹ náo trong phòng của con, con đã cảm thấy có gì không đúng, còn bây giờ mẹ lại lấy cớ cho Cảnh Nhiên xuất hiện trước mắt con, lần này đã quá rõ ràng rồi."

"Rõ ràng thế nào, nếu như không phải nhìn thấy con cũng có ý tứ với nó, thì mẹ mới chẳng muốn làm nước chảy qua hồ (ý chỉ làm mai)!"

"Con có ý với hắn?" Trần Việt hoảng sợ trừng lớn hai mắt, đầu lưỡi lập tức cứng lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro