Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cảnh Nhiên trong mơ hồ nghe được lời nói trầm thấp từ sân thượng truyền đến, nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng hiện trên khóe miệng của hắn, động tác chuẩn bị hải sản chưa từng dừng lại, hắn rất thích thấy Trần Việt ăn món ăn hắn làm, lúc trưa nhìn bộ dáng tao nhã của cô ăn hết cháo cá mình mang đến, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời.

Hắn không rõ Trần Việt vì cái gì mà cứ khư khư ôm lấy thân phận đồng tính luyến ái của mình không buông, cho dù là đồng tính luyến ái, thì cũng không phải không có khả năng yêu khác phái, vì cái gì Trần Việt cứ kiên trì cái lập trường không giải thích được như vậy? Chẳng lẽ thật sự hồi cô còn niên thiếu đã xảy ra biến cố gì? Nhưng rốt cuộc là cái biến cố gì?

Phụ nữ vừa lên trên giường liền biến thành mèo hoang nhỏ nhiệt tình như lửa kia, nói cô là đồng tính luyến ái không thích đàn ông, hắn thật sự không thể tin được, coi như phải thì thế nào? Dưới chiến thuật gấp gáp chằm chằm người của hắn, xem cô còn có thể kiên trì bao lâu, nói cho cùng thì Trần Việt bây giờ, cũng không phải tuyệt đối thờ ơ với hắn.

Càng nghĩ càng phấn khích, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn vài phần, nhưng, vui mừng cực lại sinh bi, "A. . . . Đáng chết." Sơ ý một chút, cái càng lớn bén nhọn trên đỉnh đầu tôm cứ như vậy không lưu tình chút nào găm vào trên ngón tay của hắn, sau đó còn rất ác độc cứa rách, trên ngón tay bị càng tôm đâm máu bắt đầu chảy ra, chậm rãi tràn ra, không nhiều lắm, nhưng lại chướng mắt dị thường.

Cảnh Nhiên muốn dùng tay nhổ, lại phát hiện mũi nhọn do tôm đâm găm ở tận trong thịt, dùng tay căn bản không thể nhổ ra, đau đớn từ đầu ngón tay bắt đầu lan ra, làm cho hắn nhịn không được nhe răng.

Tình huống này, xem ra chỉ có thể đi xin sự trợ giúp của hai người phụ nữ ngoài kia thôi, chỉ là xảy ra chuyện sơ ý như vậy, thật sự có chút mất mặt, hay là nhịn một chút khuya về nhà tự mình rút vậy.

Quyết định xong, Cảnh Nhiên liền tính toán đi lau máu trên tay, "Anh đang làm cái gì?" Thanh âm Trần Việt đồng thời xuất hiện ở phía sau hắn vào lúc này.

"A, không có gì, em đi ra ngoài đi, ở đây em cũng không giúp được gì." Có thể là vừa rồi hắn kêu một tiếng làm cô nghe thấy. Không muốn bộ dạng ngốc nghếch của mình bị cô nhìn thấy, hắn vẫy tay muốn đuổi cô đi ra ngoài.

Bàn tay to có chút đau kia trong một giây đồng hồ đã bị cô bắt được.

Trần Việt nhìn thấy ngón tay còn đang nhỏ máu kia, híp mắt hỏi hắn: "Đây là có chuyện gì?" Vừa rồi cô ở sân thượng chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết của hắn, tiến đến xem xét, người đàn ông này lại giả vờ giống như không có việc gì, không rõ hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

"Chỉ là bị đâm phải." Cảnh Nhiên cười muốn rút tay mình về, lại bị cô nắm càng chặt hơn.

"Cái điểm màu đen này là cái gì?" Trần Việt chỉ vào gai nhỏ còn ở lại trên đầu ngón tay hắn.

"Hắc hắc. . . . cái gai nhỏ."

Tất nhiên Cảnh Nhiên đương nhiên được nhận ánh mắt khinh thường của Trần Việt, "Đi theo tôi." Sau đó dắt tay của hắn liền đi ra ngoài, Trần Việt không có nhận ra, gần đây cô thường xuyên kéo tay Cảnh Nhiên, có lẽ bởi vì làm động tác này tự nhiên theo bản năng, cô mới có thể xem nhẹ a.

Cảnh Nhiên rốt cục cũng có may mắn được lĩnh ngộ cái gì gọi là diễn viên xuất sắc nhất, và đối tượng đương nhiên không phải ai khác là Trần nương nương, sau khi bà nhìn thấy vết máu tròn nhỏ trên tay hắn, liền ngạc nhiên gào to, như một quan lớn cấp bậc cao nhất, chỉ trỏ ra lệnh cho Trần Việt.

"Dùng rượu sát trùng trừ độc châm trước, khi lấy gai phải cẩn thận, không thể  để sót lại chút nào, lấy gai xong tranh thủ thời gian trừ độc cho vết thương, dán băng cá nhân không mấy phù hợp, hay là dán băng gạc lên a, nhà của chúng ta có băng gạc tẩy nhờn, hay dùng cái kia, kỳ thật tốt nhất phải đi bệnh viện khử viêm hoặc là uống thuốc mới tốt. . . ."

Cảnh Nhiên nghe đến nỗi ứa ra mồ hôi lạnh, Trần Việt đang nghiêm túc giúp hắn gắp cái gai nhỏ ra, bởi vì tâm tư vô cùng chuyên chú, không có để ý tới mẹ líu ríu bên cạnh, đợi cho cô lấy hết gai ra, tiêu hết độc dán xong băng cá nhân, cô mới đáp lời.

Chỉ nghe cô lạnh lùng nói câu, "Mẹ, mẹ gọi xe cứu thương được không?"

Khoé miệng lão thái thái co giật, "Con đang hoài nghi chuyên nghiệp của mẹ sao?"

"Con làm sao dám hoài nghi tính chuyên nghiệp phụ khoa của mẹ." Vừa thu dọn đồ đạc, Trần Việt vừa không mặn không lạt đùa với mẹ.

Cảnh Nhiên ở bên cạnh không nói nhúng vào, chỉ có thể làm người xem thành thật.

"Mẹ chuyên nghiệp phụ khoa thì sao, vết thương này, có thể lớn có thể nhỏ, xử lý không tốt..., có thể dễ dàng lây, đi bệnh viện khử viêm thì có cái gì không đúng! !" Trần nương nương càng nói càng tức giận, chuyên nghiệp nhiều năm của mình, cư nhiên bị con gái của mình hoài nghi, quả thực là buồn cười.

Đang lúc ngọn lửa bùng lên cực kì dữ dội khiến bà muốn lý luận muốn giải thích, Trần Việt lại hợp thời quăng ra một câu, "Hắn mà đi bệnh viện chích, tối nay ai tới phụ trách đống hải sản kia?"

Lời nói đang đầy bụng của lão thái thái lập tức nghẹn ở cổ họng, phun ra cũng không xong mà nuốt xuống cũng không trôi không trôi, cả người lập tức ỉu xìu: "Kỳ thật vết thương nhỏ ngoài da đó cũng có thể không đi bệnh viện."

"Phì. . . ." Cảnh Nhiên ở một bên nín cười thật vất vả, cuối cùng lão thái thái lại nói ra một câu chốt hạ thì hắn rốt cục nhịn không được mà phá ra cười, sau khi nhận được ánh mắt sắc bén của mẹ vợ tương lai, rũ đầu nhanh chân bỏ chạy, "Anh tiếp tục đi chuẩn bị hải sản. . . ."

Lão thái thái trừng mắt nhìn Trần Việt: "Như thế nào, người này có phải là rất đáng yêu, rất vui vẻ không?."

Trần Việt cảm thấy có một con quạ hoa lệ đang bay qua trên đỉnh đầu cô, "Mẹ, con nghĩ đàn ông đều sẽ không thích được 'ca ngợi' đáng yêu hoặc thú vị như vậy đâu."

"Bớt giả vờ đứng đắn đi, mẹ còn không biết con sao, mẹ khẳng định con cũng yêu mến hai điểm này của nó!"

Khoé miệng Trần Việt cong lên, "Con ưa hắn ba điểm." (#Ami: tưởng tượng đi các bạn, ba điểm gì =]])

Lão thái thái tiêu hóa lời này của cô một chút, mắt lập tức hình chữ A miệng chữ O, "Yêu nghiệt a! ! ! Con lại đùa như thế với mẹ!"

Sau đó chỉ thấy lão thái thái hai tay bưng lấy mặt chạy trối chết về phòng.

Trần Việt thở phào một cái, bên tai cuối cùng có thể thanh tịnh một lúc rồi, ánh mắt bay về phía bóng dáng cao lớn trong phòng bếp, như có điều suy nghĩ.

Tay nghề của Cảnh Nhiên đúng là không cách nào bắt bẻ, vỏ cua vỏ tôm xếp thành từng tòa núi nhỏ trên bàn, mặc dù như thế, Cảnh Nhiên vẫn rất kiên nhẫn tiếp tục lột cua cho hai người, lão thái thái ăn đến sắp căng cứng thì dừng chiếc đũa lại, cảm thấy mỹ mãn vỗ cái bụng, nhìn nhìn con gái còn đang vùi đầu ăn nhiệt tình, còn có con rể tương lai lột vỏ cua đến mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, đột nhiên ai oán thở dài, "Ai nha, món này ngon thế, về sau ăn muồn ăn tiếp thì nên làm cái gì bây giờ!"

Động tác trên tay Cảnh Nhiên chưa ngừng, vừa cười vừa nói: "Bác gái không cần lo lắng, bác muốn ăn, cháu lúc nào có thể làm cho bác ăn."

"Nhưng cháu cũng không thể lúc nào cũng làm cho bác ăn, lỡ ngày nào đó cháu kết hôn..., thật là không tốt nếu khiến cháu phải vứt vợ con sang một bên, chạy tới nấu cơm cho bác."

Cảnh Nhiên vừa nghe lời này của bà, liền biết lão thái thái lại đang làm oanh tạc yếu sức với Trần Việt, mà hắn cũng vui vẻ cùng lão thái thái hát đôi, rất phối hợp làm mặt khổ sở hùa theo, "Cái này phải xem ý Trần Việt."

Trần Việt ném vỏ cua trong tay, xoa xoa tay, "Xem tôi có ý tứ gì? Ý của tôi là lúc ăn cơm đừng nói những chuyện làm cho người ta tiêu hoá không nổi..., xin hai người có chừng có mực."

Trần nương nương liếc cô một cái, "Trần Việt con đừng giả bộ hồ đồ, con đừng quên, ngày đó chính con đáp ứng là sẽ phụ trách với Cảnh Nhiên."

Cảnh Nhiên bên cạnh lập tức phụ họa gật đầu.

Trần Việt dở khóc dở cười, nói tới nói lui, cuối cùng lại kéo trở về đề tài này rồi, "Con lúc nào thì nói con không chịu trách nhiệm, Cảnh Nhiên anh ăn no rồi thì dọn dẹp bàn, xong rồi đến phòng tôi, tôi sẽ hảo hảo 'chịu trách nhiệm với anh!" Nói xong anh tuấn ném khăn tay, đứng dậy tiêu sái rời đi.

Cảnh Nhiên nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đầu đã ảo tưởng các loại hành vi "chịu trách nhiệm" cô sẽ áp dụng với hắn, sau đó lại không kiêng nể gì xuân tình nhộn nhạo.

Mà lão thái thái một bên thì thống khổ kéo tóc của mình, miệng lẩm bẩm, "Yêu nghiệt a, thật sự là yêu nghiệt a, lại động tình trước mặt bà lão như tôi! Tôi làm sao có thể sinh ra một yêu nghiệt như vậy a! ! ! !"

Sau đó lần nữa nhìn thấy lão thái thái hai tay bưng mặt chạy trối chết về phòng.

Tuy bên ngoài là ngày hè mặt trời rực rỡ trên cao chiếu cực kì bỏng rát, nhưng mọi người trong trạm sửa xe biết rõ, Cảnh đại sư phụ đang đắm chìm trong mùa xuân nở đầy hoa đào.

Nhìn hắn động một chút lại cười giống như người bệnh thiếu não, cả đám người ai cũng biết, người nào đó thật sự đang yêu đương.

Cảnh Nhiên biết rõ người bên ngoài nhìn hắn giống như đang đi thăm con khỉ trong vườn thú, có chút hăng hái, nhưng hắn không thèm để ý, giờ này khắc này hắn, đã cảm thấy một luồng ánh sáng hạnh phúc đang chăm chú bao vây lấy hắn, làm cho hắn có cảm giác vui vẻ đến mức cảm thấy không chân thực.

Bởi vì hắn luôn nhịn không được hồi tưởng về bữa tối khi ăn xong bữa tiệc hải sản lớn kia, Trần Việt "chịu trách nhiệm" với hắn trên giường thế nào, đó là tra tấn vô cùng ngọt ngào, quả thực chính là sung sướng làm cho hắn muốn chết, thế cho nên những ngày sau, hắn đều giống như đang ôn tập bài học, mỗi ngày đều phải nhớ lại một trăm lần.

Tiểu Thư đã sớm đã làm quen với hành vi nằm mơ ban ngày này của sư phụ, chỉ là khi thấy trưởng tiệm đi tới, vội vàng đẩy hắn, hi vọng hắn có thể kịp thời hoàn hồn.

Sở Bạch ngồi xổm bên người Cảnh Nhiên, cong khóe miệng cười nói: "Tâm tình Sư phụ Cảnh thật đúng là không tồi a!"

"Hắc hắc. . . ." Cảnh Nhiên xoa xoa đôi bàn tay, hạnh phúc cười ngây ngô.

"Như thế nào, đã có tiến triển to lớn với Trần Việt rồi à." Sở Bạch như cũ vui vẻ nhẹ nhàng, tâm tình còn rất tốt giúp hắn lấy dụng cụ.

Cảnh Nhiên dừng lại, mặt có chút đỏ lên, vẫn không quên vỗ vỗ nịnh hót: "Trưởng tiệm quả nhiên liệu sự như thần."

Sở Bạch gật gật đầu, giấu đi một tia ảm đạm hiện lên dưới mắt, lập tức bị hắn che giấu, " Trần Việt cô. . . ."

Cảnh Nhiên biết rõ lời nói chưa ra miệng của hắn là nội dung gì, nhún nhún vai, "Rất nhiều chuyện, cũng không phải tuyệt đối a! Tôi rất lạc quan."

"Đúng vậy, có một số việc, thật sự không giống như vẻ bề ngoài." Sở Bạch giống như nhớ tới cái gì, lập tức cảm khái rất nhiều.

"Trưởng tiệm và Trần Việt rất thân sao?" Cảnh Nhiên đột nhiên nhớ tới ngày bão kia, hành động giữa hai người bọn họ, quan hệ thật không bình thường, hơn nữa trưởng tiệm thoạt nhìn cũng rất lo lắng cho Trần Việt.

Thật bất ngờ khi hắn có thể hỏi như vậy, Sở Bạch sửng sốt một chút, lập tức cười cười: "Trần Việt không có đề cập quan hệ của chúng tôi với cậu à, nói đến thì rất có duyên, khi ở trung học phổ thông, tôi và cô ấy cùng lớp, khi đại học tôi và cô ấy lại cùng trường, sau đó đi ra xã hội, lại ngoài ý muốn phát hiện chúng tôi thích đến cùng một quán bar, cậu nói có phải rất thú vị hay không."

Cảnh Nhiên nghe xong lông mày nhăn thành chồng chất, "Tôi có chút ghen tỵ, anh lại quen cô nhiều năm như vậy."

Sở Bạch không cho là đúng liếc mắt xem thường, "Quen lâu thì thế nào? Duyên phận luôn xảy ra với những người chọn đúng thời điểm, thời điểm chọn không đúng, cùng một chỗ lâu cũng vô dụng."

"Thật thâm ảo." Cảnh Nhiên cảm thấy lời này của hắn nghe cái hiểu cái không, Sở Bạch giống như đang biểu đạt thứ gì, nhưng mà hắn lại nhất thời không có cách nào lý giải.

"Về sau cậu sẽ hiểu được." Trưởng tiệm Sở vỗ vỗ vai của hắn, đứng dậy rời đi, không biết vì cái gì, Cảnh Nhiên đột nhiên có ảo giác, cảm thấy bóng lưng trưởng tiệm đi trở về văn phòng nhìn có chút cô đơn.

Còn có, tuổi của trưởng tiệm vẫn còn trẻ sao cứ phải giả vờ già dặn, động một chút lại dùng một loạt lời nói thấm thía nói chuyện với người ta! Làm cho người ta nghe xong cảm thấy khó chịu.

Sắp tan việc, trong lòng Cảnh Nhiên không ngừng tính toán buổi tối nên dùng cớ gì đi tìm Trần Việt, hình như có hai ba ngày không gặp mặt rồi, nhớ cô đến muốn chết, tuy thấy cô luôn một bộ dáng lạnh nhạt không quá thích để ý tới hắn, nhưng chỉ cần có thể tiếp cận với cô, Cảnh Nhiên đã cảm thấy đủ, những thứ khác thật sự không quan trọng, đặc biệt một tuần lễ hắn còn có hai lần phúc lợi, quả là phúc lợi làm cho hắn sướng đến lệch ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, nước miếng đều muốn chảy ra. . . .

"Cảnh đại sư phụ. . . ." Sở Bạch không tiếng không hơi đi đến bên cạnh hắn, âm trầm khủng bố ghé sát vào lỗ tai hắn kêu một tiếng, thiếu chút nữa dọa hắn hồn bay phách tán.

"Tiệm. . . trưởng tiệm?"

Sở Bạch vươn tay khoác vai hắn, cười nói: "Nghĩ đến nhập thần như vậy, nhớ đến người trong lòng à." Nhìn tai Sư phụ Cảnh nhanh chóng ửng đỏ, hắn cổ quái cười hai tiếng, tiếp tục nói: "Như thế nào, buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau đó đi uống nước?"

Cảnh Nhiên nhớ tới lần trước trưởng tiệm dẫn hắn đi cái quán bar quỷ dị kia, một luồng khí cực lạnh lập tức tập kích toàn thân hắn, cơ thể vừa lạnh run rẩy vừa lắc đầu giống như trống lắc.

"Tôi không đi, không rảnh. . . . . ."

Sở Bạch nhíu nhíu mày, giọng nói tiếc hận: "Vậy à, thật đáng tiếc, kỳ thật hẹn Trần Việt cùng đi, cậu đã không rảnh vậy thì cũng không còn cách nào."

"A. . . . Trần Việt cũng đi à!" Cảnh Nhiên ngoài ý muốn hú lên một tiếng quái dị, sau đó ngay lập tức chồng chất tươi cười mà nịnh nọt: "Trưởng tiệm, tôi không có tôi không có." Vốn đang nghĩ tìm cái cớ gì đi gặp cô, không nghĩ tới trưởng tiệm lại hẹn giúp hắn, thức thời giúp hắn.

Nhìn Cảnh Nhiên trở mặt nhanh như lật sách, Sở Bạch tức giận hừ lạnh một tiếng, "Cắt, cậu không rảnh thì đi việc của cậu đi, tôi và Trần Việt vừa vặn nói vài lời thầm kín."

"Vài lời thầm kín? Các người có lời thầm kín gì để nói ! !" Cảnh Nhiên vẻ mặt đề phòng nhìn Trưởng tiệm Sở, "Trưởng tiệm, chẳng lẽ anh. . . anh đối với cô ấy. . ."

"Tôi và cô ấy như thế nào cậu cứ từ từ đoán đi." Hồ ly giảo hoạt cười nhìn tiểu động vật bị chính mình nắn trong lòng bàn tay, có chút hăng hái đùa hắn.

"Trưởng tiệm, anh thật ác độc, không cho phép anh có ý nghĩ không an phận với cô." Cảnh Nhiên phản ứng như hắn dự đoán, nhảy lên cao như con khỉ, thú vị cực kỳ.

"Cảnh Nhiên cái gì gọi là không cho phép tôi có ý nghĩ không an phận, cậu chưa từng nghe qua thứ tự từ trước đến sau sao? Tôi và cô ấy đã quen nhau nhiều năm rồi! Đừng có ngáng chân, muốn đi thì tranh thủ thời gian đi thay quần áo."

Lúc tới nhà hàng kiểu Triều Châu đã hẹn, Trần Việt đã đặt phòng ở bên trong chờ bọn hắn rồi, nhìn thấy Cảnh Nhiên cùng xuất hiện, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh ngạc.

Sở Bạch nhìn trên bàn đã bày xong ba bộ bát đũa, có hơi thất vọng hít hơi, nói với Cảnh Nhiên bên cạnh: "Người liệu sự như thần nhưng thật ra là em."

Sau đó lại chưa từ bỏ ý định hỏi Trần Việt: "Làm sao em biết anh sẽ dẫn theo hắn."

Trần Việt cầm lấy ly trà nhấp nhẹ một ngụm, "Chỗ có náo nhiệt, anh nhất định sẽ đứng ở vị trí tốt nhất quan sát, em còn không biết anh sao."

Sở Bạch kéo cái ghế ngồi xuống, cười nói: "Quá khen quá khen. . . . . ."

Cảnh Nhiên thừa dịp bọn họ nói chuyện, lén lút đến vị trí bên người cô ngồi xuống, sau đó lấy bát đũa bên cạnh chuyển đến trước mặt mình.

Một động tác kia lập tức nhận được cái ghé mắt của hai người khác.

Nhưng mà Trần Việt chỉ là liếc mắt xem thường, ngược lại không nói lời gì làm cho người ta lúng túng.

Sở Bạch nhìn hành động không được tự nhiên của hai người trước mắt, biểu lộ ngơ ngẩn, có dòng khí mập mờ mạnh mẽ chạy toán lên trên người hai người, nhìn thế nào cũng là hình ảnh tình chàng ý thiếp mỹ hảo hài hòa.

Đột nhiên cảm thấy cười thật chua xót, nhanh chóng tìm chủ đề nói: "Trần Việt làm sao vừa ý Sư phụ Cảnh của bọn anh!"

Trần Việt nhìn menu, nghe được một câu trêu chọc như vậy của Sở Bạch..., nhướng mày nhìn hắn một cái, "Ai nói với anh em nhìn trúng hắn? Nếu như anh nhìn trúng hắn, đừng khách khí, cứ tự nhiên lấy đi."

Cảnh Nhiên không vui nhìn Trần Việt, quyết định cắt đứt lời hắn không thích nghe..., "Trần Việt, em thích ăn cá, chúng ta gọi cá hấp nha."

"Ai nói tôi thích cá? Xương nhiều lắm tôi không thích." Trần Việt tiếp tục lật menu, nhìn đến món bụng cá bung[1], liền nhớ đến hình như Cảnh Nhiên có mua món này đến nhà cô ăn, liền thuận miệng gọi.

Nghe được cô gọi món hắn thích ăn, Cảnh Nhiên cảm động thiếu chút nữa muốn nhào qua ôm lấy cô, Trần Việt vẫn chú ý tới hắn, "Gọi cá đi, anh giúp em lấy xương."

"Này này, người mời ăn cơm là tôi mà sao không có người hỏi ý kiến của tôi một chút thế?." Sở Bạch không cam lòng cầm chiếc đũa gõ gõ lên cái bát để cho thấy sự hiện hữu của mình, hắn Sở Bạch là ai, sao có thể rơi xuống thành người qua đường Giáp làm nền.

"A, trưởng tiệm anh muốn ăn cái gì?" Cảnh Nhiên cầm menu trên tay đưa cho Sở Bạch, còn mình thì sát qua xem chung với Trần Việt, tới gần ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, trong nội tâm thầm mắng mình một câu: ngu đần, sớm đã nên làm như vậy!

Một bữa cơm Trần Việt bình tĩnh ăn, Cảnh Nhiên lại bận rộn ăn, (hắn phải giúp người nào đó lựa xương), mà Sở Bạch, thì ăn cực kỳ buồn bực.

Nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì, thi thoảng làm chút ít động tác thân mật khiến cho người ta ăn không ngon, Sở Bạch đột nhiên phát hiện, việc hắn gọi hai người ra, chuẩn bị xem kịch vui, chính là một sai lầm lớn!

Cơm nước xong, Sở Bạch cùng bọn họ đi uống nước, rồi nói câu "Tôi còn có việc." Liền vứt hai người lại, tự mình chạy đi.

Nhìn trưởng tiệm lái xe nhanh chóng, Cảnh Nhiên không hiểu ra sao, nhìn nhìn lại vẻ mặt nhàn nhã bên cạnh, đột nhiên cảm thấy, đây là chỗ quái dị của nhân sĩ thành công sao?

Nhìn thấy Trần Việt cũng muốn đi lấy xe, hắn vội vàng da mặt dày theo sát, chê cười, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất gấp gáp chằm chằm người, mà Trần Việt cũng không có ngăn cản hắn, vậy tức là cô cũng ngầm đồng ý cho hắn đi theo!

Đợi cho ban đêm gió lớn, thời điểm đêm dài vắng người, hắn có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy. . . .

Trong nội tâm không khỏi hô to một tiếng, "Trưởng tiệm sắp xếp của anh thật sự là quá anh minh rồi. . . ."

Trưởng tiệm Sở đang lái xe, hung hăng hắt hơi một cái.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bụng cá bung: món này ta bó, bung là một phương pháp nấu nướng  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro