Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên vách tường đầu giường, đèn ngủ với tạo hình tinh mỹ đang phát ra ánh sáng ôn nhu, ánh sáng yếu ớt mông lung bí mật mang theo hơi thở ấm áp, rất hiển nhiên, độ sáng mập mờ như vậy, nhất định là do con người tạo ra, nếu như không tin, chỉ hơi liếc mắt nhìn hai người đang bận rộn trên giường ở bên cạnh đèn tường, tất cả đều rõ ràng.

Lúc này bọn họ đang tiến hành, đúng là loại hành vi hoạt động mập mờ nhất giữa hai người, khó trách cả ngọn đèn đều xấu hổ e sợ như thế.

Tóc đen ngắn đẹp của Trần Việt thấm mồ hôi nóng ướt nhẹp, mềm mại dán ở trên trán cô, đôi mắt trải qua tân trang mà trở nên anh tuấn dưới lông mi mang theo hơi nước mờ mịt mông lung, đôi mắt màu đen đang nhắm mở dưới mí mắt, lóe ánh sáng nóng bỏng.

Một hồi tình yêu hoàn mỹ mới từ từ kết thúc, tình hình kế tiếp, lại cực độ quỷ dị.

Tựa như tất cả hình ảnh tình tiết miêu tả kinh điển trong chuyện, hai bên nam nữ sau một hồi hoan ái ngọt ngào sung sướng đầm đìa, người đàn ông tựa trên đầu giường trầm mặc hút thuốc, người phụ nữ thì nằm ở một bên dư vị vô cùng.

Trần Việt và Cảnh Nhiên cũng rất ăn ý diễn dịch một màn kinh điển này, nhưng hình ảnh dù xem thế nào cũng không được tự nhiên, nhìn kỹ tinh tường, nhân vật đang cầm điếu thuốc nhả khỏi, vẻ mặt trầm tư, lại là Trần Việt, mà người nằm ở bên cạnh vẻ mặt thỏa mãn, lại là Cảnh Nhiên khỏe mạnh khôi ngô.

Quả nhiên là —— không có quỷ dị nhất, chỉ có quỷ dị hơn!

Cảnh Nhiên tính phúc cười ngọt ngào, mặt dịch tới gần eo Trần Việt, dán lên da thịt mềm nhẵn của cô, bàn tay to cũng không khách khí vòng ngang eo của cô ôm chặt, còn chưa hưởng thụ hết cái ôm ấm áp này, cánh tay liền bị Trần Việt không lưu tình chút nào đẩy ra, trên mu bàn tay truyền đến một hồi đau đớn bỏng rát.

"Tránh xa tôi một chút." Một làn khói sương mù phả về phía hắn, Trần Việt có điểm hung thần ác sát cảnh cáo, kỳ thật lúc này trong nội tâm cô bất mãn với chính mình hơn, không nghĩ tới cô lại là người háo sắc như vậy, dưới sự trêu đùa nói ba xạo, ba chân bốn cẳng của Cảnh Nhiên, liền ngoan ngoãn cùng hắn lên giường "làm tình" rồi, hơn nữa vừa làm liền kịch liệt như thiên lôi cấu kết lửa đất, núi lở đất nứt, hỏa tinh đụng địa cầu.

Kết quả như vậy làm cho cô cảm thấy mười ngàn phần uể oải, chuyện cho tới bây giờ, muốn phủ nhận cái gì đây, cũng chỉ là bịt tay trộm chuông, lừa mình dối người, cảm giác với Cảnh Nhiên trong nội tâm, đã mãnh liệt đến mức cô rốt cuộc không có cách nào bỏ qua, tình hình này, cô còn có thể chống đỡ bao lâu?

Cảnh Nhiên khẽ cười một tiếng, xoay người nằm thẳng một bên giường, hắn có dự cảm, nắm bắt mục tiêu Trần Việt, đã cách hắn càng ngày càng gần, nếu hỏi hắn tại sao lại có loại dự cảm này, chỉ cần nhìn mấy lần hoan ái gần đây của bọn họ là biết, Trần Việt đối với khiêu khích của hắn càng ngày càng không có sức miễn dịch rồi, hơn nữa quá trình cũng càng ngày càng nóng bỏng rồi, cho nên nói, chuyện tốt giữa bọn họ càng ngày càng gần.

Vì vậy dưới sự đắc ý vênh váo, Cảnh Nhiên rất tự nhiên nói ra một câu như vậy: "Trần Việt, chúng ta hẹn hò đi."

Trần Việt háy hắn một cái, tiếp tục hút thuốc, trầm mặc một hồi, mới tức giận ném ra một câu đáp lại: "Anh đâu không phải phụ nữ."

Cảnh Nhiên cảm thấy hơi chán nản, "Trần Việt, pháp luật không có quy định với em, yêu đương nhất định phải là phụ nữ."

Trần Việt cười nhạo lên tiếng, "Cảnh Nhiên, anh không hiểu ý từ đồng tính luyến ái là như thế nào sao?"

Cảnh Nhiên xoay người bò lên, ngồi thẳng đối mặt Trần Việt, nghiêm túc nói ra: "Em đừng cứ lấy cái từ đồng tính luyến ái này để nói với anh, nghe nhiều thì lại  không mới lạ rồi, bắt đầu từ lần đầu tiên em lên giường với anh, em cũng không phải là đồng tính luyến ái thuần túy rồi, anh không rõ, em rốt cuộc đang kiên trì vì cái gì!"

Nói xong một loạt, Cảnh Nhiên âm thầm đắc ý, chớ trông hắn là sư phụ sửa xe văn hóa không cao, nhưng nói đến lời văn nghệ, cũng không phải rất yếu a!

Động tác hút thuốc của Trần Việt dừng lại một chút, khóe miệng cong lên liếc nhìn hắn, xem ra cô thật sự là xem nhẹ người đàn ông này rồi, vốn dĩ là người thành thật cũng có thể nói ra lời bén nhọn như vậy. (#Ami: không lẽ cứ để chị dùng lời nói sắc bén đâm chết =.=")

Những gì Cảnh Nhiên nói, cô làm sao không hiểu, chính là có một số việc, trong nội tâm đã nhận định rồi, sẽ rất khó thay đổi, cô thừa nhận mình là một người cố chấp, hơn nữa không phải cố chấp bình thường.

Nhìn hai người đều đang không mảnh vải che thân, tình cảnh này có chút không thích hợp để nói chuyện chính sự, cho nên cô tiện tay kéo qua một bộ đồ ngủ treo bên cạnh, nhìn đến một bộ đồ ngủ nam, cũng thuận tay giúp Cảnh Nhiên cầm tới, đột nhiên đình trệ, vì cái gì trong phòng cô có đồ ngủ đàn ông!

"Anh lại còn mang đồ ngủ đến nhà của tôi?" Cái này quá là được một tấc lại muốn tiến một thước rồi.

Cảnh Nhiên tiếp nhận đồ ngủ, cũng cười nói: "Không có, đây là bác gái mua cho anh."

". . . . . ." Hay lắm, thì ra được một tấc lại muốn tiến một thước chính là lão mẹ của cô!

Mặc xong quần áo, hai người cũng không có rời giường, mà là ngồi song song trên giường, Trần Việt hút xong một điếu thuốc, lại châm một điếu, híp nửa mắt tiếp tục nhả khói, Cảnh Nhiên thì cầm điều khiển từ xa, bấm loạn một hồi với TV treo trên tường, cũng rất tỉ mỉ điều chỉnh âm lượng xuống rất nhỏ.

Trong nội tâm bối rối, Trần Việt đột nhiên trở mặt, có phải là vừa rồi mình quá nặng lời? Đang muốn tìm chủ đề để cứu cục diện bế tắc, chợt nghe thấy người bên cạnh đã mở miệng.

"Cảnh Nhiên, lúc mới bắt đầu anh đã biết tôi là đồng tính luyến ái, vì cái gì còn có thể không ngừng theo đuổi tôi?" Thở ra một ngụm khói, Trần Việt quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như vấn đề vừa nói ra, là bí ẩn mấy thế kỷ chưa có lời giải.

Cảnh Nhiên nhíu mày, khóe miệng hơi vểnh lên cười đến khờ khạo, "Vấn đề này rất đơn giản, anh thích em, rất yêu, không muốn từ bỏ em, liền cố gắng tranh thủ theo đuổi nha."

Ánh mắt hắn thanh tịnh, khi nói ra mấy chữ anh thích em thì càng toát ra vẻ chân thành, thẳng thắn vô tư, Trần Việt bên cạnh nhìn có chút rung động.

"Nhưng anh yêu tôi cũng không thể hiện là tôi phải thích anh." Thu hồi tầm mắt chú ý hắn, Trần Việt có điểm chột dạ chuyển ánh mắt qua nơi khác, lại tìm không thấy điểm dừng thoải mái.

"Cho nên đây là mục tiêu anh đang cố gắng, cố gắng để em thích anh." Cảnh Nhiên gãi gãi đầu, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, vì cái gì cô cứ vòng tới vòng lui như vậy, cảm giác rối loạn còn hơn dây rối, chẳng lẽ những phần tử trí thức này đều cần phải phức tạp hoá vấn đề lên để hành xử sao?

Trần Việt nhìn biểu hiện cổ quái sốt ruột muốn biểu đạt ý nghĩ của mình của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, đột nhiên phát hiện, nhất cử nhất động của người đàn ông này, thoạt nhìn thật đáng yêu, tâm tình dù buồn bực thế nào, chỉ cần nhìn đôi mắt thanh tịnh chân thành tha thiết của hắn, tâm sẽ không giải thích được mà trầm tĩnh lại.

Đây là cảm giác động tâm a, không giống với động tâm ở vô số lần yêu đương trước kia, tần suất trái tim nhảy lên rất nhanh, nhưng không có khó thở dồn dập, chỉ cảm thấy dị thường an tâm.

"Cảnh Nhiên, nếu như anh cố gắng mà tôi vẫn không thích anh, thì anh phải làm cái gì bây giờ?" Trần Việt nghiêng đầu, tay kẹp lấy thuốc lá gõ trên cái gạt tàn thuốc.

Cảnh Nhiên nghe xong vấn đề của cô, tâm chìm vài phần, cổ họng như bị bóp lại, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

"Anh biết rõ chuyện tình cảm, không bắt buộc được, cuối cùng em quyết định cái gì, anh cũng không có cách nào can thiệp, nhưng vì anh yêu nên sẽ cố gắng, về sau có nhớ lại phần cảm tình này, thì sẽ chỉ có ngọt có khổ, nhưng chắc chắn sẽ không có hối tiếc."

Động tác gõ thuốc của Trần Việt dừng lại, nghiêng mặt khiếp sợ nhìn hắn, người đàn ông thẳng thắn này, ý nghĩ thản nhiên, như một cái chùy khổng lồ, nặng nề mà đập tới cô, gõ đến cô có điểm đầu váng mắt hoa.

Thở phào một cái, cô mất tự nhiên cười cười.

"Cho tới nay, tôi thậm chí cũng không rõ, có phải yêu một người là bày tỏ, là cố gắng, thì có thể nhận được sự đáp lại của đối phương, nếu như đối phương không hồi đáp, có phải chính là không biết tốt xấu." Nói đến đây cô dừng lại hít một ngụm khói, chua chát nói: "Cảnh Nhiên, hôm nay anh xem như cho tôi một bài học."

"Anh có hứng thú nghe tôi kể nghe một câu chuyện không?" Cô cười hỏi, nhận được gật đầu mạnh mẽ đáp lại của hắn, cô mới bỏ đi điếu thuốc đã cháy một nửa trên tay, cầm một cái gối ôm vào trong ngực của mình, nhìn trần nhà thở dài.

"Đó là chuyện tình cách đây rất lâu, chuyện là vào năm tôi học lớp 9 (Hán Việt là sơ tam). . . ."

Trong hồi ức của Trần Việt, trên mặt là một tia mê man, trong ánh mắt mông lung có nỗi khổ nhàn nhạt, loại thần sắc khiến người khác yêu thích, làm cho Cảnh Nhiên một bên nhìn cô có loại xúc động muốn đem cô ôm vào trong ngực, nhưng lại không dám có động tác tiếp theo, khó có khi được cô đột nhiên đề cập tới đề tài này, sợ tùy tiện cắt đứt ý nghĩ của cô, khẳng định cô lại muốn lùi về trong cái vỏ bảo vệ kiên cường của cô.

Mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên khờ dại, cũng là lúc còn trẻ con, rất hiếu kỳ với tất cả sự vật ở thế giới này, cùng với tâm tình muốn nhanh lớn lên, khiến cho thiếu niên ngây thơ ở đoạn thời gian này, đều có vẻ có tâm sự nặng nề.

Lớp 9 đúng là năm việc học phải khẩn trương, có ai lại không muốn thi đạt được thành tích tốt một chút, thi đỗ vào trường THPT trọng điểm? Như vậy con đường phấn đấu lên đại học, sẽ thoải mái hơn nhiều.

Trần Việt cũng là một trong trong những học sinh vùi đầu khổ học phần đông này, mỗi ngày luôn tái diễn học tập lại học tập, khá tốt trong lúc cuộc sống chán nản này, có một bạn rất tốt ngồi cùng bàn với cô, hai người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ỉ, thời gian trôi qua cũng rất tự tại.

Hai tiểu nữ sinh có mục tiêu giống nhau, có tính cách tương tự, vì vậy, như hình với bóng là việc rất tự nhiên, các cô nói tương lai, nói lý tưởng, nói việc các cô chưa quen, kể cả tình yêu.

Trong năm tháng trẻ trung ngây thơ này, tình yêu tựa như những trái cấm được bôi một lớp mật đường, chờ mong nó nhưng cũng thực sự sợ hãi nó, càng giống một hạt châu thuỷ tinh trong suốt dễ vỡ, ánh mặt trời chiếu xạ lóe ánh sáng chói chang mà trở nên không chân thật.

Các cô ảo tưởng về sau người có thể chiếm giữ một nửa trái tim mình sẽ có bộ dáng như thế nào, sau khi khổ sở suy nghĩ cũng không được bất kỳ kết quả gì.

Thiếu nữ ngồi cùng bàn nói, "Trần Việt, mình nghĩ không ra bất luận kẻ nào, bởi vì mình nghĩ đến bạn, ở chung với bạn rất vui vẻ."

Khi đó Trần Việt, cười đến cực kỳ khờ dại, "Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu lên trung học phổ thông, cùng phấn đấu lên đại học, làm việc với nhau, vĩnh viễn đều vui vẻ như vậy."

Nói lời này thì cô chỉ xem là một loại lý tưởng, một loại thể hiện tình bạn bè, cũng không có thật sự để trong lòng, nhưng cô gái ngồi cùng bàn, nghe vào lại tưởng thật, một mực nhớ kỹ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro