Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Việt cảm thấy cho dù có sống hết đời này thì cô cũng không cách nào quên được buổi tối se lạnh vào năm lớp 9 kia, chuyện đã xảy ra lúc đó, vượt xa giới hạn có thể tiếp nhận ở độ tuổi của các cô.

Đó là một đêm ngoài ý muốn cũng lại cực kỳ hỗn loạn.

Sau khi hai nữ sinh quét dọn vệ sinh xong phòng học, giống như thường ngày cười cười nói nói rời khỏi trường học, khi đi đến một ngõ rẽ thì bạn ngồi cùng bàn đột nhiên kéo cô lại, rằng có việc muốn nói với cô, hỏi cô tối nay không về nhà có được không.

Sau này nghĩ lại Trần Việt luôn bị vô số ý nghĩ hối hận giày vò, hối hận tại sao lúc ấy lại gật đầu đồng ý, nếu như cô nói muốn về nhà, cự tuyệt lời mời của cô bạn, một màn tàn nhẫn sau đó cũng sẽ không diễn ra ở trước mắt cô.

Cô không biết bạn ngồi cùng bàn muốn nói với cô cái gì, chỉ biết cái ngõ nhỏ mặt trời buổi chiều cũng không thể chiếu tới, nhìn qua chỉ thấy âm trầm khủng bố, cô cũng không hiểu, có lời gì không thể quang minh chính đại nói, lại tìm một góc yên lặng như vậy để nói.

Bạn ngồi cùng bàn mím môi, thần sắc trầm xuống, không còn là khuôn mặt tươi cười thường ngày, nhiều hơn một phần lạ lẫm nghiêm túc.

Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy? Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Trần Việt lúc ấy, mờ mịt, cũng chỉ có thể yên lặng quan sát, đành ở lại nghe một chút xem rốt cuộc đối phương muốn nói gì.

"Trần Việt, tớ sắp chuyển trường rồi, ba mẹ tớ chuyển công tác, phải đến một thành phố cách chỗ này rất xa, tớ cũng phải đi theo." bạn ngồi cùng bàn thần sắc nhàn nhạt.

Tin tức đột ngột làm cho Trần Việt cảm thấy ngoài ý muốn, "Nhưng còn có một học kỳ nữa là thi lên THPT rồi, lúc này chuyển trường, không tốt đâu."

Bạn ngồi cùng bàn gật gật đầu, "Tớ biết rõ, những điều này không phải là vấn đề, tớ chỉ muốn hỏi cậu, tớ đi, đến một chỗ rất xa, thì cậu có quên tớ không?"

Trần Việt cười đến sáng lạn, "Sao có thể chứ, cậu là bạn tốt nhất của tớ, không có lý do gì có thể quên được, chúng ta có thể viết thư, có thể gọi điện thoại, ngày nghỉ có thể hẹn gặp đi chơi với nhau, phương thức liên lạc rất nhiều."

Bạn ngồi cùng bàn cười cười, sau đó tươi cười dần dần trở nên chua chát, "Trần Việt, nếu như cậu biết tớ có tình cảm khác với cậu, cậu còn có thể nói như vậy sao?"

Trần Việt lại mờ mịt lần nữa.

"Tình cảm của tớ đối với cậu, không phải tình cảm giữa bạn học, cũng không phải tình cảm giữa chị em, mà là tình yêu giữa người yêu, tình yêu. . . Cậu biết không? Tớ biết rõ nói như vậy cậu sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nếu như không nói ra, tớ không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mà  im lặng biến mất trong cuộc sống của cậu."

Một loạt câu nói bỗng dưng xuất hiện từ trong miệng đối phương như thế, không có sự sâu sắc của văn cổ, cũng không cósự  phức tạp như đại số, một loạt câu nói rất bình thường, nhưng Trần Việt lại cảm thấy cực kỳ khó lý giải, nó đã vượt ra khỏi nhận thức của cô.

Ở trong bóng đêm mang theo cảm giác hơi lạnh đó, cô bạn gái ngồi cùng bàn sắp ly biệt với cô, cứ như vậy không lưu tình chút nào đem một quả lưu đạn màu hồng hung hăng ném tới hướng cô.

Nhưng khi cô còn chưa kịp đưa ra đáp án thì ở đầu ngõ cụt đột ngột xuất hiện mấy nam sinh mặt mày dữ tợn đang tiến về phía cô, vây kín hai người ở bên trong ngõ nhỏ.

Khi nhìn thấy rõ ràng mấy nam sinh kia là ai, mặt của hai nữ sinh đều trở nên xanh mét, bọn họ nổi tiếng là những tên vô lại trong trường học, trốn học, đánh nhau, quậy phá, chuyện xấu nào cũng không thiếu bọn họ, sự xuất hiện của bọn họ, rõ ràng là không có ý tốt.

"Lưu Lộ, đây là nguyên nhân em cự tuyệt anh à, bởi vì thực chất em là đồng tính luyến ái !" Thằng dẫn đầu hừ một tiếng, ác thanh ác khí nói, rất hiển nhiên, hắn nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi.

Cho đến tận lúc đó, đây là lần đầu tiên Trần Việt nghe được từ đồng tính luyến ái này , cho nên chỉ một từ khiếp sợ cũng không đủ để biểu đạt được nội tâm cô lúc đó.

Cô cũng ít nhiều biết rõ tên côn đồ kia có ý với bạn ngồi cùng bàn, chỉ là không nghĩ tới tình huống rối ren này, oan gia ngõ hẹp.

Sau đó bạn ngồi cùng bàn rất quyết đoán cầm tay cô, "Chúng ta đi."

Nhưng các cô không đi ra được, đầu hẻm bị chặn lại, mấy tên nam sinh cao lớn kia đứng đó cười vừa tà ác vừa hạ lưu.

"Muốn đi? Không có cửa. Chán ghét thì chán ghét, nhưng Lão Tử vẫn muốn thử qua tư vị đồng tính luyến ái, hôm nay đành mượn mấy người phá trinh vậy." Một nam sinh mặc đồng phục đàng hoàng chỉn chu, lại có thể nói ra lời tục tĩu như vậy..., chỉ có thể làm cho người nghe cảm thấy căm phẫn mà thốt lên thói đời bạc bẽo.

Một màn xảy ra sau đó, là cái bóng không thể xoá sạch được trong lòng Trần Việt từ trước đến nay.

Một đám con trai đem các cô đẩy tới đẩy lui, tay càng không không lưu tình chút nào xé rách quần áo của các cô, bạn ngồi cùng bàn ra sức giãy dụa đẩy bọn họ ra, bảo vệ cô ở sau người, sau đó lạnh lùng nói với đám con trai kia: "Buông tha cô ấy, tao tùy bọn mày như thế nào đều được."

Sau đó, Trần Việt liền bị đẩy tới cuối ngõ, trơ mắt nhìn đám người kia như dã thú, đánh tới trên người cô gái vừa thổ lộ với cô, một khắc này, Trần Việt cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, mà cái thế giới cũng thật sự quá điên cuồng.

Bạn ngồi cùng bàn xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, mở to đôi mắt ngập nước, thẳng tắp nhìn cô, khóe miệng lại vui vẻ nhếch lên một nụ cười lạnh, giống như đang nói với cô: Trần Việt, cậu xem, đây chính là đàn ông!

Trần Việt đem tàn thuốc ném vào trong cái gạt tàn nhỏ trên tủ đầu giường, chuyện cũng kể xong rồi, tâm tình cũng không xuống dốc như trong dự đoán, ngược lại là thở phào một cái, thì ra thời gian đúng là một liều thuốc tốt, lúc ấy cứ nghĩ đây sẽ là vết cắt cô mãi không qua được, bây giờ nhớ lại, đã không hề có cảm giác hít thở không thông như trước.

Ngược lại là cái người nghe chuyện, vẻ mặt cô đơn đau thương.

Đau lòng bình tĩnh nhìn Trần Việt, Cảnh Nhiên đột nhiên cảm thấy mình đúng là đần độn mới đi tò mò chuyện cũ của cô.

Đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, hắn không thể nói lời an ủi gì, hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, nói những lời vô nghĩa..., cũng quá mức giả tạo.

Hôm nay hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao cô phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, tại sao lại sinh ra ý muốn bảo vệ người phụ nữ bên cạnh, đều là ảnh hưởng do tâm lý oán hận khi còn trẻ.

Trần Việt như vậy, làm cho tim hắn rất đau.

Cả người bị ôm vào trong lồng ngực ai đó khiến Trần Việt mất tự nhiên muốn giãy dụa, cô muốn nói cho Cảnh Nhiên, những chuyện cũ này kỳ thật đã không là gì, cô bây giờ, đã là kẻ mạnh chân chính.

Nhưng lời cô mở miệng nói ra lại làm cho chính bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ..., "Những năm này tôi đều rất đau lòng, tôi không dám đi tìm cô ấy, thật sự không dám, dù cho tôi biết rõ cô đã chuyển về thành phố này, vẫn không dám gặp cô ấy, tôi lúc đó, cực kỳ nhu nhược cũng cực kỳ tàn nhẫn!"


Cảnh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô, trong lúc bất tri bất giác, kiểu tóc ngắn đến không thể ngắn hơn của Trần Việt, đã lặng yên dài ra rất nhiều, sợi tóc xẹt qua cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay, làm cho hắn không hiểu sao thương tiếc, "Cô ấy sẽ không trách em, anh nghĩ, chuyện như vậy tuy khó khăn, nhưng đối với bạn học của em mà nói, đó cũng là một phương thức bảo vệ em."

Ngẩng đầu trong nháy mắt, một giọt nước mắt không tiếng động lướt qua gò má trắng nõn của cô, Trần Việt ngây dại, Cảnh Nhiên cũng ngây dại.

Hắn tự tay muốn lau giọt lệ trong suốt ấy, nhưng trong nháy mắt lại do dự, trong nội tâm càng muốn đem giọt nước mắt sáng long lanh này cất kỹ trong lòng bàn tay, để kỷ niệm một màn kinh diễm trong chớp nhoáng này.

Thất thần, Trần Việt không chút do dự đưa tay lau giọt nước mắt, có thể thấy cô không thể chịu nổi việc chảy nước mắt, trong nội tâm ngăn không được mắng mình một tiếng ngu ngốc, bao nhiêu năm không khóc rồi? Từ sau khi cô chuyển trường đã thề phải trở nên mạnh mẽ, cô đã vứt bỏ cái loại hành vi nhu nhược rơi nước mắt này.

Không nghĩ tới hôm nay lại rơi nước mắt trước mặt người đàn ông này,  quả nhiên mình đúng là hết thuốc chữa rồi.

Hai người trầm mặc một lát, Trần Việt đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đôi mắt sáng thanh lệ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhiên, sau đó lạnh nhạt nói một câu.

Mà lời cô nhàn nhạt nói ra, lại làm cho Cảnh Nhiên mấy ngày kế tiếp, mọi đều hành động đều trở nghiêm trọng thất thường.

Thất thường đến ông chủ Sở Bạch của hắn đã bắt đầu lo lắng có cần thay đổi sư phụ không, nếu không cứ tiếp tục như vậy nữa, bãi đỗ xe khẳng định sẽ bị đảo lộn.

Nhìn Cảnh Nhiên lúc thì thất thần, lúc lại cười ngây ngô, bất chợt lại u buồn, Sở Bạch bất lực thở dài, ngón tay thon dài ấn máy tính, sau đó nhìn con số trên đó, bất lực thở dài thêm một hơi lần nữa, dãy số này không khỏi quá khổng lồ, Cảnh Nhiên, cậu được lắm!!

Không phải chỉ là theo đuổi phụ nữ thôi sao? Có cần phải khoa trương như vậy không?! Sao không thấy những người xung quanh khác có tác dụng phụ khi yêu như hắn, Sở Bạch xoa xoa mi tâm, cảm giác mình còn bị Cảnh Nhiên lăn qua lăn lại như vậy nữa, nhất định sẽ hỏng mất !

"Cảnh Nhiên, tới đây!" Sở lão đại buồn bực không thèm để ý hình tượng hô to một tiếng, khiến mọi người đang chăm chỉ làm việc lại càng thêm hoảng sợ, duy chỉ có người bị gọi tên kia không có phản ứng gì, như mất hồn.

Không còn cách nào khác, Sở Bạch chỉ có thể tự thân vận động, thô lỗ cầm cổ áo của hắn xếch lên, dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, xách Cảnh Nhiên vào văn phòng, chuẩn bị nghiêm hình tra tấn buộc hắn cung khai.

"Cậu nói cái gì! ?" Sở Bạch đang uống nước thiếu chút nữa bị chết vì sặc, khó có thể tin trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, dưới sự tra hỏi của hắn, Cảnh Nhiên thành thật khai báo, nhưng cái việc hắn nói ra, cũng quá sức táo bạo rồi, làm cho mọi người khó có thể tiếp nhận.

"Thật là Trần Việt nói?" Thanh âm Sở Bạch cổ quái hỏi.

Cảnh Nhiên gật đầu.

"Cô ấy nói muốn thử xem với cậu?" Sở Bạch kỳ quái tiếp tục hỏi.

Cảnh Nhiên tiếp tục gật đầu, cộng thêm gương mặt tươi cười hạnh phúc đến ngu ngốc.

Sở Bạch không lên tiếng nữa, chỉ là thần sắc trên mặt trở nên quỷ dị khác thường, nhịn nhịn, nhịn lại nhịn, rốt cục. . . "Tôi khinh, vậy cậu còn có cái gì không hài lòng, cả ngày đều trưng ra cái bộ mặt như ăn phải cứt làm cái gì!"

Cảnh Nhiên bị lời tục tĩu đột nhiên tuôn ra của hắn làm cho hoảng sợ, trời, trưởng tiệm nhã nhặn có phong độ hóa ra cũng có thể nói lời thô tục! ! Thật thần kỳ a. . . . . .

"Tất nhiên là tôi rất cao hứng! Chỉ là tôi phiền muộn một chuyện khác." Nghe tới Trần Việt nói câu "Chúng ta thử quen xem một chút đi", hắn có không biết bao nhiêu hưng phấn, nếu như không phải không khí lúc ấy rất ấm áp, hắn thật muốn ôm cô nhảy vài cái trên giường, sau đó bọn họ hôn nhau không chứa nửa điểm tình dục, còn khiến người ta kích động hơn cả việc quay cuồng trên giường vài lần.

Cao hứng thì cao hứng, nhưng sau khi biết rõ Trần Việt có khúc mắc như vậy, trong nội tâm cảm thấy muốn làm chút chuyện cho cô, Trần Việt canh cánh chuyện cũ trong lòng, nếu như có thể làm chút chuyện khiến cô có thể cởi bỏ nút thắt, hắn thật sự nguyện ý đi làm, chỉ là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, chỉ cần tìm được bạn ngồi cùng bàn kia, nói không chừng sự tình sẽ có chuyển biến, nhưng biển người mênh mông, bảo hắn đi tìm bạn ngồi cùng bàn của Trần Việt thế nào?

Mặc dù khi biết chuyện này đối bạn ngồi cùng bàn của Trần Việt mà nói, cũng rất không hay, tự nhiên lại chạy tới vạch trần vết sẹo của người ta là việc rất tàn khốc, nhưng vì Trần Việt, hắn thật sự không nghĩ được nhiều như vậy.

Đây chính là lí do làm hắn mấy ngày nay phiền não, tuy đã hạ quyết tâm, nhưng hắn căn bản không có năng lực cũng không có bản lĩnh đi tìm người, mỗi lần nghĩ tới đây, hắn liền vô cùng uể oải!

Nếu như hắn có thể thần thông quảng đại như Trưởng tiệm Sở thì tốt rồi! Đợi chút. . . Thần thông quảng đại! Trưởng tiệm Sở!

Sở Bạch vẫn còn ở bên cạnh cố tiêu hóa tin tức Cảnh Nhiên đem đến, dù có nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy thật bất ngờ, sau đó lại lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt Cảnh Nhiên nhìn mình chằm chằm, chả cần nghĩ cũng biết đối phương đang có chủ ý với hắn.

"Cậu. . . Cậu, muốn làm gì?" Cho dù Trưởng tiệm Sở đã tiếp xúc với vô số người, nhưng để chống lại ánh mắt nóng bỏng như vậy, vẫn làm hắn có chút hoảng hồn, chột dạ; loại cảm giác này tựa như khi một người đang vui vẻ làm chuyện xấu trong bóng đêm, đột nhiên bị một luồng ánh sáng mãnh liệt đánh tới trên người, không có chỗ nào có thể che dấu. Cảm giác này thật sự rất tệ.

"Trưởng tiệm. . . . Chỉ có anh có thể giúp tôi chuyện này!" Cảnh Nhiên không nhìn thấy nét thay đổi trên mặt của Sở Bạch, chỉ biết chuyện mình phiền lòng có thể  giải quyết, liền trở nên kích động, người thẳng tắp nhào tới, trừng mắt như những vì sao nhìn Sở Bạch.

Sở Bạch đầu đầy hắc tuyến, trong nội tâm liên tục mắng , mẹ nó, tên Cảnh Nhiên chết tiệt, cậu có việc muốn giúp đỡ cứ việc nói thẳng, cần gì phải bày ra một bộ mặt như thế, cậu muốn dụ dỗ ai!

Hắn hung dữ hất Cảnh Nhiên ra, "Đứng thẳng nói chuyện cho tôi!" Lôi lôi kéo kéo ra cái gì. . . .

"Trưởng tiệm, tôi muốn nhờ anh tìm người giúp tôi, một người đối Trần Việt mà nói rất quan trọng!"

"A?" Nghe được có quan hệ với Trần Việt, Sở Bạch cảm thấy hứng thú nhướng nhướng lông mày, "Người nào, có quan hệ với Trần Việt như thế nào?"

Cảnh Nhiên mấp máy môi, "Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cô ấy là bạn học cấp 2 của Trần Việt, cái khác tôi không thể nói."

"Thần bí như vậy?" Tuy tâm lý có ít nhiều khó chịu, nhưng Sở Bạch thật cũng không hỏi rõ nữa, hắn hiểu được Cảnh Nhiên là người ngay thẳng, chuyện tình hắn cho là không thể nói, nhất định là có ẩn tình gì, lại có liên quan đến Trần Việt, Sở Bạch càng cảm thấy không thể hỏi quá rõ ràng.

Cho nên cũng chỉ suy nghĩ một chút, Sở Bạch liền gật đầu đáp ứng hắn hỗ trợ tìm người.

Tuy Sở Bạch giao thiệp rộng, quen biết nhiều, nhưng phải tìm kiếm một người chưa quen trong thành phố lớn, khó như mò kim đáy bể, thật đúng là hao tâm tổn sức, bất quá, ít nhất còn có manh mối có thể tìm ra, bởi vì người kia là bạn học cấp 2 của Trần Việt.

Cho nên một khoảng thời gian sau đó, cả Cảnh Nhiên và Sở Bạch đều trở nên cực kỳ bận rộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro