Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bên kia bận rộn, thì lại tới vấn đề bên này, trong lúc Cảnh Nhiên bận rộn nhiều việc, Trần Việt lại rảnh rỗi, thời gian trước công ty bàn bạc được một hợp đồng lớn, cho nên Trần Việt quyết định cho mình thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa lúc trước cô nói với người đàn ông kia, muốn thử một lần, cho nên cô liền quyết định lợi dụng khoảng thời gian này để lĩnh hội chuyện tình yêu bình thường giữa nam và nữ, tuy cách này có chút khó khăn, bất quá đối phương là Cảnh Nhiên..., cảm giác cũng không mệt mỏi lắm.

Nhưng vào lúc này, muốn lại không tìm được người.

Gọi điện thoại tìm hắn, hắn không nói tăng ca thì cũng là đi công tác với ông chủ, hắn chỉ là một sư phụ trong bãi đỗ xe còn phải đi công tác sao? Công tác cái gì chứ?! Thông minh như cô, lập tức nghĩ được, Cảnh Nhiên đang qua quít với cô. . . . . .

Nghĩ như vậy làm cho Trần Việt có chút bực bội, cũng có chút ngổn ngang trăm mối không có cách giải, lúc cô không thèm để ý hắn, hắn giống như con bạch tuộc liều mạng bám lấy cô, đợi sau khi cô quyết định tiếp nhận hắn, hắn lại loay hoay không thấy bóng dáng, tâm tư của đàn ông cũng quá phức tạp đi!

Trần lão thái thái nhìn con gái tâm thần bất định ngồi bất an, không tiếng động thở dài, tính cách tiểu tử Cảnh Nhiên kia bà rõ ràng, tuyệt đối không phải loại người bội tình bạc nghĩa, trái lại, hai người trẻ tuổi ở cùng một chỗ, bà ngược lại có chút lo lắng con gái của mình sẽ bội tình bạc nghĩa với người ta, bất quá hai ngày này Trần Việt phiền muộn, bà làm mẹ cũng thấy ở trong mắt, gấp gáp ở trong lòng.

Bà không nói ra, nhưng bà có gọi điện thoại đi tìm Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên nói với bà là, hắn đang tìm một người, một người có thể cởi bỏ khúc mắc nhiều năm trước của Trần Việt, nhưng bây giờ còn chưa có tìm được, không thể nói với Trần Việt, sợ cô sẽ càng thêm bối rối, tinh thần không tập trung.

Lão thái thái đặt tạp chí trên tay xuống, nhìn cái người đang đầy chán nản mà giậm chân, lắc đầu nói, "Tiểu Việt, thảm đều sắp bị con đạp nát rồi, con có thể ngừng lại không? Nếu như con thật sự để ý nó, muốn gặp nó, con phải đến bãi đỗ xe của bọn họ tìm người đi chứ!" Lão thái thái cười cười đưa ra ý kiến.

Trần Việt cảm thấy bực bội sắp chết, sao người khác yêu đương thật vui vẻ, bản thân mình muốn yêu đương lại khó khăn như vậy? Cùng với phụ nữ đã không được, bây giờ ngược lại đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị yêu đương với đàn ông, kết quả lại vẫn là không suôn sẻ.!

Có phải là ngày đó lời nói của mình quá đột ngột, thế nên dọa Cảnh Nhiên sợ mà chạy mất?.

"Con không thèm đi tìm hắn!" cô hờn dỗi nằm xuống sô pha, nhưng không yên được đến năm phút, lại đột nhiên nhảy dựng lên, "Mẹ con đi ra ngoài." Nói xong cầm lấy chìa khóa xe liền vội vàng ra cửa.

Lão thái thái nhìn bóng lưng con gái, nhẹ nhàng cười, "Tuổi trẻ thật là tốt, tinh lực dùng không hết còn có thể lăn qua lăn lại." Đúng vậy, ở trong mắt người già tràn ngập trí tuệ này, tình cảm hỗn loạn của người trẻ tuổi, tất cả đều có thể sử dụng từ "lăn qua lăn lại" này để khái quát.

Lý trí nói cho Trần Việt, đi tìm Cảnh Nhiên như vậy, là chuyện chẳng ra sao, nhưng đây là lý trí, đã bị cảm tình đánh sâu vào đến tan tác, căn bản là muốn vững cũng không thể.

Trên đường lái xe đến bãi đỗ xe của Sở Bạch, tâm tình  của Trần Việt ngàn hồi trăm chuyển, sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Sự tồn tại của Cảnh Nhiên, từ khi nào đã trở nên quan trọng như vậy rồi? Bí mật mà cô cho rằng đến khi chết già cũng sẽ không nói ra được, ngày đó lại nói ra dễ dàng như vậy! Mà chính mình, rốt cuộc từ lúc nào lại thích gã đàn ông cứ quấn chặt lấy mình này?

Câu trả lời của tất cả vấn đề, nhất thời nghĩ không ra đầu mối.

Không đợi cô nghĩ ra, xe đã đến bãi đỗ xe, vừa xuống xe, vừa vặn gặp được Cảnh Nhiên và Sở Bạch, nhìn tư thế có vẻ là hai người đang chuẩn bị ra ngoài.

Cảnh Nhiên nhìn thấy Trần Việt xuất hiện ở trước mặt mình, rất ngoài ý muốn, nhưng lại lập tức vui vẻ nghênh đón, "Trần Việt, sao em rảnh mà tới đây!" Cảnh Nhiên nhìn thấy người trong lòng, mình thì chỉ số thông minh sẽ lập tức tụt giảm, sau đó cười đến ngu ngốc.

"Tới thăm xem anh bận rộn thành cái dạng gì!" Trần Việt hừ lạnh một tiếng, kỳ thật trong lòng cũng không còn buồn phiền như vậy, nhìn nụ cười vừa quen thuộc vừa làm cho người ta an tâm của Cảnh Nhiên, tâm trạng treo lơ lửng nửa ngày, rốt cục cũng có thể bình yên trở về vị trí cũ.

Một người nhiệt tình như lửa, một người lời nói lạnh nhạt, nhưng tầm mắt dung hoà của hai người lúc này, lại không để cho sự xuất hiện của người thứ ba.

Bất quá, vẫn có người rất không thức thời sáp đến.

"Em tới thật không đúng lúc nha, anh và Cảnh Nhiên đang muốn đi ra ngoài làm việc." Sở Bạch rất du côn khoác bả vai Cảnh Nhiên cười cười, sóng mắt lưu động, có khiêu khích không rõ ràng.

Hành động như vậy, không thể không khiến Trần Việt có chút đề phòng trong lòng, cô đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu, Sở Bạch hình như từng mang Cảnh Nhiên đi GAY bar, bỗng nhiên nhớ lại như vậy làm cho cô không tự chủ được nhíu nhíu mày.

"A, uh, anh và trưởng tiệm có việc phải đi ra ngoài, Trần Việt em. . . ." Cảnh Nhiên còn chưa nói hết lời, liền thấy sắc mặt Trần Việt có điểm gì là lạ. "Trần Việt?"

Trần Việt không có để ý đến hắn, mà lại nói với Sở Bạch, "Sở Bạch, đừng nói với em anh có ý với hắn."

Sở Bạch cũng không nghĩ đến cô sẽ trực tiếp chất vấn hắn, có chút ngây người, lập tức lại cười đến mức vô lại, "Anh có ý tứ gì không cần báo cáo với em nha."

Trần Việt thô lỗ đẩy ra hai người đang đứng cùng một chỗ trước mặt, nắm cổ áo Sở Bạch lên nói: "Trước kia anh có ý tứ gì em không có ý kiến, nhưng bây giờ em nói cho anh biết, không được!" Đặc biệt khi cô chuẩn bị dính dáng đến quan hệ cảm tình với Cảnh Nhiên, cô càng không cho phép có người có chủ ý với Cảnh Nhiên, dù cho đối phương là bạn tốt nhiều năm của mình cũng không được.

"Hóa ra cũng có lúc em cũng sẽ xúc động thế này, anh còn tưởng rằng đó chỉ là tình cảm ngu ngốc!" Sở Bạch cũng đột nhiên trở nên tức giận bất bình.

Một lúc sau, hai người đã quyền đấm cước đá!

Cảnh Nhiên cũng phát điên, hai người trước mắt rõ ràng nói tiếng phổ thông chính thống, nhưng vì cái gì mình sững sờ một lúc mà một câu cũng nghe không hiểu? Hơn nữa sao nói động thủ liền động thủ? Hai người anh một quyền tôi một quyền, hắn nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng, rốt cuộc là tình huống gì đây! !

Cảnh Nhiên hét lớn một tiếng, nhắm mắt lại xông lên, một phen liền ôm lấy Trần Việt, trong nháy mắt trên người liền trúng vài quyền, đau đến làm hắn thở mạnh.

"Anh. . . ." Trần Việt hổn hển, "Anh không thấy hắn xông lên à, sao lại còn đánh!!!"

Sở Bạch vỗ vỗ bụi trên người, hiển nhiên đánh xong vài quyền, tâm tình cũng khá hơn chút, "Anh chính là muốn đánh, như thế nào, em muốn tiếp tục, anh cũng vui lòng tiếp em."

"Hừ!"

Trần Việt tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến mình lại vì tâm tư mập mờ của Sở Bạch mà động thủ với hắn, mình cũng có lúc có thể xúc động thành như vậy! Thực sự là gặp quỷ rồi!

Trong ba người, cũng chỉ có Cảnh Nhiên không hiểu được nhất, hai người nói đánh là đánh, đánh xong còn có thể nói giỡn, đây được coi là phương thức ở chung gì?

"Các người muốn đi đâu?" Nhìn đến Cảnh Nhiên cũng không thực sự bị đánh, Trần Việt tâm tình mới hoà hoãn hỏi.

Cảnh Nhiên nhìn nhìn cô, thần sắc đột nhiên như đứa bé làm sai, còn đang do dự muốn nói hay không, chợt nghe đến Sở Bạch bên cạnh nói, "Đi gặp một người, em cũng biết, tôi thấy em cũng đi cùng đi, có chuyện gì, gặp mặt nói rõ ràng."

Bởi vì câu này, hành trình lúc đầu là hai người, liền trở thành ba người.

Cảnh Nhiên tựa vào lan can ven đường, thỉnh thoảng lại hướng quán cà phê cách đó không xa, trong nội tâm trở nên bất an, Sở Bạch đứng ở bên cạnh hắn thì vẻ mặt nhàn nhã, tuy hắn không biết hai phụ nữ bên trong có chuyện gì, nhưng nhiều ít cũng có thể đoán được khẳng định không phải là chuyện cũ vui vẻ gì, nói rõ cũng tốt, con người cũng không thể bị quá khứ trói buộc mãi.

"Cảnh Nhiên, lần này xem như cậu làm đúng rồi." Hắn nói với người đàn ông thần sắc khẩn trương bên cạnh.

Cảnh Nhiên nhìn hắn, có chút sững sờ, đột nhiên nói ra: "Trưởng tiệm, quen anh lâu như vậy, lần đầu tiên thấy anh cười chân thành như thế!"

Sở Bạch có chút chán nản, gã đàn ông ngu ngốc như này, cũng chỉ có Trần Việt mới chịu được a! Bởi vì hai người đều ngốc nghếch, quả thực chính là trời sinh một đôi, đúng là sự kết hợp tuyệt vời.

Sau đó lại chua chát nghĩ, như vậy cũng tốt, tối thiểu có người hạnh phúc, không phải sao.

Một giờ sau, Trần Việt đi ra, biểu tình rất bình tĩnh, hai người đàn ông cũng không dám mở miệng hỏi cô nói thế nào, sợ không cẩn thận dẫm lên mìn, nổ phát thì hài cốt không còn.

Mà Trần Việt, cũng thủy chung trầm mặc.

Cho đến lúc ăn xong cơm tối, Cảnh Nhiên rửa bát đũa xong, thấy một mình cô đứng trên sân thượng, vẫn là biểu tình như có điều suy nghĩ.

Lão thái thái lải nhải với Cảnh Nhiên, ý bảo hắn đi nói chuyện cô, sau đó làm như việc khôngcó  liên quan đến mình liền trở về phòng.

Cảnh Nhiên cười khổ, nhận mệnh đi lên cầu thang, đi đến bên người cô, "Trần Việt! Nói chuyện được không?"

Trần Việt ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu không có trả lời, lâu đến mức Cảnh Nhiên cho rằng hai người cứ đứng như vậy vĩnh viễn sánh cùng trời đất thì cô rốt cuộc cũng mở miệng.

"Cảnh Nhiên, cám ơn anh." Khẽ nhếch khóe miệng gợi lên nụ cười mỹ lệ, khiến Cảnh Nhiên trở nên mê đắm.

"Thì ra những năm này, cô ấy sống rất tốt, thật sự rất tốt, có đứa con trai dễ thương và một đứa con gái xinh xắn, người một nhà rất hạnh phúc." Trần Việt trầm thấp nói, nước mắt ở khóe mắt thật rõ ràng, "Việc kia cũng không có tạo ra nhiều ảnh hưởng tâm lý cho cô ấy". Cô không biết Lưu Lộ nói như vậy có phải thật hay không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng tất cả lời của cô.

Cảnh Nhiên nhịn không được vươn tay ôm cô, "Đây không phải rất tốt sao?"

"Ừ, Cảnh Nhiên, anh nói em có phải nhu nhược quá hay không? Một mực không dám tới gặp cô ấy, nếu như em sớm lấy dũng khí đi tìm cô ấy, cuộc sống có lẽ đã khác."

Nhớ tới những thứ đã trải qua mấy năm này, đột nhiên có loại cảm giác không chân thật, một mực cố gắng, tranh thủ, muốn chứng minh gì đó, vô hình đặt ở cô trên vai, mà sau khi gặp người kia, giống như gặp được lời nguyền giải trừ ma pháp, lập tức tan thành mây khói, thoải mái đến cực độ mà không chân thực.

"Đừng nghĩ linh tinh, cuộc sống hiện tại của em rất tốt, đặc biệt có sự xuất hiện của anh, sẽ khiến cho em tốt hơn!" Hắn đỏm dáng nói, tay ôm cô thật chặt lần nữa, ôm lấy cô giống như ôm lấy trân bảo đẹp nhất trên đời, hạnh phúc đến làm cho hắn muốn rơi nước mắt.

"Cảnh Nhiên, chúng ta cứ ở chung một chỗ như vậy nhé." Cô cười nhẹ nói.

"Ừ." Hắn nhẹ giọng đáp lời.

Từ lúc nào cô đã bắt đầu động tâm? Là lần đầu tiên gặp mặt ở cửa ra vào rạp chiếu phim? Hoặc là cửa trường học của Cảnh Mân? Hoặc là đầu đường ngày bão? Có rất nhiều câu chuyện ngắn đan xen, đợi cô điều chỉnh xong thì mới phát hiện, anh, thì ra đã ở chỗ sâu nhất trong lòng cô. . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro