Tập 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông chủ đáp ứng nhanh chóng, Thành Nghị cầm đồ chơi làm bằng đường còn lại đi đến cầu hành lang và đưa đồ chơi làm bằng đường cho Thập Phương.

"Tô Hằng, cho ta mấy đồng tiền." Thành Nghị nói.

"Lão nô đi giúp tướng quân trả tiền." Tô Hằng vội vàng nói.

"Không cần, ta tự mình đi." Thành Nghị cầm lấy tiền đồng trong tay Tô Hằng, sau đó ngẩng đầu nói với người hầu bên cạnh: "Mấy người trông chừng Thập Phương cẩn thận một chút."

Mọi người nhanh chóng đáp ứng.

Thành Nghị đưa tay nhéo nhéo má Thập Phương, sau đó cầm tiền đồng quay trở lại quầy đồ chơi làm bằng đường, đưa tiền đồng cho chủ quán rồi nói: “Ta qua bên kia đường, lát quay lại lấy đồ chơi làm bằng đường còn lại, ông cất đi trước giúp ta."

"Được rồi, ngài cứ đi đi." Chủ quán nói.

Thành Nghị mỉm cười với hắn, đứng dậy bước nhanh đi đến quán trà đối diện.

Sau khi băng qua đường và đến gần hơn, Thành Nghị có thể nhìn sơ qua thấy quán trà trông như thế nào.

Quầy hàng không lớn, chỉ có một khách hàng duy nhất ngoại trừ một cặp vợ chồng trẻ đang nghỉ ngơi sau khi đi dạo mệt mỏi.

Người nọ đang ngồi trong bóng tối của quán trà, quay lưng ra đường và không nhìn thấy khuôn mặt. Thành Nghị vừa nhìn đã biết là hắn, vì thế gọi ông chủ cho một ấm trà, đi thẳng tới bàn của nam nhân ngồi xuống. Hôm nay Thành Nghị lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn, không thể không nói, người này mặc dù có chòm râu lớn, hơi đen nhưng ngũ quan vẫn rất tuấn tú.

“Không ngờ ngươi lại dám tới.” Khi người nọ vừa mở miệng, Thành Nghị đã nhận ra hắn ta, hắn ta chính là người trong sơn động.

"Ngươi dám tới tìm ta, ta tại sao lại không dám tới?" Thành Nghị nói.

Người nọ quay đầu lại, nhìn thấy Thành Nghị đeo mặt nạ trên mặt, không nhìn ra biểu tình gì. Tuy nhiên, giọng điệu của Thành Nghị rất thoải mái, không có bất kỳ cảm giác cảnh giác hay căng thẳng nào, như thể những gì cậu nhìn thấy không phải là tên xấu xa suýt bắt cóc cậu ngày hôm đó, mà giống như là một người bạn cũ bình thường.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Người nọ đặt tay lên bàn.

Thành Nghị liếc nhìn hắn, cau mày khi nhìn thấy hình dáng một mũi tên giấu trong ống tay áo hắn.

"Để ta đoán xem, ngươi hẳn là đã lén lút theo dõi ta từ khi ta rời cung hôm nay phải không? Có thể ngươi giữa đường đã nghĩ đến ám sát ta, hoặc có thể sợ những người đi theo ta nên không dám ra tay, nhưng vào thời điểm này có lẽ ngươi đã thay đổi ý định." Thành Nghị nói.

“Tại sao?” Người nọ hỏi.

"Bởi vì Thập Phương." Thành Nghị nói.

Vẻ mặt người nọ cứng đờ, Thành Nghị biết mình đã đoán đúng.

Khê biết mình đã đoán đúng.

Trên thực tế, vừa rồi Thành Nghị lấy lại long phù, sau một thoáng do dự, chắc chắn cậu muốn gặp người này một lát, nhưng cũng không phải không quan tâm đến ý đồ của hắn. Nhưng khoảnh khắc đưa đồ chơi làm bằng đường cho Thập Phương, cậu chợt nhận ra rằng người nọ chắc sẽ không làm gì mình.

Hiện tại cậu, mặc dù Thành Nghị từ đầuđến cuối đều không có bất kỳ ý tứ lợi dụng Thập Phương, nhưng người kia vô tình nhận được tin tức, chỉ cần hắn có một chút quan tâm đến Thập Phương thì sẽ không lựa chọn lúc này để ra tay với Thành Nghị.

Quan trọng hơn, Thành Nghị cảm thấy cho dù đối phương động tay chân, mình cũng không nhất định phải chịu thiệt. Người này trước đây đã bị thương rất nặng, lúc này chắc chắn chưa thể bình phục hoàn toàn, sức lực chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ kém hơn lần trước. Huống chi Thành Nghị đã đề phòng, chỉ cần hắn ngăn cản được nửa chiêu thức thì ám vệ sẽ xuất hiện, người nọ sẽ không có đường trốn thoát.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, Thành Nghị quyết định đến gặp hắn ta.

"Hôm đó thằng bé bị một mũi tên đâm vào ngực, ngươi có thể cứu được thằng bé nên có thể thấy ngươi đối xử với thằng bé không tồi." Người nọ nói.

"Vậy thì cũng chưa chắc." Thành Nghị phủ nhận, cậu không muốn người này lợi dụng Thập Phương làm lợi thế đàm phán với cậu.

"Ít nhất ngươi sẽ không giết thằng bé, phải không?" Người nọ hỏi.

“Qua nửa nén hương mà ta không trở về, thị vệ của ta sẽ tới hỏi, muốn nói gì thì tốt nhất nhanh lên đi.” Thành Nghị nói: “Nếu như ngươi chỉ muốn nói chuyện Thập Phương, vậy thì ta có thể đi được rồi."

Thành Nghị nói xong, đang muốn đứng lên thì người nọ đột nhiên nói: "Ta muốn cùng ngươi trao đổi một thứ."

"Ngươi có cái gì để trao đổi với ta?" Thành Nghị hỏi.

"Nửa tháng." Người nọ nói.

"Nửa tháng cái gì?" Thành Nghị hỏi.

"Ngươi phải đáp ứng ta trước thì ta mới có thể nói cho ngươi biết." Người nọ nói: "Ta lấy Thập Phương ra thề rằng ngươi sẽ không hối hận vì làm giao dịch với ta."

"Lấy Thập Phương ra thề? Ngươi xứng đáng sao?" Thành Nghị hỏi.

Người nọ nghe vậy cũng không tức giận, nói: “Nửa nén nhang sắp hết rồi, Thành tướng quân phải quyết định. Bằng không, nếu thị vệ của ngươi đến bắt người đi, ta lập tức uống thuốc độc tự sát mang theo bí mật này chết trước mặt ngươi. Nhưng ta cam đoan, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận."

"Ngươi muốn đổi cái gì?" Thành Nghị hỏi.

"Đổi lấy sự sống của một người." Người nọ nói.

Sở dĩ gây ra sự việc chấn động như vậy là để cứu một người thoát khỏi cái chết, có thể tưởng tượng người này là ai. Nhưng mà Thành Nghị cũng không có ý định đồng ý ngay, thứ nhất cậu không biết người đó là ai, đã phạm phải điều gì, thứ hai cậu không tin tưởng người này, cũng không thể dễ dàng đáp ứng điều kiện của hắn.

Thành Nghị nói: “Người đó làm chuyện gì, phạm tội gì đều sẽ bị trừng phạt theo luật lệ Đại Yến. Ta không phải người của Hình bộ, không thể ảnh hưởng đến sự sống chết của người khác. Ngươi coi trọng ta quá, muốn ta làm cho người đó sống ta không đảm bảo được."

"Nếu lấy công chuộc tội thì sao? Tội ác mà y gây ra chắc chắn có thể làm y chết một trăm lần, nhưng thứ ta trao đổi cho ngươi đáng giá bằng cả mạng sống của y." Người nọ nói.

"Chỉ cần tha mạng cho hắn, không có chuyện gì khác?" Thành Nghị hỏi.

Bị tra tấn, giam cầm và không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa có được không?

Người đàn ông gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù y có bị giam cầm, chỉ cần y được phép sống..."

Khi hắn nói ra lời này, Thành Nghị khá là kinh ngạc, không nhịn được mà tò mò.

Cậu muốn đảm bảo rằng mình sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào trong giao dịch này, Thành Nghị  không phải là một chính nhân quân tử gì nên cũng không nhất định phải nói ra thì làm được. Vì vậy cậu đã đồng ý sau một chút do dự.

"Ngươi nói cho ta biết đi." Thành Nghị nói: "Ta có thể thử một lần, nhưng chỉ khi điều ngươi nói làm cho ta cảm thấy nó đáng giá."

Người đàn ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và nói: "Vào ngày thứ hai của tháng hai, cuộc chiến ở Tây Bắc sẽ lại bắt đầu."

"Cái gì?" Sắc mặt Thành Nghị biến đổi, nghiêm mặt nói: "Chiến tranh ở Tây Bắc đã kết thúc, sao lại có thể tái chiến?"

"Tin hay không thì tùy, đợi đến ngày hai tháng hai sẽ biết." Người nọ nói.

"Ngươi là ai, làm sao biết được việc ở Tây Bắc?" Thành Nghị hỏi.

"Ha ha..." Người nọ cười khổ nói: "Nửa tháng, các ngươi có lẽ sẽ khó có thể thay đổi được gì, nhưng so với không có chuẩn bị gì còn tốt hơn. Điều này đổi lấy mạng sống của y... Ngươi nghĩ nó có giá trị không?"

Từ kinh thành về phía Tây Bắc, phải mất gần mười ngày để di chuyển hết tốc lực cả ngày lẫn đêm.

Nếu thực sự muốn bố trí gì thì cũng không phải không có cơ hội nào...

Thành Nghị bối rối đến mức đưa tay kéo quần áo của người nọ, trầm giọng nói: "Nói đi, tin tức này ngươi lấy được từ đâu?"

Ám vệ nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ lập tức vây quanh hắn ta, quán trà nhỏ bỗng nhiên chật kín người. Nhưng Thành Nghị không lên tiếng nên bọn họ chỉ cầm đao bảo vệ cậu, đề phòng người nọ làm Thành Nghị bị thương.

"Ngày Thập Phương sinh ra là ngày đông chí... tuyết rơi khi Thập Phương sinh ra, thằng bé gần như mất đi nửa mạng sống rồi, cho nên từ khi Thập Phương sinh ra ta đã không thích đứa trẻ này." Không để ý đến Thành Nghị, hắn tự nhủ: "Y đặt cho Thập Phương tên là Mặc Nhi, trước giờ ta không muốn gọi..."

Thành Nghị nói: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"

"Chu... Hồi..." Nói xong, người nọ phun ra một ngụm máu đen, chết tại chỗ.

Thành Nghị giật mình, tay buông lỏng, người nọ ngã xuống đất. Ám vệ bước tới kiểm tra, nói với Thành Nghị: “Tướng quân, hắn chết vì trúng độc.”

“Mang thi thể về.” Thành Nghị kinh hãi xua tay nói: “Cẩn thận, đừng làm kinh hãi người dân.”

Mọi người nghe xong vội vàng tuân lệnh, hai người khiêng thi thể Chu Hồi đi đường tắt, trong khi ám vệ còn lại cảnh giác kiểm tra xung quanh, đảm bảo Chu Hồi không có đồng phạm.

Thành Nghị cố gắng bình tĩnh lại và đi về phía cây cầu có mái che.

Khi cậu đi ngang qua quầy bán đồ chơi làm bằng đường, ông chủ lại đưa cho cậu một món đồ chơi làm bằng đường khác.

Thành Nghị đứng đó cầm đồ chơi làm bằng đường, từ xa đường, từ xa nhìn Thập Phương, trong lòng do dự có nên để Thập Phương gặp Chu Hồi lần cuối hay không. Nhưng cậu rất nhanh từ bỏ ý nghĩ này, Thập Phương hiện tại không có ký ức gì, cha mẹ hắn lại có thân thế phức tạp như vậy, cho Thập Phương biết chuyện này cũng không có ích lợi gì.

Hơn nữa, nó là một đứa trẻ năm tuổi, căn bản không thể hiểu được biến cố phức tạp như vậy.

Chỉ mong sau này Thập Phương lớn lên không biết thân thế của nó...

Tô Hằng đã nhìn thấy chuyện vừa rồi, sắc mặt rất khẩn trương, thấy Thành Nghị không có việc gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thập Phương đã ăn xong đồ chơi làm bằng đường, đang khẩn trương nhìn Thành Nghị.

"Tướng quân, xảy ra chuyện gì?" Tô Hằng hỏi.

"Không có việc gì, chúng ta lập tức trở về cung đi." Thành Nghị nói.

Thành Nghị liếc nhìn Thập Phương đang căng thẳng nhét một cây đồ chơi làm bằng đường khác vào tay hắn, ôm Thập Phương đi về phía cung điện. Trên đường đi, cậu không ngừng suy nghĩ về lời nói của Chu Hồi, câu nói “Ngày mùng hai tháng hai, cuộc chiến ở Tây Bắc sẽ lại bắt đầu cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Khi đến cổng cung điện, Thành Nghị cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, Thập Phương rụt cổ nép vào vai Thành Nghị, dùng đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Thành Nghị.

Thành Nghị dừng một chút, nói với người hầu: “Đến nhà cũ của Vu tướng quân, ở đó đợi hắn về phủ, sau đó nói cho hắn biết ta có chuyện muốn nói với hắn, mời hắn vào cung gặp ta ngay trong đêm.”

Người hầu nghe xong vội vàng rời đi.

"Tô Hằng, cùng người gác cửa cung điện nói một tiếng, nếu như Vu tướng quân tới thì để hắn vào, bảo hắn đi Ngự Thư Phòng." Thành Nghị nói.

“Vâng, lão nô sẽ làm ngay bây giờ.” Tô Hằng nói.

"Chờ một chút." Thành Nghị nói: "Thập Phương, cha có chút việc cần làm, ngươi cùng Tô công công về trước đi ngủ được không?"

"Được ạ." Thập Phương nghe vậy, buông Thành Nghị ra, Tô Hằng vội vàng ôm lấy nó sau đó vội vàng rời đi.

Sau khi Thành Nghị vào cung thì đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, nhưng không tìm thấy Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy trước đó bị Lục Du Tranh gọi đi, hắn nhất định có chuyện muốn bàn bạc, nếu không ở trong Ngự Thư Phòng thì hắn sẽ ở đâu?

“Lục thống lĩnh đâu?” Thành Nghị hỏi thị vệ đang gác đêm.

"Lục thống lĩnh hôm nay đã tới Đại Lý Tự." Người nọ nói.

Những người trong Cấm quân không dám hỏi tung tích của Tăng Thuấn Hy, nhưng có lẽ họ biết Lục Du Tranh ở đâu.

Nghe vậy, Thành Nghị chợt nhận ra hôm nay Lục Du Tranh đang điều tra thân phận của mẫu thân Thập Phương, đột nhiên gọi Tăng Thuấn Hy đi trước, như vậy nhất định có manh mối nào đó, cho nên tất nhiên bọn họ ở Đại Lý Tự mà không trở về cung.

Theo luật, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Đại Lý Tự cũng được nghỉ ngơi mới đúng. Tuy nhiên, Tăng Thuấn Hy nóng lòng muốn tìm hiểu chi tiết về người đó nên đã vào cuộc và Lục Du Tranh bị gọi để xử lý vụ án. Thậm chí hắn chưa kịp ngắm hoa đăng đã đi rồi.

Đương nhiên, người trong Đại Lý Tự không dám lười biếng, những người có thể ở lại thì đều ở lại hỗ trợ Lục Du Tranh, cho nên sau bữa tối bọn họ đã biết được thân phận của người đó. Người đàn ông này tên là Đổng Quy, hai mươi bảy tuổi, người Tây Bắc, mười năm trước đến kinh thành để thi cử, sau này cũng có công danh, làm công việc vặt ở nha môn của kinh thành cho đến khi đã bị bắt cách đây không lâu.

"Còn không chịu nói?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

"Đúng vậy, đã tra tấn nhưng chưa từng nôn ra một lời nào." Lục Du Tranh nói.

Tăng Thuấn Hy sắc mặt lạnh lùng nói: "Không sao, nghỉ ngơi một lát đi."

Lục Du Tranh nháy mắt ra hiệu với người hầu, hắn tuân theo mệnh lệnh rời đi.

“Thật kỳ lạ khi nói rằng hắn có một đứa con lớn như Thập Phương, lại có việc làm ở nha môn kinh thành, tại sao không ai biết trong gia đình hắn còn có ai?” Tăng Thuấn Hy cười lạnh nói: “Chẳng lẽ hắn không bao giờ giao lưu với người khác?

"Đổng Quy là một người trầm tính và khiêm tốn, hắn rất kín đáo ở nha môn kinh thành và không có đồng nghiệp nào có liên hệ chặt chẽ với hắn." Lục Du Tranh nói: "Ngày thường, hắn cũng chỉ hơi quen biết với người trong nha môn. Không ai thực sự quan tâm đến tình hình ở nhà hắn cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro