Chương 7-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều người nghĩ rằng buông bỏ có nghĩa là quên sạch. Thực ra, quên sạch là điều không thể, chỉ là không còn cảm giác khổ sở, mỗi khi nhắc đến không còn bộ dạng như sắp khóc nữa mà thôi "

______________

- alo? Thẩm Tại Luân đúng chứ?

- vâng ạ, chú gọi cháu có chuyện gì ạ?

- tôi là cảnh sát, liên lạc để thông báo cho cậu một tin. Vụ tai nạn của ba mẹ cậu, chúng tôi đã tìm được ít manh mối chỉ ra đó không phải là tai nạn thông thường, cậu cứ chờ thông báo tiếp theo từ chúng tôi. Tạm biệt.

-.....vâng

_______________

- Thẩm Tại Luân, cậu về nhà tôi chơi đi

- tự nhiên rủ rê? Âm mưu gì? Mắc gì tôi phải qua nhà cậu? Tôi bận rồi

- đi đâu?

- đồn cảnh sát

-...? Để làm gì, Tôi đi với cậu.

- về đi, chuyện riêng của tôi, cậu không về thì ngày mai tôi không nói chuyện với cậu nữa.

-....

___________________

Thu đến thay ca cho Hạ. Trong không gian thu, cái gì cũng đẹp đến lung linh huyền ảo , vẻ đẹp mãi mãi là sự ra đi của mùa thu , như một bản tình ca ghi lại sự tuyệt vời của tâm hồn, kèm theo những kỷ niệm đáng trân quý vẫn ngập tràn trong tâm trí .

Nhưng...

Mùa Thu với Thẩm Tại Luân, nó vẫn là một cái gì đó ảm đạm và xưa cũ, Thẩm Tại Luân không thích mùa thu, mùa thu cho người gặp người rồi kết duyên, lãng mạn và hạnh phúc. Nhưng mùa thu lại chẳng đem gì đến cho Thẩm Tại Luân, còn cướp mất ba mẹ của cậu, cũng cướp mất luôn hạnh phúc duy nhất của đời cậu. Cậu không thích mùa Thu.

" Mây vẽ hằng hà sa số lệ,

Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.

Sao không tô điểm nên sương khói,

Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.

Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,

Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. "

Cũng qua rất nhiều năm, cậu không còn gục đầu khóc nức nở khi quỳ bên mộ của mẹ, cũng không còn tự dằn vặt bản thân khi dâng hoa lên mộ ba . Lần này đến viếng mộ , Thẩm Tại Luân chỉ đến thắp hương, dâng hoa rồi ngồi im một chỗ, lặng người đi, đưa tay sờ lên bia mộ:

- ba mẹ, con biết yêu đương rồi, cậu ấy cũng thích con, rất tốt, rất ngoan, rất đẹp, rất yêu con.

- ba mẹ, con tìm được manh mối về vụ tai nạn năm xưa rồi, nhất định không để ba mẹ chịu ấm ức. Đã qua bao năm, thế mà cảnh sát mới điều tra, đáng trách mẹ nhỉ?

- ba mẹ, lần sau đến thăm, sẽ dẫn theo cậu ấy.

- ba mẹ, con sống rất tốt, nhưng con nhớ mọi người, con lên đó với hai người được không?

- ba mẹ, con yêu hai người.

Thẩm Tại Luân ngồi lẩm nhẩm một mình, cậu biết yêu thật, cậu tìm được manh mối cũng là thật, cũng giữ lời hứa lần sau sẽ đưa Lý Hi Thừa theo, nhưng cậu sống không được tốt, thật sự muốn đi theo ba mẹ lên trên đó.

_________________

- alo?

- cậu là Thẩm Tại Luân?

- vâng, có chuyện gì không ạ?

- đến đồn cảnh sát đi, chúng tôi tra ra được thủ phạm rồi, cậu đến xem có quen mặt không.

- cháu đến ngay!

Thẩm Tại Luân tức tốc chạy đến đồn cảnh sát, mặc kệ trời có đang cuồn cuộn mây đen và nặng hạt từng cơn, mặc kệ xe cộ bóp còi inh ỏi. Hôm nay, Thẩm Tại Luân cậu phải nhìn được mặt người hại ba mẹ cậu chết, cậu thề sẽ không cho nhà họ sống yên ổn! Nếu thế giới không ai nhẹ nhàng với cậu, cậu sẽ chẳng nhân từ với bất cứ ai, cậu cần Lý Hi Thừa thôi là đủ, mặt trời lớn của Thẩm Tại Luân

- C-cảnh sát..cháu tới rồi ạ

- À cậu Tại Luân, cậu xem đây, đây là bản điều tra vụ tai nạn của ba mẹ cậu, cậu xem có quen người trong ảnh không, theo như những gì chúng tôi đã điều tra được, bà ta chính là thủ phạm trực tiếp lái xe trong say xỉn rồi tông vào ba mẹ cậu, sau đó bỏ trốn, mời cậu xem qua.

- n-người này không phải Lý Hải Quỳnh sao? Sao lại là mẹ ruột của Lý Hi Thừa? K-không thể nào! Các ông lừa tôi đúng không!? Đồ lừa đảo! Chắc chắn là có sai sót!

Thẩm Tại Luân tay run bần bật đến mức rơi luôn tệp hồ sơ xuống đất, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán, sao lại có thể ? Sao sự thật có thể tàn nhẫn được như vậy ? Mùa thu lại cướp đi mất niềm tin sống của cậu, niềm tin cuối cùng vào xã hội đen tối này, không có thứ gì công bằng, nhất là đối với đứa không có gì trong tay như Thẩm Tại Luân, điều đó là xa xỉ. May thay, ông trời cho cậu gặp được Lý Hi Thừa, nhưng hay rồi, cậu biết nhìn mặt hắn làm sao đây? Cứ thế mà bất lực, nhìn Mùa Thu chầm chậm rơi lá phong, cuồn cuộn gió thu, cuốn mất Lý Hi Thừa, mang hắn tránh xa đứa thảm hại nhếch nhác này. Tình yêu kia, từ đầu đã không xứng với cậu.

Thẩm Tại Luân cảm thấy, những tên cảnh sát ở đây đang lừa cậu, liền giơ nắm đấm lên. Vốn dĩ, cậu muốn trốn tránh sự thật tàn khốc này, cậu không muốn nghe sự thật. Cậu sẽ nhìn mặt Lý Hi Thừa thế nào? Sẽ giả vờ quên chuyện này như thế nào đây?

- này, cậu bình tĩnh đi, hồ sơ điều tra của chúng tôi hoàn toàn chính xác.

- ....

Hình như không trốn tránh được, sự thật vẫn đeo bám mãi không buông?

- cháu xin phép, cháu về...

.

.

Cứ đi đi Tại Luân, mày nhắm mắt mà đi, xe đông lắm, chẳng lẽ lại không chiếc nào tông mày? Mày sống cũng còn nghĩa lý gì đâu? Mày sắp được đoàn tụ với ba mẹ rồi..

Nếu con bị trừng phạt đơn giản vì con tồn tại. Thì xin người hãy nhẹ nhàng với con lần cuối, hãy để cái chết nhẹ nhàng với con.

_________________

- Thẩm Tại Luân, xuống căn tin với tôi đi

- Cậu đi đi, đừng nói chuyện với tôi

- Cậu sao vậ-

- Cậu đi đi! Tôi ghét cậu!

-...được, tôi đi, nhớ ăn sáng đấy

- Cút!

________________

- Thẩm Tại Luân, cậu làm gì mà để rơi hết tập sách thế kia?

- Đừng chạm vào đồ của tôi, cảm ơn

- Nhưng mà cậ-

- Tôi đi đây, tạm biệt.

____________________

Giữa vô vàn những cách tránh mặt Lý Hi Thừa, cậu chọn cách làm cho hắn không còn thiện cảm với cậu nữa, đau cách mấy cũng được, miễn là Lý Hi Thừa chịu rời đi. Thẩm Tại Luân nghĩ, nếu Lý Hi Thừa rời đi rồi, cậu sẽ rất đau đớn, nhưng sẽ lại vui vẻ trở lại.  Nhưng lại nghĩ, cũng có thể là sẽ không bao giờ vui vẻ nữa.

- Thẩm Tại Luân, ngày mai tôi đi rồi

- Ừ

- Tôi đi học, ở nước ngoài, có thể...rất lâu mới quay về.

- Ừ, đi bao lâu?

- 9 năm

- Cậu tính bán thân vào cái nhà hào môn nào hả? Đi gì mà như chết ở đó luôn vậy?

- Cậu chờ tôi được không?

- không, ai quan tâm chứ

- ...vậy thì tạm biệt, nhớ chờ tôi.

- Đéo!

- ừm, chờ tôi.

Cậu đi rồi thì tôi biết sống sao...cậu đừng đi được không, bán thân cho tôi để trả mối nợ của mẹ cậu cũng được, tôi hận mẹ của cậu, nhưng tôi yêu cậu.

_____________🌊🏖️

t xin drop một thời gian ạ, dl dí ác quá🥹😭



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro