Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cẩn thận. Ngày mai người con trai thứ ba của bà sẽ bị thương rất nặng đấy. Có lẽ cách hành xử ngạo mạn hằng ngày của bà chính là nguyên nhân dẫn đến cớ sự này."

"Kyaaaaaaaaa!"

"Ôi không! Tôi lại nghe thấy tiếng than khóc phát ra từ khu rừng đó nữa rồi. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu của tháng này kể từ ngày con quỷ đó bắt đầu tiên đoán những điều xấu xa cho những người dân trong làng mà ả gặp. Thật tồi tệ, ả đúng là một nỗi phiền toái. Có điều ả chưa bao giờ sai sót trong việc nói trước tương lai của chúng ta cả."
.
.
.
Tôi đã sống trong khu rừng này từ ngày tôi được sinh ra, nhưng thật sự tôi không biết tôi là ai cả. Tôi luôn tự hỏi tôi là gì, và tại sao đôi mắt tôi có thể thấy trước tương lai của người khác. Có lẽ sau hơn 18 năm tồn tại trên cõi đời trần tục nhơ nhuốc kia, những thắc mắc không lời giải đáp đấy đã bám víu lấy tôi không lúc nào ngơi nghỉ. Và dù thế, câu trả lời vẫn chưa sẵn sàng xuất hiện để giải đáp sự tò mò về chính bản thân tôi. Còn biết làm gì hơn, tôi đành tự xem mình là một con quái vật. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, khi công nghệ khoa học đã phát triển hơn một chút, tôi nên giao nộp tôi cho họ để tìm hiểu. Nhưng ngặt nỗi rằng, họ chắc chắn sẽ không để tâm đến một sinh vật kì quặc như tôi. Đúng, con người là thế, họ vô cùng lạnh nhạt với những sinh vật khác biệt với họ. Mặc dù tôi biết đây chỉ là một cách phòng vệ theo bản năng, nhưng, nỗi sợ hãi của họ dành cho tôi ngày càng phát triển sự cô đơn không người sẻ chia này.

Ồ, tôi lại như thế nữa rồi.

Tôi chỉ muốn có một người bạn, nhưng tôi luôn cho họ những tiên đoán tồi tệ về tương lai. Tôi không hiểu, họ luôn cho tôi những ánh nhìn kì quặc khi tôi nói chuyện với họ, điều đó khiến tôi muốn làm một việc gì thật xấu xa để trả thù. Chính vì thế tôi bị gán với biệt danh "ả quỷ của những điềm gở". Và tôi dành ra hằng ngày để may những con gấu bông vô hồn này, như một thú vui để quên đi những muộn phiền tôi phải trải qua từng giây từng phút. Ôi những con gấu bông chết tiệt, phải chi chúng mày hóa thành người!

Phải chi mắt tôi cũng là màu đen như những người bình thường, mọi việc bây giờ có thể sẽ khác. Không đỏ như thế này, mắt tôi vốn rất sáng, như chúng đang cưỡi những ngọn lửa trong vô tận.
.
.
.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tôi bỗng nghe có tiếng xào xạc của những lùm cây phía sau mình, may mà có nó, không tôi sẽ khóc lên được mất. Lười biếng ngoái đầu lại, chắc mẩm trong lòng lại là một thằng thanh niên trẻ nào đi đốn củi lạc, hay một con đàn bà vì ham vui nên đã không về nhà sớm mà lại lẩn quẩn vào đây, nhưng..

"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cậu có thể chỉ tớ đường đi vào ngôi làng nơi bìa rừng chứ?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, tôi trân mắt nhìn chăm chú. Mái tóc đỏ như ngọn lửa cháy rực rỡ dưới sắc dương tan, chúng như một màu phản quang với những sợi vàng chói rối mù đang dính đầy cát bụi trên đầu tôi. Đôi mắt đen, đen một màu dịu ngọt khiến tôi đắm chìm vào chúng. Cả đôi môi kia nữa, thật lạ, nó có hình trái tim, nhỏ nhắn và thật xinh. Quả là một người con gái đẹp. Bỗng những giọt nước từ khóe mắt tôi cứ thi nhau tràn ra, tôi chưa từng, nói đúng ra là không dám nghĩ sẽ có một ngày, tôi lại được nhìn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.

"Này. Có chuyện gì không ổn sao? Hay cậu đang bị đau chỗ nào? Tớ vừa mới chuyển vào ngôi làng này nên không biết nên tìm bác sĩ chỗ nào, tớ có chiếc khăn tay này, cậu dùng lau nước mắt đi. Kyaaa."

Tôi nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên trán tôi như một điểm tựa. Từng giọt nước mắt nặng trĩu lăn theo ngón tay thon dài nàng ấy chạm xuống bãi cỏ rừng, lẫn trong đất rồi tan biến mất.

"Không.. Mọi thứ đều ổn cả. Ta chỉ rất vui vì nàng không sợ ta, nàng thậm chí còn cười.."

Nàng cứ thế đứng yên, gió kéo đến thổi bay từng lọn tóc của nàng. Chúng thoang thoảng mùi cỏ dại, một thứ mùi dường như đã gắn bó với tôi từ rất lâu, nhưng tôi quá chìm đắm trong những nỗi cô đơn triền miên, mà không kịp cảm nhận nó.

"Có phải những người khác sợ cậu không?"

Nghe tiếng hỏi, tôi ngước mặt lên, ngơ ngáo nhìn rồi lắp bắp trả lời: "Đúng.. Bởi vì ta có đôi mắt màu đỏ và hai chiếc răng nanh sắc nhọn có thể cắn nát cổ bất cứ ai, tóc ta còn màu vàng nữa, nên là.."

Nàng cười hiền, đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim cử động: "Ồ, tớ cũng thế. Màu mắt và màu tóc của tớ cũng là quái dị đối với những người khác. Nhưng tớ không quan tâm. Chẳng có gì là xấu hổ cả khi ta khác biệt với người khác. Đó là hình dáng của chúng ta, hãy để họ nói những gì họ muốn."

Nói đoạn, nàng ngắt nhẹ một bông hoa dại gần đó, gắn lên tóc tôi, rồi ghé vào tai tôi thì thầm: "Tớ không sợ cậu đâu. Tớ thậm chí còn cảm thấy may mắn khi gặp một cô gái đẹp như cậu. Và cậu biết gì không?"

"Biết gì cơ?"

"Tớ nghĩ tớ có thể làm bạn với cậu."

Nàng lắc lư cái đầu cười. Mặt tôi đỏ gấc lên, tôi ôm chầm lấy nàng, suýt nữa thì xô nàng ngã xuống. Tôi nói liến thoắng không ngừng, như một lần nữa muốn khẳng định lại câu nói ban nãy là sự thật, là không phải một giấc chiêm bao.

"Nàng có nhận ra ta là "ả quỷ của những điềm gở" không? Còn nữa, ta là một ả đàn bà đáng sợ có thể nhìn thấy được tương lai, nàng vẫn ổn với những điều đó chứ?"

"Quỷ sao? Thật thú vị. Tớ là Jisoo, Kim Jisoo. Tớ chưa bao giờ có một người bạn nào như cậu cả."

Nàng lại cười, nụ cười như tắt đi những phiền muộn trong lòng tôi. Tôi lăn ra đất kéo nhẹ nàng xuống nằm cạnh mình, mắt tôi hoe hoe đỏ, tôi nói trong sung sướng.

"Jisoo. Ta thật sự rất thích nàng. Cảm ơn.."

Sau ngày hôm đó, nàng bắt đầu tới cánh rừng này chơi cùng tôi thường xuyên. Tôi bảo nàng hãy giữ kín việc này như một bí mật lớn vì nàng sẽ gặp rắc rối nếu dân làng bắt gặp nàng đang ở với tôi. Khi tôi vừa dứt lời nàng có vẻ rất buồn, nhưng đành chịu vậy, đó là cách duy nhất để tôi bảo vệ nàng và ngoài ra cũng không thể làm gì hơn nữa. Tôi hoàn toàn mất cảm hứng vào con người, vào mọi thứ, ngoại trừ Jisoo, và tôi thậm chí còn ngừng việc tiên đoán những điều xấu xa cho kẻ khác. Dân làng dường như rất vui vì điều đó, cho dù tôi thật sự không để tâm gì đến điều này. Vì nàng đã trở thành cả thế giới đối với tôi.

"Cậu không có tên sao? Tớ gọi cậu là Lalice nhé. Tên hay chứ?

"Ta không thích cái tên này một chút nào."

Tôi đang nói dối đấy, tôi hạnh phúc lắm. Vì đồng nghĩa với việc có tên là việc tôi được thừa nhận, lại là tên nàng đặt cho tôi. Còn gì tuyệt vời hơn?

Ngày qua ngày cứ thế trôi qua. Ngày thì tôi cùng nàng may thú nhồi bông, nàng khen tôi khéo tay trong việc này và đây là lần đầu tiên nàng thấy thứ đồ chơi đẹp như vậy. Tôi cũng đã hứa sẽ làm cho nàng một con đặc biệt vào dịp nào đó. Thật ra tôi cũng chưa biết sẽ là dịp gì, nhưng cứ suy nghĩ trước nên làm gì thôi. Ngày khác tôi lại cùng nàng đi dạo quanh cánh rừng, nàng sợ lắm, luôn miệng hỏi tôi: "Lalice, cậu không sợ khi sống ở đây một mình sao?", tôi cũng nhìn bâng quơ đáp lại: "Ta không một mình vì nàng đang ở đây cùng ta mà."

"Sao cậu có thể nói huỵch toẹt ra với gương mặt không ngại ngùng gì như thế chứ?"

"Hửm?"

"Không có gì."

Chưa kịp để tôi thắc mắc lại lần thứ hai, nàng dùng hai tay áp lấy gương mặt tôi, nói ngắt quãng.

"Tớ nói, hãy sống cùng nhau mãi mãi."

Nàng đỏ mặt lên trông thật đáng yêu làm sao. Tôi như một con ngốc, tôi chỉ biết ghì chặt lấy niềm hạnh phúc này, cho dù tôi thật sự không biết cách để quan tâm chăm sóc một người.
.
.
.
"Lalice này, dân làng sợ hãi cậu bởi những lời tiên đoán xấu của cậu dành cho họ, nhưng cậu chỉ nói trước những điều tệ hại sẽ xảy ra với họ thôi phải không? Tớ nghĩ cậu đang lo lắng cho họ và tớ luôn tự hỏi tại sao họ lại lạnh nhạt vậy chứ."

"..Jisoo?"

"Tớ không thích thái độ của những người dân trong làng nhưng tớ cũng muốn thử trải nghiệm nó một lần xem sao. Này, sao cậu thấy được trước tương lai? Cảm giác như thế nào?"

"Ừ thì đơn giản là ta có thể nhìn thấy chúng thôi."

Đột nhiên khuôn mặt nàng đanh lại, nàng nhìn tôi, nở một nụ cười buồn, "Cậu cũng có thể tiên đoán được những điều xấu xa trong tương lai của tớ, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro