Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khanh Hằng hướng đôi mắt trong veo nhìn anh, trong phút giây thoáng qua, tim cô bỗng đập lệch một nhịp. Người đàn ông trước mặt quá đỗi hoàn hảo, nhưng cũng quá xa so với tầm với của cô. Nhẹ thả tiếng thở dài trong lòng, cô mỉm cười với Doãn Đạc:

- Mong Doãn lão đại thứ lỗi, tôi đã thất thố rồi.

Doãn Đạc một màn cứu nguy vừa rồi cũng đủ để anh hiểu ra mọi chuyện. Không nhờ có sự nhanh nhẹn của Khanh Hằng cũng như sự hỗ trợ của Kiều Diễm, anh đã không đứng được đến bây giờ. Tạm bỏ qua việc tìm hiểu rõ danh tính của Khanh Hằng, anh nhận ra mình phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Đôi mắt sắc lẹm âm thầm đánh giá nhà hát, nắm được đâu là những kẻ muốn hại mình, Doãn Đạc đưa tay định khởi động chiếc micro được cài bí mật ở tai, hành động đó liền bị Khanh Hằng ngăn lại. Cô nhỏ giọng:

- Tất cả hệ thống điều khiển và liên lạc ở đây đều bị hack và bị xâm nhập, không nên liên lạc với bên ngoài bằng cách này.

- Doãn Đạc, chúng ta bị bẫy rồi. - Ngô Tôn đứng cạnh anh từ bao giờ, vẻ mặt lạnh tanh, hàn khí bay quanh người. Ngô thiếu này cũng đã nhìn ra sự bất thường ở nhà hát này, cũng như để ý hành động của Kiều Diễm. Không nhờ đến những thứ công nghệ cao của Kiều Nhạc Gia và Khanh Hằng, bạn anh đã tử nạn cách đây vài phút rồi. Ngô Tôn cầm hai ly rượu đưa cho Doãn Đạc một ly, ghé vào tai anh nói nhỏ. - Tôi biết cậu không thích nhưng bây giờ chỉ có Kiều Nhạc Gia mới có cách để liên lạc với bên ngoài.

Doãn Đạc nhận lấy ly rượu, ánh mắt lạnh băng nhìn những tay cảnh vệ đang dồn hết sự chú ý về phía mình, hướng Khanh Hằng gật nhẹ một cái, rồi bước tới bàn của Kiều Diễm. Anh thật quá sơ suất khi để người của mình ở ngoài, thân cô thế cô đi vào hang cọp, mặc dù Ngô Tôn không phải là kiểu thiếu gia hoa trong nhà kính, nhưng cũng không thể khắc chế được đám người kia. Ba người tiến tới bàn của Kiều Nhạc Gia, ung dung ngồi xuống như chưa có gì, nhưng nội tình thế nào, chỉ có họ mới biết. Nhạc nhanh chóng cung cấp lại thông tin mà người của họ vừa thu thập được, rất chi tiết:

- 150kg thuốc nổ dẻo C-4 bao quanh cả toà nhà, kích hoạt bằng kíp nổ điện. 50 cảnh vệ, 15 người được trang bị GLOCK 19, 25 người trang bị khẩu shotgun MOSSBERG 500 TACTICAL PERSUADER và 10 lính bắn tỉa dùng R93 TACTICAL. - Nhạc đưa lại tablet có toàn bộ sơ đồ toàn nhà cùng các mối nguy hiểm vừa nói, thanh âm vẫn đều đều. - Viễn đã tìm ra người khả nghi trong số những người ở đây, là Thượng Nghị sĩ Brixon Lutherdoff, người đứng đầu Thượng Viện. Từ những vũ khí mà đám cảnh vệ đó dùng thì càng chắc chắn đó là quân của ông ta, vì những thứ đó chỉ có quân đội Mỹ, đặc biệt là SEAL mới được sử dụng.

Doãn Đạc khẽ nhướng chân mày khi nghe Nhạc báo lại: quả nhiên là người của Kiều Nhạc Gia, làm việc rất hiệu quả, giúp anh nắm rõ được tình hình hiện tại. Ngô Tôn cũng gật gù tán thưởng tác phong làm việc của họ, lại hỏi thêm.

- Có cách nào liên lạc với bên ngoài được hay không?!

- Mọi hệ thống liên lạc đều đang bị khống chế, sử dụng công nghệ sẽ bị nghe lén. - Kiều Diễm nâng ly rượu vang nhấp một ngụm, gương mặt cao ngạo vẫn đầy vẻ thản nhiên. - Người của tôi báo lại, Nhà hát lớn này đều đã bị phong toả, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

- Brixton Lutherdoff có giao tình với Triêu thị. - Doãn Đạc nhàn nhạt cất giọng, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, đôi mắt sâu hút lạnh lẽo. - Triêu Dương lần này muốn mượn gió bẻ măng, ngư ông đắc lợi.

Khanh Hằng vẫn còn đang tập trung vào việc sử dụng Ưng Nhãn để cướp quyền truy cập, những người cùng bàn nói gì, cô đều không để tâm, duy chỉ có hai chữ "Triêu Dương" lọt vào tai, cô liền bồi thêm vài câu:

- Triêu Dương có hệ thống vũ khí rất tối tân, Brixton đã kí hợp đồng mua bán với hắn nên những người ở đây sử dụng không phải là đồ từ quân đội Mỹ. Nhìn thì giống nhưng sức công phá của chúng còn lớn hơn gấp 4-5 lần. - Ngón tay mảnh khảnh vẫn lướt trên chiếc tablet. - Triêu Dương luôn biết cách nguỵ trang cho tác phẩm của mình, đơn giản vì hắn buôn lậu.

Mày liễu nhíu chặt khi cô liên tiếp phải nhớ các lệnh và mã để cướp quyền truy cập vào hệ thống. Kẻ đối đầu với cô hẳn đã biết danh Chi Thần của cô nàng, nên mới có thể gan lì như vậy. Trong giới IT, để ngang hàng với Chi Thần, đó phải là người cực kì giỏi, và tên này không phải là kẻ tầm thường. Doãn Đạc thu lại âm thanh trong trẻo kia, lại thấy cô đang tập trung vào chiếc tablet, cũng không có ý định làm phiền. Anh rút lại ánh mắt ấm áp khi nhìn Khanh Hằng, quay trở về vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng:

- Kiều tiểu thư, lần này phải nhờ đến cô và Kiều Nhạc Gia rồi.

- Rất vui lòng hợp tác, Doãn lão đại. - Kiều Diễm mỉm c⁷ười ngạo nghễ, ngón tay nhấn nhẹ vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, giọng bình thản. - Doãn lão đại, có lời gì cần nhắc nhở người của mình?

- Giết, gọn gàng, sạch sẽ!

Chỉ ba từ cũng khiến không khí trong bàn tiệc trở nên gượng gạo. Ngô Tôn theo bản năng kê ghế ngồi tránh Doãn Đạc, Khanh Hằng đang tập trung cũng khẽ liếc anh một cái rồi nuốt nước bọt, tiếp tục công việc. Bọn họ đều biết, ở bạch đạo, Doãn Đạc là chủ tịch tập đoàn SP chức cao vọng trọng, đối nhân xử thế vô cùng lợi hại, thì ở hắc đạo, Doãn lão đại được biết đến với cái mác tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Không kẻ ngu nào dám động vào anh, ngoại trừ Triêu Dương và Nghiễm Nham. Hai người này không điên thì cũng là có lá gan to hơn trời, một kẻ là người không đội trời chung với Doãn Đạc, kẻ còn lại làm hoa tiêu cho hắn ta, cũng là kẻ ham muốn có được Khanh Hằng. Cô giống như một viên minh châu quý báu mà bất cứ ai có tham vọng đều muốn, không chỉ vì nhan sắc trời cho của cô, mà còn vì tài năng IT siêu phàm. Nghiễm Nham chính là kẻ như vậy. Hắn yêu cô, nhưng tình yêu của hắn bị vấy bẩn bởi lòng tham bất chính, bị tư duy lệch lạc của bản thân hắn phá hoại, trở thành thứ tình yêu điên cuồng, suy đồi. Khanh Hằng càng tránh mặt, hắn càng hứng thú tìm cô. Nghiễm Nham chính là kẻ khiến cô đau đầu nhất, cũng là người mà cô không muốn gặp nhất.

Kiều Diễm nghe Doãn Đạc ra lệnh như vậy cũng chỉ nhún vai, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, đôi đồng tử đen láy sắc sảo quan sát đám phục đang lượn qua lượn lại trong phòng tiệc. Chúng đang bắt đầu trao đổi với nhau qua bộ đàm, vị trí cũng thay đổi. Bọn họ đều đi ra từ cửa cánh 2 bên trái phải của hội trường, nhưng một nửa đã rút về cánh trái.

- Cửa cánh phải bị khóa rồi.

Nhạc đưa tablet cho Kiều Diễm và Doãn Đạc. Kiều Nhạc Gia là gia tộc rất mạnh về đồ công nghệ cao, sản xuất ra những sản phẩm Hi-tech độc quyền nhất, nên việc Nhạc ngồi một vị trí ở xa mà vẫn biết được vị trí các cửa là điều dễ hiểu.

- Bên ngoài thế nào? - Doãn Đạc trầm giọng hỏi tình hình. Từ vị trí của anh hiện tại, phần lớn phải dựa vào chị em Kiều Diễm.

- Người của Kiều Nhạc gia làm việc còn khiến Doãn lão đại nghi ngờ hay sao?!

Khanh Hằng vừa dứt lời, ngón tay nhấn vào tablet một cái.

"Progress completed"

- Đây là sơ đồ hệ thống nhà hát này, cùng điểm bố trí người trong nhà hát. Ưng Nhãn cho phép truy cập thông tin người dùng và tìm ra người đó trong bán kính 3km. Việc truyền tín hiệu qua Ưng Nhãn không bị phát hiện vì đây là phần mềm ẩn, không hoạt động trên các đường dây.

Khanh Hằng liến thoắng một hồi, xong đưa lại tablet cho chị mình.

- Chúng ta đang ở vị trí xanh. Em đã thiết lập thông tin liên hệ với người của mình ở bên ngoài và truyền tin ra ngoài. Triêu Dương và Nghiễm Nham trên màn hình hiển thị không có ở đây. Nhưng có thể bọn họ ở phòng điều khiển. Em và Nhạc sẽ đi kiểm tra. Chị và mọi người hãy rời khỏi đây trước khi Nhà hát lớn này bị san phẳng.

Mọi người nghe xong ánh mắt đổ dồn về cô gái trẻ vừa thản nhiên thốt ra những câu nói "hoa mĩ" kia. Ai cũng biết Kiều lão gia cưng cô con gái này nhất, cô có làm sao thì đến Doãn Đạc cũng không dám chắc cái mạng này của anh còn toàn vẹn. Mặc dù anh ta trong giới Hắc đạo được gọi 1 tiếng "lão đại", uy nghiêm vô cùng, nhưng Kiều Nhạc Chấn là người mà đến anh cũng không động được vào chứ nói gì đến cặp sinh đôi Kiều Khánh - Kiều Diễm hay Diệp Khanh Hằng. Kiều Diễm chỉ bình thản hỏi cô em gái cưng của mình 1 câu.

- Em có chắc chắn kết quả không?

- Em chắc chắn. Em đi cùng Nhạc. Không sao hết.

Khanh Hằng gật đầu cái rụp cùng câu trả lời chắc nịch, ánh mắt bình tĩnh trấn an mọi người. Nhạc ngồi bên cạnh cô chỉ im lặng, vẻ mặt trầm lặng. Kiều Diễm vỗ nhẹ bàn tay non mềm của Khanh Hằng, gật đầu với cô, xong nói với mọi người.

- Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Khanh Hằng mỉm cười với chị mình rồi đứng dậy, cùng Nhạc rời khỏi bàn tiệc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro