2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ah, cuối cùng cũng đã xong". Minho đi lên từ tầng hầm. Taehyung mỉm cười nhìn ông.

"Gần đây, ba đã làm việc rất chăm chỉ."

"Hội nghị sắp diễn ra, ba không biết có nên đi hay không."

"Gì? Tại sao ba lại do dự? Ba cần phải đi đến đó! Khi nào diễn ra vậy?"

"Ngày 15 tháng 7", ông thì thầm và đôi mắt của Taehyung mở to. "Như ba đã nói ba không biết có nên đi không, chưa chắc gì hết."

"Appa, ba cần phải đi." Taehyung quay sang ba mình.

"Ba không thể để con một mình trong thời gian phát tình được. Ba chưa bao giờ rời xa con từ lần đầu tiên con có nó. Ba sợ có gì bất trắc xảy ra."

"Hội nghị diễn ra ở đâu vậy ba?"

"Ở Okinawa."

" Ba sẽ tham dự ở Nhật Bản."

Ông gật đầu. "Nếu có chuyện gì xảy ra ba sẽ không thể về kịp và với sự bất thình lình đó, Minjun đang rình rập nữa, ba không tin tưởng điều đó chút nào."

"Chúng ta vẫn còn hai mươi ngày nữa để  xem xét, con mới kết bạn với một số người bạn omega tại văn phòng nên có lẽ nếu họ không có bạn tình thì con có thể ở cùng họ."

Minho xoa cằm. "Ba sẽ tạo ra một lọ thuốc để che giấu mùi hương nếu không còn sự lựa chọn nào khác. Dù sao, ngày hôm nay của con thế nào?"

"Con đã nhận được ba trường hợp! Thật đáng buồn, rất nhiều omegas đang bị ngược đãi và nhiều người trong số họ thậm chí còn không biết quyền lợi của mình. Gần như không ai biết về Đạo luật OFR, ngay cả đồng nghiệp và sếp của con cũng không biết về điều này. Tại sao những nhà chính quyền lại che giấu quyền lợi của omegas? Thật khó chịu."

Ông đặt tay lên vai Taehyung. "Vì dễ dàng giữ những người bị áp bức không biết gì, họ sẽ không để mất kiểm soát."

"Con sẽ thức tỉnh họ, điều này cần phải dừng lại."

"Ba đồng ý với con, tình yêu, nhưng đừng thức quá khuya". Minho hôn lên đỉnh đầu cậu rồi đi về phòng. Taehyung đóng laptop lại và lấy điện thoại di động. Cậu lấy một lon soda từ tủ lạnh ra ngoài hiên ngồi, nhìn lên những vì sao và thở dài.

"Không biết Seokjin Hyung đang làm gì bây giờ." Cậu nhấp một ngụm soda.

"Mình không thể tin là mình thực sự gặp được một người tốt như anh ấy. Mình thật may mắn." Cậu mỉm cười.

---------------------

Seokjin thở hổn hển nhìn chằm chằm lên trần nhà. Có một omega ở cùng tầng tòa nhà của anh trải qua kỳ phát tình và pheromone cứ bay về phía anh. Tại sao lại là bây giờ? Tại sao điều này xảy ra ngay lúc này? Anh ném chăn ra khỏi cơ thể và lau mồ hôi trên trán. Đã ba năm kể từ kích tình tố lần cuối cùng và cơn cực khoái của anh. Anh đã có thể dấu tranh với sự ham muốn tình dục nhưng gần đây nó càng trở nên khó khăn hơn để chống chọi.

"Chiến đấu với nó, chiến đấu với nó, chiến đấu với nó." Anh gầm gừ nắm chặt tấm trải giường.

Anh nhắm chặt mắt, những ham muốn này bất chợt mạnh mẽ ngay khi anh tìm thấy card của  Kim Minho trên mặt đất.

---------------------------------

Seokjin bước ra khỏi văn phòng của mình. "Các chàng trai, anh sẽ đi ra ngoài cả ngày, anh có một số việc cần giải quyết."

"Ngày mai gặp lại Hyung." Những người khác vẫy tay chào khi anh rời khỏi tòa nhà. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, anh đã tìm kiếm điên cuồng những người có thể sử dụng ma thuật để xem liệu họ có thể đảo ngược câu thần chú này không. Nhưng mỗi lần tìm là mỗi lần khiến anh thất vọng. Anh đã nghĩ đến việc dùng thuốc dược phẩm vào thời điểm này. Nhưng anh biết thuốc dược phẩm trộn với Alphas và Omegas không bao giờ là một phản ứng tốt với cơ thể của họ.

Anh đưa tay vuốt tóc trong khi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. "Mẹ kiếp, tôi có thể làm gì? " Anh rên rỉ. "Tôi chỉ còn ba tháng nữa nếu không tôi sẽ sống thế này mãi mãi." Tuy nhiên, lâu nay anh đã không có bất kỳ ham muốn nào, anh đã có thể chế ngự sự thôi thúc tình dục của mình và ham muốn xuống. Ngay cả một omega trong kỳ phát tình hiếm khi kích hoạt được anh. Thiền đã giúp anh rất nhiều nhưng anh có thể duy trì điều đó trong bao lâu? Anh thở hắt ra khi va vào một thứ gì đó mềm mại. Anh thấy một chiếc hộp rơi khỏi tay của người có mái tóc đỏ.

"Tôi rất xin lỗi!" Chàng trai tóc đỏ nói, giọng cậu ấy rất trầm và khó chịu.

Seokjin liếm môi. "Không, không, đó là lỗi của tôi, tôi đã không chú ý đến xung quanh."

Anh nhìn thấy cái đầu đỏ ngước lên nhìn anh, do bị khuất bóng nên khó nhìn mặt cậu ấy nhưng anh có thể cảm nhận được chàng trai trẻ đang buồn bã.

Rồi cậu ấy cúi xuống nhặt đồ của mình. "Đừng lo lắng về điều đó, tôi cũng có lỗi."

Seokjin quỳ xuống giúp cậu nhặt đồ. Anh hít vào và một cái gì đó đập vào cơ thể anh. Đó là một mùi hương ngọt ngào không thể diễn tả được nhưng khiến cơ thể anh lại phản ứng điên cuồng. Tim anh đập thình thịch,  miệng anh bỗng trở nên khô khốc.

"Cảm ơn anh, đã giúp tôi. Tôi đánh giá cao nó." Chàng trai với mái tóc đỏ cúi đầu rồi vội vã rời đi. Seokjin đứng dậy, anh muốn ngăn cậu ấy lại và hỏi tên của cậu hay cái gì đó. Thấy cậu bỏ đi như thế chỉ khiến anh khó chịu trong bụng. Tuy nhiên, cơ thể anh căng lên, trái tim đập chậm lại. Anh nhìn xuống và thấy một tấm danh thiếp dưới chân mình.

"Cửa hàng ma thuật Kim Minho?" Tay anh run rẩy. "Anh chàng tóc đỏ đó có phải là một pháp sư ? "

Seokjin phải thừa nhận anh đã bị sốc khi thấy một người đàn ông lớn tuổi mở cửa. Anh không biết tại sao anh lại nghĩ rằng anh có thể gặp được chàng trai tóc đỏ. Có lẽ anh thấy được cái card là cơ duyên.

Và tất nhiên, Minho không thể giúp anh, anh đưa tay vuốt tóc.

"Cháu không hiểu làm thế nào mà người phụ nữ omega đó lại mạnh mẽ như vậy? Theo nghĩa đen, không ai có thể phá vỡ điều này." Minho đưa cho anh một ly nước. "Cảm ơn chú"

"Không phải là bà ấy mạnh mẽ, mà là bà ấy đã nguyền rủa cháu. Những lời nguyền, nói chung, khó phá vỡ hơn đặc biệt là khi nó đi kèm với một điều kiện. Mà điều kiện của cháu là hoàn thiện bản thân. Cháu phải ngừng xem omegas như một món đồ chơi và thực sự yêu họ nếu không nó sẽ không bị phá vỡ. Đó là cách duy nhất."

Seokjin rên rỉ xen kẽ ngón tay qua mái tóc. "Đây là tất cả lỗi của cháu, cháu là một thằng ngốc và một người kinh khủng. Tại sao không ai ngăn cản cháu?"

Minho đặt tay lên vai anh khiến Seokjin nhìn ông. " Nghe này, con trai, tất cả chúng ta đều phạm sai lầm, điều lớn nhất là học hỏi từ nó và sửa chữa nó."

"Cháu chỉ còn ba tháng nữa", anh cảm thấy muốn khóc. "Cháu không thể yêu ai trong thời gian ngắn như vậy."

"Cháu đã bao giờ thử mở lòng với bất cứ ai chưa?"

"Thật khó," anh thì thầm.

"Chú nhìn vào mắt cháu và chú có thể nói rằng cháu đã bị tổn thương một vài lần. Thật không dễ tin khi ai đó đã đánh cắp nó nhưng hãy nhớ rằng không phải ai cũng giống nhau. Hãy thử mở lòng , cháu sẽ ngạc nhiên về những gì ngoài kia."

Seokjin nắm chặt tay. "Cháu có thể làm gì để chống lại ham muốn của mình? Cháu đã kiểm soát tốt nó cho đến gần đây. Nhưng bây giờ cháu cảm thấy như mình có thể nổ tung, cháu không muốn làm tổn thương bất cứ ai vô tội."

Minho nhìn qua tủ của mình. "Chú có một lọ thuốc có thể giúp chống lại ham muốn của cháu. Trên thang điểm từ một đến mười, ham muốn của cháu tệ đến mức nào?"

"Số ba."

"Vậy hãy dùng thuốc này khi nó trở thành sáu hoặc lớn hơn. Chú sẽ cung cấp thêm thuốc cho cháu khi cần nhưng chú thực sự hy vọng cháu có thể tìm thấy tình yêu."

"Vậy chú có lọ thuốc nào giúp cháu có thể tìm tình yêu của đời cháu không?"

"Chú xin lỗi nhưng kỹ năng mai mối của chú tệ lắm. Cháu sẽ yêu một con cóc đang làm phiền chú chứ."

Họ cùng cười lớn.

Họ đi đến cửa. Ngay khi Seokjin bước ra khỏi cửa, anh va vào một thứ gì đó mềm mại. Theo bản năng, cánh tay anh vươn ra, nắm lấy người trước mặt trước khi anh có thể ngã. Mùi  hương đó quay trở lại và cơ thể anh bắt đầu phản ứng. Đó là cái đầu với mái tóc đỏ một lần nữa. Anh nghĩ là mình không nhớ  mặt cậu ấy vì lúc đó bị khuất nhưng anh biết đây là anh chàng lúc đó.

Ngay khi về nhà tối hôm đó, anh phải uống liều đầu tiên để cơ thể anh nguội dần.

__________________________ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro