CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi quán cafe, Seohyun vẫn chưa muốn về nên một mình đi dạo trên phố. Cô nghĩ lại những lời Minho nói, tự nhiên cảm thấy đau lòng. Nhưng nhớ đến thái độ của Yuri hôm qua, cô thực sự muốn tới giải thích cho Yuri. Nghĩ là làm, Seohyun liền bắt taxi tới Kwon thị.

Cộc, cộc, cộc

– Vào đi!

Seohyun hé cửa bước vào, khẽ gật đầu chào Yuri

– "Cô đến đây làm gì?"_ Yuri cau mày hỏi

-"Tôi tình cờ đi ngang qua. Cũng sắp hết giờ làm rồi, cùng đi ăn trưa được không?"

Yuri đi ra phía tủ kính cất mấy tập tài liệu:

– "Tôi đang bận"

– "Yuri vẫn giận chuyện hôm qua à? Thực ra Minho là bạn hồi cấp 3 của tôi, cậu ấy đi du học mới về nên chỉ đến chào hỏi thôi mà"

– "Chào hỏi mà như vậy sao? Xem ra cũng không phải bạn bè bình thường"

– "Hôm qua tôi cũng không hiểu tại sao Minho làm vậy. Nhưng hôm nay...mà thôi bỏ đi. Yuri chỉ cần biết tôi và cậu ấy là thực sự không có gì"

Đúng lúc này trưởng phòng tài vụ vào đưa báo cáo. Yuri cầm bản báo cáo lên xem rồi nói:

– "Không còn chuyện gì nữa thì cô ra ngoài đi"

"Uhm. Vậy tôi về trước đây"

Seohyun gật đầu đứng dậy nhưng vừa quay đi thì cổ tay liền bị nắm chặt.

– "Tôi không bảo cô. Cô ở lại đây"

Lúc này chị trưởng phòng mới hiểu ý, vội cúi chào rồi đi ra ngoài.

Seohyun tròn mắt nhìn Yuri: "Sao Yuri lại...?"

– "Cô không muốn đi ăn trưa nữa à?"

Yuri sắp xếp giấy tờ gọn sang một bên, mỉm cười nhìn cô

– "Tôi tưởng Yuri bận"

– "Bây giờ cũng không bận lắm"

Seohyun bật cười gật đầu: "Vậy đi thôi"

Cả 2 vừa ra đến cầu thang máy, thì lại gặp Hara. Nụ cười trên môi Seohyun dần trở nên gượng gạo, Hara liếc nhìn cô rồi tiến tới ôm lấy một bên cánh tay của Yuri.

– "Yul bảo có chuyện muốn nói với em mà"

Không muốn Yuri khó xử, Seohyun hít một hơi thật sâu, tự giác vào thang máy:

– "Tôi sẽ xuống dưới trước"

Yuri giữ nhẹ cổ tay cô:

– "Cứ gọi đồ ăn trước đi, nói chuyện xong tôi sẽ xuống"

Thức ăn gọi ra bàn đã nguội hết cả mà vẫn chưa thấy Yuri đâu. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định quay lại công ty tìm Yuri.

Cửa phòng làm việc khép hờ. Seohyun chuẩn bị đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của Hara. Qua khe cửa, cô có thể thấy Hara đang ôm chặt Yuri, khóc nức nở trong lòng Yuri. Yuri quay lưng về phía cửa, Yuri không ôm Hara cũng không đẩy cô ra.

Seohyun cắn chặt môi, xoay người dựa lưng vào tường, lồng ngực vô cớ đau nhói

Tại sao mình lại ngốc nghếch quay lại đây cơ chứ

Cô cắn môi, lặng lẽ quay lại thang máy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro