CHAP 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Yuri phải dậy sớm cắt tóc.

Tóc Yuri từ trước đến giờ rất dày và đẹp.. Vậy mà bây giờ phải cắt hết để làm phẫu thuật

"Sao vậy? Trông Yul buồn cười lắm à?"

"Đâu có đâu"_Seohyun vội lắc đầu_"Yul để tóc kiểu gì cũng đẹp hết"

"Em thấy đẹp là được rồi"_Yuri mãn nguyện mỉm cười.

Seohyun không nói gì thêm. Cô biết bây giờ Yuri cũng đang lo lắng, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài. Yuri không muốn để người khác phải bận tâm về mình. Điều này khiến cô vừa an lòng, vừa xót xa.

"Yul, Yul mệt mỏi lắm đúng không?"

Yuri cười cười xoa đầu cô: "Không sao, em đừng lo quá. À có cái này.."

Yuri lấy từ túi áo ra một chiếc máy ghi âm nhỏ.

"Đây là gì vậy?"_Seohyun ngạc nhiên.

Mắt Yuri hơi đỏ lên, mãi mới nói tiếp: "Nếu Yul không thể ra khỏi phòng phẫu thuật, em hãy nghe đoạn ghi âm này. Đây là tất cả những gì Yul muốn nói với mọi người, đặc biệt là em và con"

Seohyun nhìn Yuri, nước mắt rơi xuống: "Yul nói gì thế?..."

Yuri nắm chặt vai cô:

"Yul sẽ cố gắng để em không phải nghe đoạn ghi âm này, chờ Yul được không?"

Thấy Seohyun gật đầu, Yuri mới yên tâm xoay người đi theo y tá để bước vào phòng kiểm tra sức khoẻ lần cuối.

Yuri được nằm lên băng ca để đưa vào phòng phẫu thuật. Seohyun đi bên cạnh gắt gao nắm lấy tay Yuri.

Đoạn đường không dài, chỉ một lát đã tới nơi. Yuri mỉm cười, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô. Trong nháy mắt, hai bàn tay rời ra, cô bị cách ly bên ngoài phòng phẫu thuật.

Seohyun và ba mẹ ngồi chờ ở ngoài. Cô không ngờ chờ đợi lại khổ sở đến vậy, trong lòng chỉ biết lặng lẽ đếm thời gian trôi.

Ánh mắt Seohyun dán chặt vào cửa phòng phẫu thuật, giống như sợ rằng chỉ cần rời khỏi Yuri của cô sẽ biến mất.

Từng giây trôi qua đều khó chịu vô cùng. Chợt cửa phòng phẫu thuật bật mở, một bác sĩ bước ra. Bà Kwon vội đứng dậy: "Con tôi sao rồi??"

-"Xin lỗi.."

Xin lỗi?

Tim Seohyun thắt lại khi nghe thấy hai từ này.

"Chúng tôi vẫn đang cố gắng, phiền người nhà chờ thêm"_Nói rồi vị bác sĩ đi khỏi.

Cô đặt tay lên ngực, khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi.

Yul, nếu Yul xảy ra chuyện gì, cả đời này em sẽ không tha thứ cho Yul

Từ sáng đến chiều, cửa phòng phẫu thuật mấy lần mở ra đóng vào nhưng vẫn không có câu trả lời. Tất cả những gì Seohyun có thể làm là chờ đợi.

"Joo Hyun về nghỉ một chút đi con, có tin tức gì umma sẽ báo"_Bà Kwon nhỏ nhẹ khuyên cô

Seohyun ngước lên nhìn bà:

"Umma cho con chờ thêm chút nữa, bác sĩ nói chiều sẽ có kết quả mà"

Bà Kwon thở dài ngồi xuống ghế bên cạnh.

Bỗng một bác sĩ đi tới thông báo:

"Ca phẫu thuật thành công rồi!"

Seohyun đứng bật dậy, cảm thấy tim nhẹ bẫng.

"có chuyện này..."_ Bác sĩ nói tiếp: "Thể chất ban đầu của bệnh nhân vốn khoẻ mạnh, nên ca phẫu thuật không có gì bất lợi. Nhưng là phẫu thuật não nên bệnh nhân vẫn hôn mê sâu và phải nằm trong phòng vô trùng. Lần hôn mê này có thể tỉnh lại hay không, đều nhờ vào ý chí của bệnh nhân."

Sau khi đổi quần áo, Seohyun cùng mẹ bước vào phòng vô trùng. Không gian yên lặng như tờ, trên giường bệnh chỉ có một mình Yuri nằm lẻ loi. Seohyun bước đến gần, bà Kwon cũng vội đi tới. Bà vừa nhìn đã rơi nước mắt:

"Yuri , từ nhỏ con đã rất kiên cường, mẹ tin con sẽ không để mọi người lo lắng đúng không?"

Bà nói xong liền lấy tay lau nước mắt, nhìn sang thấy Seohyun vẫn sững sờ từ nãy. Lúc này cô mới bước đến cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận nắm lấy bàn tay Yuri. Bình thường toàn là Yuri dắt tay cô nhưng bây giờ bàn tay ấy lại không còn chút sức lực nào. Ống truyền găm sâu vào da thịt, đường gân xanh ở cánh tay cũng nổi rõ.

"Yul, có nghe thấy em nói không? Yul tỉnh dậy, em hứa sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, sẽ bám lấy Yul cả đời này luôn. 2 tuần nữa sẽ biết con chúng ta là trai hay gái, Yul phải mau tỉnh lại để nghĩ tên cho con nữa chứ... "

Người nằm trên giường vẫn không phản ứng, bàn tay Seohyun khẽ siết lại

"Chúng ta trải qua nhiều sóng gió như vậy, bao giờ mới hạnh phúc đây? Bây giờ em phải ra ngoài rồi, Yul, đừng bắt em chờ lâu quá nhé"

Ngày nào Seohyun cũng tới bệnh viện với Yuri. Bà Kwon đã biết chuyện cô mang thai, muốn cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng Seohyun không chịu.

Mỗi ngày đều kiên trì ngồi bên giường bệnh nói chuyện với Yuri. Seohyun kể cho Yuri nghe những chuyện trong ngày, kể rằng mọi người lo lắng cho Yuri ra sao, báo chí cũng rầm rộ đăng tin nhưng tất cả đều hy vọng Yuri sẽ tỉnh lại. Căn phòng yên tĩnh luôn được sưởi ấm bằng giọng nói dịu dàng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro