Chap 63: Thâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng tối lờ mờ dưới ánh đèn phát ra dìu dịu từ một bức tranh ốp trên tường. Hậu khó nhọc cựa người với cái đầu đau như búa bổ. Tiếng nước chảy mà cậu không nghe rõ là từ trong phòng tắm hay từ cơn mưa đang xối thành từng dòng vào cửa kính ngoài trời, âm thanh ấy khiến đầu cậu càng lúc càng mờ đục. Hậu dùng sức nhưng không thể nhấc nổi người dậy, hai tay cậu quờ quạng mà chẳng thể tìm được điểm nào để bám víu. Cậu biết mình không còn nhiều thời gian. Nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn bất lực nằm đó, thở hồn hển rồi bật khóc, nước mắt cậu trào ra dàn dụa.

Gã lạ mặt đột ngột mở cửa phòng tắm bước ra, trên người hắn còn lấm tấm nước đọng. Một cơ thể cường tráng với bờ ngực nở, bụng phẳng tuy rằng không săn chắc. Cái cơ thể loã lồ ấy khiến Hậu kinh tởm mà nhắm chặt hai mắt. Một thứ cảm giác chênh vênh như đang đứng trên mép vực khi ấy len lỏi trong tâm trí cậu. Từng tiếng bước chân lại gần như từng nhịp trống nện dưới ngực trái khiến Hậu đau đớn cắn răng để không khóc lóc nhu nhược.

Hắn vẫn không nói lời nào, bàn tay thô bạo bóp chặt hàm dưới để giữ đầu cậu, giữ cậu không né tránh nụ hôn nhớp nháp tởm lợm của hắn.

"Em hồi hộp vì là lần đầu tiên à?" Hắn thì thào vào bên tai khiến Hậu, một thứ giọng tục tữu khiến cậu rùng mình.

"Tránh xa tôi ra." Hậu nức nở vùng vẫy khi bàn tay kia chạm vào người, "Anh là thằng hèn, anh không đáng mặt đàn ông."

Những lời từ miệng cậu càng kích thích ham muốn chiếm hữu của hắn. Mặc cho cậu van nài, hắn chỉ áp mặt vào hõm ngực cậu rồi hít hà mùi vị tươi mới của chàng trai chưa tròn hai mươi.

Ban đầu là những nụ hôn mơn trớn, sau đó là những tiếng mút mát dâm tục vang lên khắp phòng. Mỗi nơi miệng hắn đi qua đều để lại những vết đỏ rớm máu. Hắn yêu thích cảm giác gặm nhấm những thứ còn mới mẻ và sạch sẽ. Như cậu, một sự tươi mới bọc trong lớp vỏ còn săn chắc xù xì.

"Có lẽ thằng chồng em sẽ nuối tiếc cái vẻ mặt đầy gợi dục của em trong lần đầu . . ." Hắn nói rồi ngậm lấy một bên ngực cậu đang run lên vì đau đớn.

Hậu ứa nước mắt vùng vẫy. Hai chân cậu quẫy đạp mặc dù bị thân hình đô con kia đè lên. Thứ thuốc trong ly rượu khiến toàn thân câu rệu rã, thậm chí còn chẳng đủ chút sức giúp cậu cự tuyệt dù vô vọng.

"Tôi xin anh." Hậu nghẹn ngào, nước mắt cậu đã thấm ướt đẫm tấm ga trải giường trắng. "Tôi không muốn . . ."

"Nếu em không cầu xin anh như vậy, có lẽ anh sẽ không phải vất vả để chiều chuộng em thế này."

Sau đó là những lời văng tục bẩn thỉu, đậm chất bệnh hoạn tuôn ra từ miệng hắn. Những lời lẽ ấy khó nghe đến độ cậu không thể nghe lại dù chỉ là một lần.

Từng vị trí mà đôi môi hắn lướt qua là nơi mà cậu cảm thấy bẩn thỉu, là nơi mà cậu muốn được gột rửa đến ngàn lần.

"Anh có nên quay lại đoạn ân ái này làm kỉ niệm của đôi ta không? Anh muốn cho thằng chồng em xem."

Hậu vừa khóc vừa lắc đầu. Cậu sợ điều ấy sẽ làm Dụng đau. Nó có lẽ đau đớn hơn những gì cậu đang phải chịu khi này gấp nhiều lần.

Tiếng gõ cửa vang lên lộc cộc . . .

Một vài tiếng gõ nhỏ, sau đó là những tiếng gõ lớn hơn trước khi có giọng của người lễ tân vọng vào.

"Em là lễ tân mang rượu lên cho anh."

Dù biết có người bên ngoài nhưng hắn không chút phân tâm, thâm chí điều ấy chỉ khiến hắn tiếp tục dày vò cậu mỗi lúc một cuồng loạn hơn.

Chỉ đến khi tiếng gõ lớn đến mức cả phòng bên cũng nghe thấy và không có dấu hiệu dừng lại, hắn mới buông cậu ra rồi trả lời.

"Tao không đặt rượu."

"Nhưng khi anh book phòng đã đặt thêm rượu rồi mà."

Hậu muốn gào lên để người bên ngoài biết nhưng miệng cậu ú ớ, như có gì đó đặc quánh chặn ngang cổ họng. Biết cậu có ý định la nên hắn dùng một tay bóp chặt hàm khiến miệng cậu hoàn toàn không thể cử động.

"Mang xuống đi." Hắn nói rồi tiếp tục quay lại với cậu. Khi này hắn đã quyết định cởi thắt lưng để có thể khám phá những thứ được coi là món chính trong bữa tiệc cả đêm nay.

"Nếu anh không ra mở cửa thì em sẽ tự mang vào đấy." Có vẻ cậu lễ tân không tư bỏ ý định sẽ mang rượu vào.

Hắn cau mày vùng dậy. Khuôn mặt nuối tiếc nhìn cậu vài giây rồi đành nhặt khăn tắm dưới sàn quấn quanh hông đi ra phía cửa.

"Mày là ai mà dai như đỉa thế?" Hắn cục cằn mở khóa.

Chẳng có lễ tân và chai rượu nào. Chỉ có một cú đấm thẳng giữa mặt khiến hắn ngã ngửa xuống sàn.

Dụng lao vào phòng, toàn bộ những căm phẫn anh giữ trong lòng được đồn vào cú sút trúng bụng hắn khi mới lò mò bò dậy. Hắn lãnh cú sút, miệng nôn thốc tháo. Hắn chống tay xuống sàn, đầu lắc nguầy nguậy để xua đi cơn choáng từ cú đấm và cú sút.

Anh xông vào trong, nhìn cậu đang nằm trên giường, quần áo đã bị lột trần, cậu thở thoi thóp khi đôi mắt tìm thấy anh. Điều đầu tiên là anh cởi áo khoác rồi bọc cậu vào khi vừa dựng cậu dậy.

"Anh xin lỗi." Dụng bật khóc. "Anh xin lỗi vì anh đã không tới sớm hơn."

"Sao bây giờ anh mới tới?" Hậu nức nở trên ngực anh. "Anh có biết hắn sắp làm gì em không? Anh có biết em sợ thế nào không?"

Dụng không biết nói gì. Anh chỉ biết thủ thỉ câu xin lỗi bên tai cậu. Anh đau đớn ôm chàng trai mình yêu và nói rằng cậu đã ổn. Giờ đã có anh ở đây rồi, chẳng ai có thể làm hại cậu nữa.

Phía ngoài hành lang. Mạnh ngồi xuống trước mặt gã đàn ông vừa ngồi dậy. Anh không ngần ngại đấm thêm một cú vào má trái khiến hắn một lần nữa ngã sõng soài.

"Cú này là cho em tao. Vì mày dám giở trò đồi bại với nó."

Mạnh nghiến răng. Có vẻ như anh vẫn chưa hết giận.

Anh hôm nay cùng Dụng ngồi phục kích trong một nhà hàng, nhằm yểm trợ cho Quang Hải trong bữa tối hẹn với cô hoa hậu Lê Âu Ngân Anh. Đây hoàn toàn là ý tưởng của Dụng. Cậu muốn khai thác thông tin qua cô gái này sau khi biết có có xích mích với Trinh Trần. Vì thế Dụng đã nhờ Quang Hải ướm hỏi rằng liệu cô có sẵn lòng đi ăn tối với Hải không.

Tất nhiên khi nghe kế hoạch này, cả Hải và Mạnh đều phản đối. Về phía Hải, cậu xưa nay chưa hề hứng thú với loại con gái bánh bèo, việc phải ngồi trò chuyện trong suốt bữa tối với Ngân Anh làm cậu lo lắng. Còn Mạnh thì hiển nhiên không muốn để cậu bé của mình có khoảng thời gian riêng tư với người khác, dù là phụ nữ, khi mà anh không được ngồi cạnh để kiểm soát tình hình. Anh lo anh không thể giữ cậu trong vòng tay, anh sợ sẽ để vuột mất cậu.

Nhưng khi Dụng nài nỉ và nói việc này quan trọng với chuyện gia đình mình thì Hải bỗng xiêu lòng. Hải chơi thân với Dũng và Chinh, lại còn là đồng đội của Hậu ở câu lạc bộ. Nếu không giúp thì lòng cũng không yên. Dù biết khả năng Ngân Anh nhận lời mời ăn tối cùng mình là không cao nhưng Hải cũng đành cắn răng mà nhắn một cái tin mùi mẫn cho cô hoa hậu.

Điều bất ngờ nhất là Ngân Anh đã đồng ý gặp Hải chỉ sau một tin nhắn đầu tiên.

Vì thế tối nay Mạnh và Dụng có nhiệm vụ ngồi phục kích ở một bàn phía xa vị trí hẹn của Hải, nhằm giúp đỡ cậu khi cần thiết.

Nhưng một sự trùng hợp khó tin khi Mạnh nhìn thấy một chàng trai lạ mặt đang dìu cậu em út của đội ra khỏi nhà hàng, nơi mà kế hoạch khai thác Ngân Anh diễn ra.

Dụng trong chốc lát đã như hoá điên khi thấy cảnh tượng ấy.

Anh vội vàng đuổi theo nhưng chỉ kịp nhìn thấy chiếc taxi đóng chặt cửa rồi lao vào dòng xe đông đúc trước mặt. Cái cảm giác khi biết một điều nguy hiểm sắp xảy ra với người mà mình yêu thương chưa khi nào dễ dàng với ai. Anh gọi cậu, lao ra mặt đường để bắt taxi làm hỗn loạn cả một khu phố. Nhưng có vẻ dòng người kia làm ngơ trước lời khẩn cầu của một chàng trai sắp mất người yêu. Họ nhanh trong lách qua anh rồi tiếp túc trở thành dòng  chảy lạnh lùng băng qua trước đôi mắt tuyệt vọng của Dụng.

Nếu không có Mạnh túm áo anh rồi nhét vào taxi, có lẽ Dụng đã gục khóc ngay nơi ngã tư trước cửa nhà hàng. Về chuyện này thì Mạnh bình tĩnh hơn. Mạnh đã tìm được địa chỉ khách sạn cả hai sắp đến do hắn nhờ nhân viên của nhà hàng đặt taxi. Việc tìm số phòng thì không khó khi Mạnh chỉ cần hỏi về cặp đôi với trang phục mô tả theo như trí nhớ của anh.

"Cái này là cho Quang Hải của tao, vì mày làm tao không được ở lại cạnh em ấy lúc này."

Một cú đấm nữa khiến máu từ miệng hắn văng ra, in lên tấm thảm trắng hành lang.

Mạnh biết mình vô lý khi đổ dồn toàn bộ lỗi lầm nên con người này. Nhưng cơn bực bấy lâu nay bỗng dưng như bùng cháy ở bàn tay đang nắm chặt. Dù biết hắn có thể không liên quan gì đến cuộc hẹn của Quang Hải nhưng có lẽ cơn giận trong anh chưa hạ. Mạnh lại dựng hắn dậy, anh giơ nắm đấm lên sẵn sàng.

"Cái này cho thằng Dũng và Chinh."

Bàn tay chưa kịp hạ, hắn đã chồm lên giữ tay Mạnh van nài.

"Chuyện của Dũng và Chinh là từ bà Trinh Trần." Khuôn mặt sưng vù của hắn giờ đã biến dạng, "Xin đừng đánh em nữa, em sẽ kể hết cho anh."

Thế nhưng Mạnh vẫn tặng cho hắn một cú đấm chốt hạ dưới cằm.

"Cái này để mày không hứa trước quên sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro