Chapter 13: Beautiful sunrise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt môi mình ra khỏi nụ hôn dài, Ga Eul ngồi thẳng dậy, nhăn răng cười. Yi Jung nheo mắt nhìn

- Cô làm vậy là xem như trả lời đấy hả?

- Anh hỏi tôi cái gì vậy nhỉ?

- Tại sao không nói cho tôi biết?

- Nói gì?

- Ya Kim Ga Eul- anh lớn tiếng

- Ga Eul thôi - Cô nhăn mặt - Tôi nói bao nhiêu lần rồi

- Này cô cứ đánh trống lảng kiểu đó đến bao giờ?

- Bác sĩ nói với anh những gì?

- Cô từng bị xuất huyết bao tử, viêm phế quản, thiếu máu, hạ canxi. Cô đã làm cái quái gì với sức khỏe của mình thế hả?

Ga Eul thở ra khe khẽ, khẽ đến mức Yi Jung không thể nhận ra. Ít nhất Ji Hoo đã không nói ra những chuyện liên quan đến gia đình cô. Lúc này cô chưa sẵn sàng để đối diện với những chuyện này, cùng anh. Chợt, có ánh sáng lóe lên bên ngoài cửa sổ. Ga Eul tụt xuống khỏi giường, chạy như bay về phía ban công. Tựa hai tay vào lan can, cô để cho mình đắm chìm vào ánh bình minh rực rỡ. Giữa bầu trời xám nhạt, mặt trời từ từ nhô lên sau những dãy núi mờ ảo trong sương.

Một vàng tay ôm ngang bụng Ga Eul khiến cô giật mình. Vòng tay ấm áp.
Vừa dợm quay mặt lại, má cô đã chạm phải gương mặt đang đặt lên vai mình. Gương mặt quen thuộc khiến cô thấy tim mình như ngừng đập

" Bình tĩnh lại xem nào Ga Eul. Chỉ là sự va chạm bình thường thôi, đừng có mà run bắn lên như thế. Hít sâu vào, thế, được rồi"

- Tự nhiên sao lại chạy ra ngòai này?

- Mặt trời đang lên anh thấy không?

Nhìn theo hướng bàn tay Ga Eul đang chỉ, mũi anh chạm và má cô. Mềm mại và thơm ngát. Yi Jung hít thật sâu, cố ghi nhớ thứ mùi hương này. Không phải là mùi nước hoa đắt tiền anh vẫn ngửi thấy trên cơ thể những cô gái mà anh từng ôm ấp trong vòng tay, thứ mùi vị này chỉ có một mình cô có được. Mùi hương của Ga Eul, chỉ của một mình cô mà thôi.

- Ngòai này lạnh đấy. Vào trong nếu cô không muốn nằm lại chỗ này suốt đời

- Chút nữa thôi. Lâu lắm rồi tôi chưa ngắm bình minh.

Vẻ mặt háo hức của cô khiến Yi Jung cảm thấy vui lây với niềm vui nhỏ bé của cô. Hình như đã rất lâu, anh mới có được thứ cảm giác này. Bình yên. Nhẹ nhàng. Thỏai mái. Lâu lắm rồi, kể từ ngày mẹ anh bỏ đi. So Yi Jung luôn mang trên người một lớp mặt nạ nặng nề khiến nụ cười anh không còn cảm xúc, khiến niềm vui trong anh tắt lụi khi chỉ vừa nhen nhóm. Anh đã sống như vậy suốt 13 năm trời, và chỉ có thể tháo lớp mặt nạ đó xuống khi anh ở bên F3. Với họ, anh được là con người thật của chính mình, là một con người có cảm xúc buồn vui, có yêu thươn, giận dữ chứ không phải So Yi Jung, người thừa kế của dòng họ So danh tiếng, luôn luôn hòan hảo, lấp lánh nhưng không có tình cảm, chỉ là một bức tượng vô hồn, như những tác phẩm do chính bàn tay anh tạo nên. So Yi Jung cũng chỉ là một trong những tác phẩm được nhào nặn bởi cái thế giới hào nhóang nhưng khắc nghiệt đó. Khắc nghiệt đến mức khiến Yi Jung không thở nổi. Cái thế giới nơi mà người ta không thể tin tưởng được ai, nơi mà con người nhìn nhau bằng đôi mắt nghi kỵ và soi mói, và anh phải luôn tỏ ra hòan hảo. Không được phép có bất cứ khiếm khuyết nào

Cuộc đời anh đã trôi qua như thế, mỗi ngày là một vở kịch dài mệt mỏi, và cuộc sống là một sân khấu đầy nghiệt ngã. Anh đã tưởng rằng ngòai Eun Jae sẽ không còn một người con gái nào khiến anh thôi mệt mỏi, cho anh được cảm giác bình yên. Nhưng rồi...cô gái này bước vào cuộc đời anh. Cô không dịu dàng như Eun Jae, cô luôn tìm cách chọc tức anh bất cứ khi nào có thể. Nhưng cũng chính cô là người con gái duy nhất có thể khiến anh bật cười. Những nụ cười rất thật. Khi anh mệt mỏi đến chừng không còn chịu nổi, anh muốn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô, để biết rằng mình vẫn có thể có được niềm vui và để những cảm xúc được bộc lộ không cần che dấu. Cô gái này khiến anh làm ra những điều kì quặc mà chính anh cũng không thể giải thích lí do. Anh vui khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh vắt óc đóan những xem cô đang suy nghĩ những gì, anh hồi hộp chờ đợi một câu nói từ cô, anh đờ người khi cô chủ động hôn anh thay vì ngấu nghiến đáp trả như anh vẫn thường làm. Dường như anh không còn là gã playboy So Yi Jung từng lên giường với vô số đàn bà, mà chỉ là cậu nhóc lúng túng trước một cô gái. Tất cả những thứ này là gì anh không thể gọi tên, nhưng chắc chắn không thể là tình yêu được. Tình yêu của So Yi Jung chỉ có một, và nó đã thuộc về Eun Jae từ mười mấy năm về trước. Còn Ga Eul? Rốt cuộc anh có cảm giác gì với cô đây? Yi Jung không biết và cũng không muốn nghĩ. Cứ như bây giờ chẳng phải tốt hay sao. Anh đang có cô bên cạnh, luôn luôn mỉm cười với anh. Như vậy là đã đủ rồi, sao còn phải làm khó bản thân khi bắt mình định nghĩa rõ ràng thứ tình cảm lộn xộn kia. Cứ như bây giờ chẳng phải rất tốt hay sao?

Ga Eul khẽ nắm lấy bàn tay anh. Bàn tay đầy những vết chai, có lẽ do làm gốm mà ra, nhưng ấm áp lạ kỳ. Hơi ngả đầu ra sau, cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả và gáy mình. Hơi nóng làm cô thóang rùng mình. Cảm giác này thật sự rất dễ chịu, nó khiến cô ước một điều ngu xuẩn rằng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, khi mà anh ôm lấy cô trong vòng tay. Ga Eul biết điều này là cực kỳ dở hơi và ngu ngốc. Nhưng ước mơ thôi mà, có gì là không thể. Chỉ là mơ ước mà thôi. Cô có thể có được anh, có được tình yêu của anh. Những thứ đó, chỉ có thể ở trong giấc mơ của cô.
Trái tim cô đang đập liên hồi trong lồng ngực. Lo sợ rằng anh sẽ nghe thấy nhịp tim nhanh bất thường của mình, nên cô hơi nhích xa ra, cố hít thở thật sâu để bình tĩnh lại. Nhưng vô ích. Tim cô không ngừng khua khoắng còn anh thì ép sát vào người cô. Không có cô gái không bị kích thích bởi So Yi Jung, và Ga Eul cũng là một cô gái. Tệ hại hơn, cô còn là một cô gái yêu Yi Jung điên cuồng. Càng ở cạnh anh, Ga Eul càng phát hiện mình yêu anh nhiều hơn. Không thể dừng lại được. Cô biết ơn cậu bé Yi Jung 12 tuổi, vì cô nghĩ đó là người duy nhất trên đời quan tâm đến cô. Cô thần tượng So Yi Jung với nụ cười rực rỡ của tuổi 20, vì nụ cười đó đã kéo cô ra khỏi xó xỉnh tối tăm đáng sợ trong lòng. Còn bây giờ, cô yêu So Yi Jung đang hiện diện bên cạnh cô đây, mỗi ngày một nhiều. Cô yêu chàng trai luôn cố tỏ ra cứng rắn để cho dấu nỗi đau dằn xé trong lòng, luôn mỉm cười để nước mắt không rơi. Cô yêu con người có trái tim đầy những vết thương luôn rỉ máu nhưng chưa bao giờ từng rên rỉ. Và cô muốn dùng tình yêu của mình xoa dịu những vết thương đó của anh. Nhưng cô biết, anh sẽ chẳng bao giờ có thể yêu cô, vì tình yêu của anh đã trao cho cô gái may mắn có tên Eun Jae. Cô chấp nhận điều đó và vẫn kiên trì ở lại bên anh.Cô có thể không là người anh yêu, nhưng sẽ là người yêu thương và an ủi anh, vậy đã đủ rồi. Cô sẽ làm như vậy cho đến ngày anh tìm được người anh yêu thương và cũng yêu anh. Lúc đó, cô sẽ ra đi, sẽ trả lại hạnh phúc cho anh.

"Ngu ngốc thật. Chu Ga Eul luôn luôn là một đứa ngu ngốc"

Có đôi khi, Ga Eul tự hỏi mình sẽ còn chịu đừng được bao lâu, việc trong tim anh là hình bóng một cô gái khác và trên giường anh là hàng tá phụ nữ khác nhau. Nhưng chưa bao giờ cô có thể trả lời. Thôi mặc kệ, cứ để mọi chuyện như hiện tại, và đừng cố suy nghĩ quá nhiều. Cứ như vậy, có lẽ là tốt nhất, cho cả hai

- Ga Eul cậu....

Giọng nói đầy lo lắng của Jan Di bị cắt đứt giữa chừng bởi cảnh tượng quá sức "khủng khiếp" đập vào mắt cô. Yi Jung đang ôm chặt lấy Ga Eul, đứng ngòai ban công rù rì to nhỏ gì đó. Thật là quá đáng. Jan Di không có cảm tình với anh ta thật không sai mà. Nói thật ra, Yi Jung chẳng làm gì mất lòng Jan Di cả và trước đây cô cũng không ghét bỏ gì anh, có chăng là chỉ hơi khó chịu vì cái cách anh ta bỡn cợt với phụ nữ thôi. Nhưng từ sau khi biết tin Ga Eul kết hôn với Yi Jung, nỗi ác cảm của Jan Di mỗi ngày một lớn. Ga Eul ngây thơ và dễ tin như thế, sao có thể có được hạnh phúc với một gã không ra gì như So Yi Jung chứ. Jan Di biết trước rồi đây cô bạn mình sẽ phải đối mặt với nhiều sóng gió, nhưng cô lại chỉ biết khoanh tay nhìn mà chẳng thể làm gì. Ga Eul là vậy, yếu đuối nhưng cố chấp, việc gì cô đã muốn làm thì không gì ngăn được. Nhất là khi thứ tình cảm này đã quá đậm sâu

Ga Eul giật mình khi nghe giọng nói của Jan Di. Cô lách người mình ra khỏi vòng tay của Yi Jung, quay người bước vào trong. Khi lướt qua anh, cô thì thầm

- Anh nợ tôi một cái ôm đấy nhé

Yi Jung phì cười. Cô gái này, tính tóan với anh đến cả một cái ôm hay sao?

Ga Eul vừa đặt một chân vào phòng, Jan Di đã nhào lại ôm gì lấy cô

- Cậu làm tớ lo chết đi được. Sao lại để ra thế này?

- Từ từ đã nào Jan Di. Em làm cô ấy nghẹt thở đấy

Yi Jung bước vào, mỉm cười như mọi khi. Và Jan Di chưa bao giờ ưa nụ cười của anh, bây giờ lại càng ghét thậm tệ, với một lí do đơn giản là nhìn nó đểu cực kỳ. Cô vốn rất ghét những gã đểu. Mà tên đểu nhất Hàn Quốc chính là So Yi Jung chứ không ai khác.

- Cậu phải buông ra thì tớ mới nói được chứ

Giật mình nhận ra mình đã xiết Ga Eul quá chặt, Jan Di bẽn lẽn buông tay

- Chẳng là mấy hôm nay mình đi làm về trễ nên bị lạnh rồi viêm phổi vậy thôi. Có gì nghiêm trọng đâu Jan Di

- Viêm phổi mà không nghiêm trọng áh? Cậu biết bệnh này mà để lâu không chữa thì hậu quả ra sao không hả?

- Được rồi bác sĩ tương lai ah, từ nay tớ không dám nữa. Được chưa nào?

Jan Di nhìn vào gương mặt xanh xao của Ga Eul, nhận ra rằng cô đã gầy đi nhiều lắm. Rồi cô quắc mắt lên, chĩa cái nhìn xẹt lửa vào Yi Jung nãy giờ vẫn đứng dựa tường cười cười

- Anh còn đứng đó mà cười. Em chưa hỏi tội anh đấy. Anh chăm sóc Ga Eul cách nào thế hả? Để cậu ấy ốm ra thế này. Anh làm chồng kiểu gì thế hả?

Cô tức giận tuôn một tràng khiến Yi Jung hết đường đáp trả. Anh đành quay sang nhìn Ga Eul cầu cứu

- Thôi được rồi tha cho anh ấy đi - Rồi cô quay mặt về phía Yi Jung - Em đói quá, anh xuống dưới mua cái gì cho em ăn nhé

Yi Jung lại lần nữa bật cười trước giọng nói ngọt lịm của Ga Eul

" Cô mà không đi đóng phim thì thật uổng tài quá, Ga Eul ạ"

Anh nghĩ thầm, rồi mìm cười đáp trả một câu cũng ngọt ngào không kém

- Được thôi em yêu. Chờ anh một lát nhé

Rồi Yi Jung bước ra khỏi cửa. Jan Di ngơ ngác nhìn hai người mà không biết rằng cô vừa được tiếp chuyện với hai diễn viên triển vọng thừa sức đọat giải Oscar

**********

Một tuần sau

Yi Jung mở cửa cho Ga Eul. Cô bước xuống xe, cơn gió mạnh làm cô hơi chao đảo.

- Cô không sao chứ?

- Trời gió quá

Cô mỉm cười, kéo lớp khăn chòang sát vào người chút nữa. Yi Jung cởi áo khóac, chòang lên vai cô. Anh cười khi thấy đôi mắt đang mở to nhìn mình

- Vào nhà thôi

Sau khi dìu Ga Eul đến giường, Yi Jung ngồi xuống cạnh cô

- Nghỉ ngơi đi. Cô mệt rồi

Anh vuốt tóc Ga Eul, rồi đứng dậy bước ra ngòai

- Anh đi đâu?

- Tôi sang phòng khác. Cô còn đang bệnh, cứ ở đây đi

Yi Jung quay lưng đi thật nhanh trước khi Ga Eul kịp nói thêm lời nào.

Anh cũng không hiểu được bản thân mình. Rõ ràng anh muốn ở bên cạnh Ga Eul. Nhưng đâu đó trong lòng anh lại muốn lảng tránh. Anh sợ nếu cứ ở gần cô gái này quá nhiều, anh sẽ không kiềm chế được mà yêu cô mất. Yi Jung chưa sẵn sàng cho thứ gọi là tình yêu. Trái tim anh không đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm bất kì vết thương nào khác. Thôi thì cứ để mọi chuyện tự nhiên. Ga Eul vẫn chưa khỏe hẳn, cô cần được ở một mình trong lúc này. Yi Jung tự viện cho mình một cái cớ hòan hảo để tránh né những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu

********

Ga Eul ngồi lại với một tiếng thở dài. Đã biết anh không thể yêu cô nhưng sao cảm giác này vẫn khó chịu đến thế? Việc ở cùng cô thực sự làm anh mệt mỏi đến vậy sao? Ga Eul ngả người xuống giường, thiếp đi cùng trăm ngàn câu hỏi mà cô không thể trả lời.
Hãy để thời gian trả lời tất cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro