Chapter 14: Changes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cưới của Jan Di và Jun Pyo

Ga Eul ngồi cùng Jan Di trong phòng thay đồ, lúc này Jan Di đang hết sức hồi hộp, mồ hôi đổ ra như tắm đến mức khiến Ga Eul phải phàn nàn

- Cậu mà cứ đổ mồ hôi như thế thì trôi hết cả make up. Công sức tớ ngồi làm cả tiếng đồng hồ

- Tớ có muốn vậy đâu - Jan Di nói không ra hơi - Mồ hôi nó cứ tự tuôi ra đấy chứ

- Thì cậu phải bình tĩnh lại mới hết đổ mồ hôi được

- Bình tĩnh sao được. Hôm nay là đám cưới của tớ. Đám cưới đấy cậu hiểu không?

Jan Di lớn tiếng khiến Ga Eul nhăn mặt

- Dĩ nhiên là hiểu, tớ chưa quên tiếng Hàn mà. Nhưng bây giờ cậu cứ hồi hộp thế sao được. Này, làm theo tớ, hít sâu vào, rồi thở ra nhẹ nhàng thôi. Thế. Đỡ hơn chưa

- Chưa, người tớ vẫn run bắn lên đây

- Lấy chồng thôi chứ có phải đi xử bắn đâu mà cậu sợ thế?

- Nói như cậu - Jan Di lườm - Vậy hồi cậu cưới không hồp hộp lo lắng gì hết, cứ thế mà cưới luôn ah?

- Uhm thì...cũng có

Ga Eul ậm ừ. Thật ra hôm đám cưới, cô mơ mơ màng màng có nghĩ được gì nữa đâu mà hồi với chả hộp. Chỉ có lúc bước vào nhà thờ thì...

" Chết thật, đến giờ mà tim vẫn đập mạnh thế"

Cô đỏ mặt đặt hai tay lên ngực, cố làm cho nhịp tim trở lại bình thường. Jan Di thấy thế thì nhíu mày thắc mắc, nhưng cũng chẳng buồn hỏi han gì. Bây giờ cô chẳng nghĩ được chuyện gì khác ngòai việc lát nữa đây, cô sẽ phải bước vào nhà thờ, và rồi nắm tay, rồi nói đồng ý, rồi ôm, rồi hôn...Trời ạh, nghĩ đến đó, óc cô đã muốn nổ tung ra. Ga Eul nhìn bạn, rồi thật nhẹ nhàng, cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Jan Di, nhìn sâu vào mắt cô

- Tớ tin cậu sẽ làm được. Jan Di luôn là người rất can đảm mà chẳng phải sao?

Jan Di ngước lên, bắt gặp nụ cười của Ga Eul, bất giác, cô cũng mỉm cười

*********

Phòng chú rể

- Ya sao lâu thế nhỉ? Không biết mấy cô ấy đang làm gì nữa. Ashhh lâu chết đi được

Jun Pyo vừa đi đi lại lại trong phòng vừa nhìn đồng hồ liên tục, lại cón không ngớt than vãn làm cho 3 người còn lại trong phòng phát chán lên được. Và Woo Bin luôn là người thiếu kiên nhẫn nhất, anh bực bội lên tiếng

- Hey, be patient man

- Mày cứ đi đi lại lại thế cũng có nhanh hơn được đâu

Yi Jung cũng phụ họa thêm. Chỉ có Ji Hoo là im lặng, nhìn dáng vẻ nôn nóng của bạn, anh bật cười. Nhưng sâu trong đáy mắt, là một nỗi buồn vời vợi.

*********

Cuối cùng rồi thời khắc quan trọng cũng đã đến. Jan Di và Ga Eul bước ra khỏi phòng thay đồ với sự nóng ruột của 3 người đàn ông, dĩ nhiên không có Ji Hoo, anh dường như chưa bao giờ nóng vội, trừ cái lần ở bệnh viện...

Jan Di dĩ nhiên là một cô dâu cực kỳ xinh đẹp. Cô đẹp vì cô đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc khi yêu và được yêu. Nhưng người khiến Yi Jung chú ý không phải Jan Di, mà là cô gái đứng bên cạnh cô, Chu Ga Eul. Lúc nhìn thấy Ga Eul, Yi Jung súyt nữa đã bật ra một lời khen. Cô mặc bộ váy trắng ngang ngực, không có hoa văn hay phụ kiện gì, nhưng thực sự rất đẹp, đến mức làm ai cũng phải xiêu lòng. Ga Eul vốn là một cô gái đẹp, điều này ai cũng biết. Nhưng vẻ đẹp thường ngày của cô sắc sảo quyến rũ, khiến cô trở nên cuốn hút và có chút gì bí ẩn. Nhưng hôm nay...Ga Eul dường như là một người khác hẳn. Bộ váy trắng muốt này, mái tóc thẳng này, gương mặt sáng ngời này, khiến cô trông giống như...một thiên thần. Yi Jung chưa bao giờ thấy cô như vậy, thuần khiết, mong manh, tạo cho người ta cảm giác muốn chở che. Một cô gái như Ga Eul, lại có thể thanh khiết đến vậy sao? Yi Jung cảm thấy cô như...uhm....sao nhỉ...

"Trong suốt"

Đó là từ đầu tiên hiện lên trong đầu anh.

" Trong suốt ah? Hay thật, vậy cô ta tàng hình hay sao? Đúng là ngớ ngẩn"
Anh tự cười mớ suy nghĩ không đâu của mình

- You are so beautiful, girls

Woo Bin gần như hú lên khi thấy hai cô gái. Jan Di đỏ mặt không nói gì, có lẽ do căng thẳng mà ra. Còn Ga Eul mỉm cười

- Cám ơn anh

Ji Hoo đứng cạnh Yi Jung, cũng đang mải mê nhìn hai người con gái. Và thật lạ lùng, khi thấy Jan Di mặc váy cưới thế này, đứng cạnh Jun Pyo với khuôn mặt rạng rỡ thế này, mà sao tim anh lại không đau? Chỉ có hạnh phúc, niềm vui. Có lẽ, Jan Di đã không còn là ánh sáng trong anh, từ lúc nào anh cũng chẳng hề hay biết. Chỉ là mỗi ngày trôi qua, nỗi đau lại bớt nhức nhối đi đôi chút, nhất là khi anh biết cô hạnh phúc. Mỗi người chỉ có một mặt trời, và khi mặt trời mới nhú lên, cũng là lúc ánh mặt trời cũ lụi tàn. Mà có phải là mặt trời? Hay là một cơn mưa?

- Hôm nay em đẹp lắm

F3 cùng nhìn về phía Ji Hoo. Anh mỉm cười, bước lại gần Jan Di, móc trong túi ra một vật gì lấp lánh. Anh quàng nó qua cổ cô. Sợi dây chuyền mỏng manh, với chiếc nhẫn lồng vào trong đó. Chiếc nhẫn khắc tên Jan Di. Jun Pyo kinh ngạc nhìn Ji Hoo, nhưng chỉ thóang qua thôi, rồi anh khẽ cười, nắm lấy bàn tay tuyệt đẹp đang đặt trên vai Jan Di. Những người bạn thực sự, chỉ cần một ánh nhìn thôi, thì đã có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Ji Hoo cho đi chiếc nhẫn này, cũng đồng nghĩa với việc xóa bỏ vết khắc tên Jan Di trong trái tim mình. Trái tim anh không lớn, nên chỉ đủ chỗ cho một cái tên. Là ai khi không còn là Jan Di nữa?

- Hai người nhất định phải sống hạnh phúc đó nhé

Ji Hoo nắm lấy hai bàn tay đang run vì hồi hộp, đặt chồng lên nhau. Những đôi mắt trở nên long lanh. Những nụ cười trở nên rạng rỡ. Và những trái tim, có lẽ đang đập nhanh hơn

" Tạm biệt, Jan Di. Em phải luôn luôn cười như ngày hôm nay nhé, có biết hay không?"

Jan Di bước từng bước tiến vào lễ đường. Cô không còn nhận biết được chuyện gì xung quanh nữa. Những gương mặt. Những giọng nói. Những tiếng cười. Tất cả đều trở nên nhòe nhọet. Điều duy nhất cô thấy, là anh đang đứng phía cuối con đường, mỉm cười với cô. Đi hết con đường này thôi, là hạnh phúc sẽ mãi mãi nằm trong tay cô. Từng bước, từng bước, cô đi về phía anh, đi về hạnh phúc

- Goo Jun Pyo, con có đồng ý

- Dĩ nhiên là đồng ý. Đồng ý 100 lần, 1000 lần

Vị linh mục lắc đầu ngao ngán.

" Thật không hiểu nổi cái đám trẻ này, chẳng tôn trọng thánh thần gì cả. Mới mở miệng ra chưa kịp đọc hết thì nó đã nhảy bổ vào rồi. Lần trước một thằng, lần này thêm thằng nữa. Riết rồi chắc bỏ qua mục đọc lời hứa này luôn quá"

Nhưng dĩ nhiên ông đâu có bỏ được, nên ông vẫn phải tiếp tục quay qua hỏi Jan Di

- Geum Jan Di, con có đồng ý lấy Goo Jun Pyo làm chồng, suốt đời này sẽ yêu thương kính trọng, và sẽ làm một người vợ tốt

- Con đồng ý

- Hai con có thể...

Chưa đợi linh mục nói hết câu, Jun Pyo đã nhào đến ôm lấy Jan Di mà hôn ngấu nghiến. Ông chỉ còn biết lắc đầu, cầu xin Chúa tha tội cho những con người đầy tội lỗi này

Ga Eul nhìn hai người đó hôn nhau, cô cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều. Cuối cùng Jan Di cũng đã có được một người yêu thương và bảo vệ cô ấy suốt đời. Một người tốt như Jan Di, đáng được nhận hạnh phúc. Cô mỉm cười, nhưng lại thấy mắt mình ươn ướt. Nước mắt? Chẳng phải khi đau khổ mới cần nước mắt hay sao? Chẳng phải nước mắt của Chu Ga Eul đã cạn khô, sao giờ vẫn còn tuôn chảy?

Yi Jung nhìn sang Ga Eul, và nhận ra là cô đang khóc. Bất ngờ. Kinh ngạc. Thậm chí là sửng sốt. Anh chưa bao giờ thấy Ga Eul khóc, mà anh nghĩ cô cũng sẽ chẳng bao giờ khóc. Ga Eul luôn mỉm cười, luôn làm cho anh vui, luôn ở cạnh bên anh. Luôn luôn...chỉ là Ga Eul làm cho anh. Bỏ ra quá nhiều. Còn anh? Anh làm được gì? Cả tình yêu cũng chẳng thể cho cô. Giây phút này, Yi Jung bàng hòang nhận ra mình chẳng hề hiểu Ga Eul, không một chút. Tính cách của cô ra sao? Gia đình thế nào? Bạn bè là ai? Anh đều không biết.Anh chỉ biết rằng anh luôn có cô bên cạnh khi mệt mỏi.

" Vậy khi em mệt mỏi, ai sẽ ở bên em?"

Ji Hoo hơi thở ra khi thấy Ga Eul rơi nước mắt. Khóc được là tốt, ít ra để biết cô còn cảm xúc. Ji Hoo không thể quên được vẻ mặt cô khi kể cho anh nghe câu chuyện đời mình. Lạnh lùng, dửng dưng. Vô cảm. Gương mặt xinh đẹp cứng đờ như đang đeo một cái mặt nạ thạch cao. Anh đã sợ. Cô gái bé nhỏ này, với quá nhiều đau đớn, nếu không thể bộc lộ ra thì sẽ có lúc nổ tung. Những giọt nước mắt hôm nay, hình như đã bắt đầu làm tan chảy lớp mặt nạ khô cằn. Ga Eul và Yi Jung, hai con người quá giống nhau. Cùng mang cho mình một lớp ngụy trang hòan hảo, không cho ai chạm vào sâu thẳm tâm hồn. Vì họ sợ tổn thương, vì trái tim họ đã đau đớn quá nhiều. Hai bức tượng có thể yêu nhau không? Để khi đến bên nhau cả hai sẽ cùng đập vỡ lớp bao bọc của đối phương, để yêu nhau bằng con người thật của mình. Ji Hoo không biết. Nhưng anh hi vọng, và anh chờ đợi. Nhưng sâu thẳm bên trong, có gì thôi thúc anh kéo cô gái nhỏ này ra khỏi lớp vỏ của cô. Anh sợ rằng lớp mặt nạ quá dày của Yi Jung sẽ làm cô đau, sẽ khiến trái tim cô có thêm vết sẹo. Nhưng anh không làm được. Anh mong Ga Eul bình yên, và cũng mong Yi Jung hạnh phúc. Hai con người này, có thể có được hạnh phúc hay không?

Bước ra khỏi nhà thờ, Yi Jung đi cạnh Ga Eul, muốn lau đi những dòng nước mắt trên mặt cô. Nhưng anh chưa kịp làm việc đó, thì Ji Hoo đã đưa cô một chiếc khăn tay

- Cám ơn anh, bác sĩ

Ga Eul cầm lấy cái khắn.

- Nếu muốn khóc, hãy cứ để nước mắt tuôn ra. Tôi có rất nhiều khăn tay có thể cho em mượn

- Có lẽ chỉ lần này thôi ạh. Em sẽ trả anh sau

- Không cần, cứ giữ lại cho những lần sau. Tôi đi trước nhé

Anh vỗ nhẹ vai cô rồi bước đi. Con người này..tòan thân anh như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, giống như...một thiên thần.

Yi Jung nhìn thấy tất cả. Anh ngạc nhiên vì thái độ Ji Hoo đối với Ga Eul. Một sự nghi ngờ dần nhen nhóm. Yi Jung đã có cảm giác hai người này có một mối quan hệ gì đó trên mức bình thường, khi mà Ji Hoo hỏi anh về Ga Eul, anh đã bắt đầu thắc mắc. Nếu đó là Woo Bin, thậm chí là Jun Pyo, Yi Jung sẽ chẳng hòai nghi. Nhưng đó là Ji Hoo. Và anh biết, Ji Hoo không dễ dàng quan tâm người không thân thiết. Rồi khi Ji Hoo cho anh biết về bệnh tình của Ga Eul, anh lại càng nghi hoặc. Nhưng rồi anh nói với bản thân, rằng tất cả những điều đó đều nằm trong bệnh án, Ji Hoo muốn biết có khó khăn gì. Nhưng ngày hôm nay...Yi Jung thật không giải thích được. Ji Hoo từ lúc nào, đã bắt đầu để ý việc nhỏ nhặt là một cô gái khóc, và từ khi nào, trở nên gallant đến mức đưa khăn cho cô ấy. Yi Jung không biết, giữa họ là gì. Và cái không biết đó khiến anh khó chịu. Yi Jung ghét sự mập mờ, và ghét việc mình bị gạt ra ngòai. Vậy đấy, nói tóm lại, anh đang cực kỳ khó chịu.

- Mặt cô nhìn lem nhem quá, đừng làm mất hình tượng vợ tôi

- Anh lại trở chứng xem mình là trung tâm vũ trụ nữa rồi. Anh mới là người hân hạnh được làm chồng tôi

- Không ngờ cô mau nước mắt vậy đấy

- Chỉ là...uhm...- Ga Eul bối rối. Lần đầu tiên thấy cô như vậy. Và điều này làm anh thấy khóai chí - Tôi mừng cho Jan Di. Cuối cùng cậu ấy cũng có được hạnh phúc

- Ganh tị ah?

- Uh, có lẽ

Cô nói, rồi bước đi thật nhanh. Yi Jung sững lại một lúc, rồi cũng bước theo cô. Cô ganh tị với hạnh phúc của Jan Di? Uh nhỉ, anh không thể mang cho cô hạnh phúc. Không có tình yêu, cũng sẽ không có thứ gọi là hạnh phúc.Đột nhiên cái đt trên tay báo tín hiệu có tin nhắn. Yi Jung nhấn nút mở

" Yi Jung ah đến bệnh viện ngay. Bố con bị tai biến, có thể nguy hiểm tính mạng"

Dòng tin ngắn ngủi khiến Yi Jung đờ người.

Bố? Ông ta là người anh hận nhất.

Bố? Ông ta xứng với chữ này sao, sau những gì ông ta làm với mẹ?

Nhưng...nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩa là...sẽ chết. Sẽ vĩnh viễn biến mất.

Sẽ không còn nhìn thấy nữa

Yi Jung chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu. Rồi dường như óc anh không còn họat động, mà đôi chân lại bắt đầu chạy, thật nhanh. Bỏ lại Ga Eul với câu hỏi lóang thóang lẫn vào trong gió. Không cần biết hận bao nhiêu, nhưng...không còn gặp lại. Anh sợ...rất sợ

Ga Eul ngẩn người nhìn anh phóng ra xe. Gương mặt anh...chắc chắn là có chuyện. Ngọai trừ cặp vợ chồng mới cưới đã vi vu một cách hạnh phúc, thì ba người còn lại cùng nhìn nhau, những ánh nhìn mang hình dấu hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro