Chapter 15: The memories

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yi Jung ngồi trên dãy ghế chờ ngòai phòng cấp cứu. Đôi mắt anh nhìn đăn đăm vào khỏang không trước mắt.

- Té ngã rồi phải tự đứng dậy, khóc lóc chẳng giải quyết được gì. Đưa tay đây, bố đỡ con dậy

- Bố cõng Yi Jung nhé, con mỏi chân quá

- Con phải thả thế này, từ từ kéo dây, chậm thôi. Thế, diều bay lên rồi kìa

- Hôm nay hai bố con đi đâu chơi thế?

- Bố đưa con đi thả diều mẹ ah. Có cả anh Yi Huyn nữa nhưng anh ấy lười lắm, chẳng chịu ra chơi gì cả

- Hôm nay em ở nhà vui chứ?

- Rất vui

- Bố ah

- Gì vậy con trai?

- Yi Jung yêu bố nhất

- Bố cũng yêu con

Những nụ cười.
Những cái hôn.
Những vòng tay.
Hạnh phúc.
Ấm áp.
Hết rồi.
Tất cả.
Nhòe nhọet.

- Pằng

Tiếng súng

- Mẹ ơi

Máu....máu......rất nhiều máu
Nước mắt......nước mắt....đã cạn khô
Không còn động đậy

- Mẹ mở mắt ra đi, Yi Jung sợ lắm

Đôi mắt nhắm nghiền
Bờ môi tái ngắt
Đâu rồi?
Nụ cười
Tiếng nói
Vòng tay
Không còn gì nữa
Chỉ có bóng tối
Cô đơn
Sợ hãi

Cậu bé nép ngòai khe cửa, đôi mắt đen nhánh nhìn xóay vào trong

- Anh ah. Cuối cùng mụ vợ già của anh cũng đi đời rồi. Anh sẽ cưới em chứ?

- Không

- Tại sao?

Cái hôn
Người đàn bà đó
Kinh tởm
Dơ bẩn

- Yi Jung yêu bố nhất

Yêu?
Không
Là hận

*********

Người bác sĩ bước ra

- Ai là người nhà của bệnh nhân So Huyn Sub

- Tôi là mẹ nó

Bà So chạy đến

- Hiện vẫn còn trong giai đọan nguy hiểm, chúng tôi chưa thể nói gì. Bệnh nhân cần ở lại theo dõi.

- Cám ơn bác sĩ. Tôi vào thăm được chứ?

- Lúc này không được. Ông ấy đang nằm phòng cách li. Nếu qua khỏi được đêm nay, thì tình hình sẽ khả quan hơn

Yi Jung vẫn ngồi bất động. Dường như anh đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.

Một bàn tay thật ấm đặt lên vai

- Con thức cả đêm rồi, về nghỉ đi. Ở đây cũng chẳng làm được gì

- Nội cũng thế

Cố gắng lắm, anh mới có thể nói một câu hòan chỉnh. Bà So mệt mỏi gật đầu. Hai cái bóng ngả dài song song theo hành lang bệnh viện. Nhẹ nhàng, dựa
vào nhau.

*********

Ga Eul ngồi ngòai cửa xưởng gốm. Không biết đã bao lâu, chỉ biết là cô lạnh đến mức sắp không còn cử động nổi. Cái lạnh cắt da khiến cô ngồi mà run cầm cập. Đã mấy lần định bỏ về, nhưng rồi lại nghĩ chỉ cần đợi thêm chút nữa, nhất định anh sẽ đến. Vậy là cô ngồi lại. Hình như khi trời lạnh, người ta đặc biệt dễ buồn ngủ. Cô mệt mỏi dựa vào cánh cổng gỗ to lớn, để mình bị giấc ngủ cuốn trôi đi

Yi Jung đứng lặng nhìn cô như thế. Cô đang ngủ, gương mặt thánh thiện lạ lùng. Một vẻ mặt mà anh chưa hề thấy. Tuyết vương trên tóc, trên áo cô, trắng muốt.

- Ngu ngốc

Lòng Yi Jung đang xáo trộn. Ngạc nhiên. Sững sờ. Rung động. Cô gái nhỏ này, đã chờ ở đây bao lâu? Cô ta thừa biết ngồi dưới trời truyết thế này sẽ không tốt cho hai lá phổi vốn đã chẳng mấy khỏe mạnh gì của mình. Vậy sao vẫn làm? Vì anh? Suy nghĩ thóang qua khiến anh thấy bụng mình quặn lên. Khó thở. Trên đời này, vẫn còn người vì anh mà làm chuyện dại dột vậy hay sao

Đôi mày khẽ cau lại. Hàng lông mi chớp nhẹ. Mở mắt. Anh đang đứng trước mặt cô. Chớp mắt. Anh vẫn còn đứng đó. Vậy là không phải mơ. Cô bật dậy, nhưng đôi chân tê buốt khiến cô khụyu xuống. Bàn tay to lớn đỡ lấy cánh tay cô. An toàn thật. Sợ hãi gì cũng đã không còn

Ánh đèn rọi sáng từng ngóc ngách trong căn phòng. Sao vào đây rồi mới bắt đầu lạnh nhỉ? Cô xoa hai tay vào nhau, người run lên cầm cập. Anh vặn lò sưởi, kéo cô đến ngồi trước nó. Ấm quá. Thật khó tưởng tượng chỉ vài phút trước cô đã chịu đựng cái lạnh đó ra sao.

- Cô đến bao lâu rồi?

Anh vừa hỏi vừa lấy cái chăn quấn quanh người cô

- Không biết. Điện thoại tôi hết pin nên không xem giờ được

- Từ lúc ra khỏi nhà thờ à?

- Uhm thì cũng...sau đó một chút

- Cô điên hả? 6,7 tiếng đồng hồ rồi.

- Tôi ngủ quên nên cũng không để ý

- Cô nhớ cái bệnh viện đó tớ vậy à?

- Không, tôi...nhớ anh hơn

Sững người. Yi Jung nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô. Và anh hiểu cô đang nghiêm túc. Đột nhiên, anh thấy cáu kỉnh

- Được rồi, gặp xong hết nhớ rồi thì về đi

- Anh muốn tôi ở đây mà, chẳng phải sao

Giọng nói này. Thái độ này. Tại sao lại làm anh muốn phát điên?

- Cô nghĩ mình thông minh ah? Không hề, cô chỉ là một con bé ngu ngốc hợm hĩnh. Cái gì làm cô nghĩ tôi muốn cô ở đây? Tôi muốn một mình. Một mình. Hiểu không? Vậy nên làm ơn biến đi giùm

Chính anh cũng ngạc nhiên với chính mình. Điên rồi. So Yi Jung đã và đang bị điên. Sao lại nói vậy với một cô gái? Nhất là một cô gái quá tốt với mình? Anh sợ? Sợ rằng mình sẽ không cầm lòng được? Sợ rằng trái tim sẽ đau thêm lần nữa? Sao lại đuổi cô đi? Vì sợ nếu cô ở lại thì sẽ trở nên yếu đuối trước cô sao? Từ lúc nào, So Yi Jung trở thành một thằng hèn?

- Anh có vẻ không được bình tĩnh. Để tôi đi lấy café cho anh

Cô dợm đứng lên. Nhưng một bàn tay đã kéo cô lại. Bàn tay đã từng rất ấm. Giờ đây lạnh ngắt. Ga Eul quay lại, ôm lấy người đàn ông đang run rẩy trước mặt mình. Tay cô vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run bần bật của anh

- Được rồi. Không sao đâu. Có tôi ở đây

Cô thấy vai áo mình, nơi mà cằm anh đang tựa, giờ đây ướt đẫm. Khóc. Cuối cùng anh đã khóc rồi. Nước mắt bị kiềm nén quá lâu, giờ chảy không ngừng được. Những đớn đau giấu kín, dường như vỡ òa cùng dòng nước mắt của anh

- Tại sao? Nói cho tôi biết tại sao? Sao hận ông ta đến tưởng chừng đã ăn sâu vào xương tủy, mà lại sợ hãi khi không còn được thấy ông ta?

Ga Eul ngồi thằng dậy. Cô vuốt nhẹ lên mặt anh, ánh mắt chan chứa yêu thương

- Vì anh là người tốt

- Người tốt? Tôi là người tốt?

Tiếng cười đục ngầu nghe như tiếng khóc. Anh là người tốt? Có thể vậy hay sao?

Đột nhiên, anh ngước lên, nhìn thẳng vào mặt cô. Gương mặt này....là ánh sáng của anh. Và anh nhào đến, đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn dài bất tận. Cô nhẹ nhàng đáp trả, nghe vị mặn chát nơi đầu lưỡi.

Anh bế cô đến chiếc giường gần đó. Đặt cô nằm xuống, nhẹ nhàng như sợ cô sẽ vỡ tan. Chưa có một người phụ nữ nào được anh đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng như thế. Và anh lại hôn cô. Những nụ hôn dài. Mềm và ướt đẫm. Mớ quần áo bị vứt dồn cục dưới chân giường. Bên ngòai, ánh trăng sáng vằng vặc soi vào khung cửa sổ, dù mây đen đang kéo tới.

Cô mở mắt. Vẫn còn là đêm. Vì ánh trăng vẫn sáng nơi ô cửa sổ. Cô nhìn anh. Gương mặt này, đôi mắt, sóng mũi. Và đôi môi...

- Ngon tuyệt

Ga Eul thì thầm rồi bật cười với chính mình. Rồi cô lại im bặt, sợ anh thức giấc. Hôm nay anh đã chịu đựng nhiều rồi.

"Ngủ ngon nhé, Yi Jung. Ngày mai thức giấc còn nhiều sóng gió đang chờ anh đấy"

Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro