Chapter 16: Can I forgive?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy, là nụ cười của cô. Rực rỡ. Bất giác, anh cũng mỉm cười

- Cười được là tốt rồi. Hôm qua nhìn anh ghê quá như muốn nhào vào cắn người vậy

- Em sợ ah?

- Không. Em quen rồi

Cô nói và cười lớn. Không biết từ lúc nào, anh trở nên thích tiếng cười của cô. Ồn ào nhưng dễ chịu. Khiến cho người ta thấy nhẹ lòng

- Cám ơn

- Em làm những chuyện này không phải để nhận câu cám ơn của anh

- Vậy em muốn nhận cái gì?

- Nụ cười. Nụ cười thật sự. Chỉ cần vậy thôi

Yi Jung nhìn sững cô gái bé nhỏ trước mặt mình. Chỉ cần anh cười thực sự? Thật chỉ cần vậy thôi sao?

- Sao em không hỏi hôm qua có chuyện gì?

Anh đổi đề tài. Và cô cũng xuôi theo một cách dễ dãi

- Vì em biết anh sẽ nói thôi. Khi nào anh tin em

- Bố anh bị tai biến, tình trạng đang nguy kịch

- Sẽ không sao đâu

- Em là thầy bói chắc

- Không. Nhưng tin em đi. Bố anh sẽ ổn

Tiếng đt cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Anh bắt máy, và lao ra khỏi giường vài giây sau đó

*********

Seoul Hospital

Đã 3 tiếng đồng hồ từ khi bố anh được đưa vào phòng mổ. Ba tiếng dài nhất cuộc đời anh. Những kí ức, đẹp và đau đớn như những mũi tên đâm thẳng vào óc anh. Đau buốt. Đến tưởng chừng sẽ ngã gục ngay tức. Trước mắt anh là những khỏang đen vô tận, bê bết máu. Rất...rất nhiều máu.

Ga Eul quay sang nhìn Yi Jung. Rõ ràng là anh đang không ổn chút nào. Cô thở ra, đặt tay mình lên bàn tay đang run rẩy của anh. Lạnh ngắt. Anh sợ điều gì, Yi Jung? Là quá khứ đang ám ảnh? Hay thực tại đau thương?

" Nhất định mình sẽ làm cho bàn tay này luôn ấm. Nhất định"

Cánh cửa phòng mổ bật mở. Vị bác sĩ bước ra. Lập tức bà So chạy đến

- Con trai tôi thế nào rồi bác sĩ?

- Bệnh nhân đang mất máu mà ngân hàng máu của bệnh viện lại không đủ. Các vị là người thân nên có thể hiến máu để truyền cho bệnh nhân không?

Hai đôi mắt đổ dồn về phía Yi Jung. Anh vẫn ngồi yên như thế. Dường như anh không nghe thấy. Cuối cùng, bà So thờ dài

- Bác sĩ, tôi là mẹ nó. Tôi có thể..?

- Tuổi bà đã cao nên chúng tôi không thể để bà cho máu. Nguy hiểm sẽ rất cao

- Nhưng....

- Con sẽ làm

Hai đôi mắt khi nãy lại lần nữa nhìn về một phía. Và sau cái nhìn, là hai nụ cười. Nhẹ nhõm.

*********

Ga Eul ngồi yên lặng ngắm nhìn gương mặt anh. Khi ngủ, anh giống như một đứa bé. Không còn những nụ cười chết người. Không còn lớp vỏ bọc hòan hảo. Anh là anh, là So Yi Jung. Và cô yêu anh. Khẽ cựa mình, anh mở mắt. Đôi mắt cô vẫn nhìn anh. Yêu thương.

- Dậy rồi ah?

- Anh ngủ bao lâu rồi?

- Hơn hai tiếng

- Ca mổ...

- Xong rồi

Yi Jung thấy tim mình như thót lại. Một hơi thở lúc này dường như cũng quá khó khăn. Anh muốn hỏi kết quả. Nhưng anh sợ. Sợ câu trả lời sẽ là câu anh không muốn nghe. Ga Eul nghiêng đầu nhìn anh. Cô hiểu hết những suy nghĩ đang dày vò trong đầu óc anh. Nên cô nói nhẹ nhàng

- Thành công lắm. Ngày mai hết thuốc mê bố anh sẽ tỉnh

Anh không biết nên phản ứng ra sao. Vui mừng? Việc này anh không thể. Nhưng anh biết lòng mình nhẹ đi, như trút được một tảng đá nặng trịch xuống. Anh gật đầu

- Uhm

- Hết lo rồi phải không?

- Uhm

- Vậy đi đi. Em làm thủ tục xuất viện cho anh rồi

- Đi?

- Đến chỗ anh muốn đến

- Chỗ anh muốn đến?

Yi Jung nhìn cô ngơ ngác. Lúc này, thực sự khó để nghĩ ra được một chỗ anh muốn đi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức anh chưa kịp bình tĩnh lại. Những tình cảm xáo trộn, những suy nghĩ rối tung, khiến anh mất phương hướng. Anh có thể muốn đi đâu?

Ga Eul gật đầu nhẹ nhàng, rồi cô nói một câu chẳng liên quan gì đến câu hỏi của anh

- Hôm qua trong lúc ngủ, anh gọi mẹ rất nhiều lần

- Anh đã mơ thấy mẹ. Một giấc mơ dài

- Vậy anh biết mình muốn đi đâu rồi chứ?

Mỉm cười. Sao anh lại có thể quên mình đã nhớ mẹ đến mức độ nào.
Yi Jung bước ra khỏi phòng tắm khi đã thay đồ xong. Ga Eul đứng lên, bước ra khỏi phòng

- Hôm nay em sẽ lái

********

Dừng xe dưới chân núi, Ga Eul với tay lấy bó hoa được đặt ở ghế sau đưa cho Yi Jung.

- Em chờ dưới này

Anh gật đầu, bước ra khỏi xe. Khi cánh cửa sắp đóng lại, như sực nhớ ra điều gì đó, anh cúi xuống

- Cám ơn

- Chào mẹ giúp em

- Anh sẽ nói

Yi Jung gật đầu, rồi quay lưng bước đi
Ngôi mộ nằm trên đỉnh đồi, dưới bóng cây râm mát. Gió lướt qua thổi những chiếc lá vàng lìa cành, rơi xuống bãi cỏ xanh mướt. Bình yên. Đó là tất cả những gì mẹ muốn khi còn sống. Giờ đã có được rồi. Vậy còn anh? Bình yên của anh ở đâu?

- Mẹ, con đến rồi đây

Yi Jung vuốt nhẹ tấm bia lạnh ngắt. Gương mặt người phụ nữ trong ảnh đang mỉm cười. Nụ cười giá lạnh

- Con vừa mới từ bệnh viện về. Ông ta bị bệnh mẹ ah, rất nặng. Lúc trước con từng nghĩ nếu ông ta bị gì thì con sẽ rất vui. Vì ông ta cần trả giá cho những gì đã làm với mẹ. Nhưng khi con ngồi chờ trong bệnh viện, con đã sợ đến mức không cử động nổi nữa mẹ ah. Con sợ khi cánh cửa mở ra, thứ con thấy sẽ là ông ta nằm bất động, với rất nhiều máu. Giống như mẹ vậy. Con tưởng đã hận ông ta đến mức có thể tự tay giết chết ông ta. Nhưng không phải mẹ ah. Con làm không được. Con sợ con sẽ không còn gặp lại ông ta, cho dù là để gây gổ hay nhìn thấy ông ta ôm những người đàn bà khác. Rồi con lại nhớ đến khỏang thời gian lúc trước, khi mẹ còn sống, và chúng ta còn là một gia đình. Có mẹ, có con, có anh, và có cả bố nữa. Đã 13 năm rồi con không gọi một tiếng bố nào đúng nghĩa. Cũng chừng đó thời gian con không còn được nhìn thấy mẹ. Mẹ đã đau khổ lắm phải không? Đau đến mức hơn cả cái chết. Nên mẹ chọn ra đi. Mẹ chết vì ông ta. Vậy mà con lại sợ hãi khi cái người hại chết mẹ nằm trong phòng mổ. Con bất hiếu lắm có phải không? Mẹ sẽ ghét con có phải không?

Yi Jung nói ngày càng lớn, rồi anh bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt trào ra không thể giữ lại nổi. Cứ thế, giữa ngọn đồi đầy gió, một người đang ngồi khóc

*********

Đã rất lâu rồi từ khi anh ra khỏi xe. Mấy lần Ga Eul định lên đó xem có chuyện gì không nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi yên. Có lẽ, Yi Jung cần ở một mình lúc này và cô không muốn quấy rầy. Có những chuyện cô biết anh chưa sẵn sàng chia sẻ, cũng như cô có những tâm sự của riêng mình. Hai con người với quá nhiều bí mật, liệu rồi sẽ ra sao?
Khi nhìn thấy bóng anh từ từ bước lại, Ga Eul đã không kiềm được một cái thở phào

- Nhẹ nhõm rồi chứ?

Cô hỏi và đưa li café mua sẵn cho anh. Cô biết lúc này Yi Jung đã rất mệt mỏi vì mọi chuyện. Café có lẽ là thứ anh cần
- Cám ơn

- Lần thứ 3 trong ngày hôm nay anh nói cám ơn. Từ lúc nào mà anh trở nên lịch sự với em như vậy?

- Vậy em nghĩ anh có thể nói gì ngoài câu cám ơn?

- Nói anh ổn là được rồi. Đó là những gì em muốn nghe

- Sao em làm nhiều chuyện cho anh như vậy?

- Em còn nợ anh 2 việc nhớ chứ? Thì xem như em trả cho anh. Chúng ta không ai nợ ai. Ok?

- Em thích anh phải không?

- Em.....

- Nếu có thì đừng nên tiếp tục. Người như anh không đáng để được ai yêu thương em hiểu không?

BỐP

Cái tát nhanh đến nỗi khiến Yi Jung sững sờ

- Anh bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn đó đi nếu không muốn nhận thêm cái tát thứ hai

Cô nói với vẻ mặt bình thản và xoay chìa khóa khởi động xe

- Trên đời này ai cũng đáng để yêu và được yêu. Ngu ngốc thật

Và chiếc xe lăn bánh trong sự bàng hòang của Yi Jung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro