Chapter 17: The dark side of love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa thang máy mở ra tại tầng 20, cũng là tầng tổng giám đốc So Yi Jung làm việc. Ga Eul bước về phía bàn thư ký và mỉm cười với cô gái đang ngồi sau đó

- Chào cô

- Cô tìm ai?

- Tôi muốn gặp tổng giám đốc

- Có hẹn trước không?

- Không

- Vậy về đi tổng giám đốc không tiếp người không có hẹn

- Nhưng anh ấy sẽ tiếp tôi

Vẻ tự tin của Ga Eul khiến cô thư ký hơi ngạc nhiên. Và cô ta dường như cũng nhận ra vẻ mặt cô gái này quen quen nhưng chịu không nhớ được

- Tổng giám đốc đang tiếp khách. Cô ra ghế chờ tôi gọi vào hỏi. Mà cô tên gì?

- Ga Eul.

- Họ?

- Không cần. Nói tên thôi là tổng giám đốc sẽ biết

Cô nói rồi ngồi xuống dãy ghế chờ gần đó, với tay lấy tờ tạp chí mở ra đọc. Trang đầu tiên là hình anh đang ôm một cô gái trước cửa khách sạn.

" Hèn gì đêm qua anh không về"

Cô lẩm bẩm rồi gập tờ báo lại, đúng lúc khách của anh bước ra. Một cô gái xinh đẹp, chân dài tít tắp

- Tổng giám đốc nói cô có thể vào
Ga Eul đứng lên, còn kịp nhìn tấm bảng tên đặt trên bàn cô thư ký

- Cám ơn thư ký Lee. Tổng giám đốc của cô có mắt nhìn người thật đấy. Cô xinh vậy cơ mà

Rồi cô mỉm cười bước đi. Thư kí Lee giật mình. Cô ta vừa nhớ ra một điều. Vợ tổng giám đốc tên là Kim Ga Eul

*********

Tiếng gõ cửa khiến Yi Jung ngước mặt lên. Anh biết ai là người đứng bên ngòai

- Vào đi

Cánh cửa mở ra. Ga Eul bước vào

- Phòng anh đẹp thật đấy nhỉ?

- Em đến có việc gì?

- Anh nghĩ sao nếu em nói em đến thăm anh?

- Thì anh sẽ cảm động mà chết chứ sao

- Vì em không muốn mang tiếng giết chồng nên yên tâm là hôm nay em không đến thăm anh

- Vậy có việc gì?

- Bà gọi nói là bố anh tỉnh rồi

- Vậy ah

Yi Jung cúi xuống tập hồ sơ. Bà nội đã gọi anh từ sáng.

- Nên em đến rủ anh đi thăm bố
Ga Eul vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh

- Anh đang bận

- Em tưởng anh bận xong trước khi em vào đây rồi chứ

Ga Eul giật mình khi nhận ra giọng điệu của mình có vẻ...ghen tuông. Cô không cố ý, chỉ là...từ ngữ nó cứ vuột ra như thế. Dĩ nhiên Yi Jung cũng nhận ra câu nói của cô có gì đó bất thường. Anh ngẩng lên

- Cô ấy là người đại diện công ty đối tác

Anh nói đơn giản. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cố giải thích sự có mặt của một cô gái trong phòng mình. Ừ thì...dù sao Ga Eul cũng là vợ anh

- Em không có ý gì. Chỉ là anh hết bận rồi thì có thời gian đi với em thôi

Cô tự gỡ rối một cách tài tình. Ga Eul biết cô không có quyền gì để ghen, vì anh không yêu cô. Ghen tuông sẽ chỉ làm cả hai thêm mệt mỏi. Anh đã mệt mỏi đủ rồi. Cô không muốn mình là rắc rối cho anh. Nhưng dù sao Ga Eul cũng chỉ là một cô gái. Cô giỏi kiềm chế không có nghĩa là không có cảm xúc. Không ghen không có nghĩa là không suy nghĩ.

- Anh thực sự rất bận

- Em đi taxi đến đây mà lại hết tiền rồi. Anh chở em đến bệnh viện rồi quay về chắc không mất nhiều thời gian

Yi Jung lưỡng lự. Dĩ nhiên là anh bận, nhưng không đến nỗi không thể ra ngòai. Chỉ là anh không muốn đi thôi. Anh chưa sẵn sàng để đối mặt với những gút mắc trong lòng. Lo lắng không có nghĩa là anh thôi hận ông ta. Những gì ông ta làm với mẹ anh không thể nào quên được. Có lí do gì để anh đến đó? Đến nghĩa là đã tha thứ hay sao?Và Ga Eul đã cho anh một lí do hợp lí: đưa cô đi. Nghĩa là vì cô chứ không phải vì ông ta. Uh phải, chỉ là đưa Ga Eul đi mà thôi

- Anh chỉ có 1 tiếng thôi

Yi Jung vừa nói vừa đẩy ghế đứng dậy

- Chừng đó là đủ rồi

Cô mỉm cười và quay lưng bước đi

*********

Anh dừng xe trước cổng bệnh viện, chờ cô bước xuống.

- Hay anh lên với em luôn chứ lát em về bằng gì?

- Anh sẽ gọi tài xế

- Ông tài xế của anh mặt nhìn ghê quá. Anh lên ngồi ngòai chờ em thôi được không? Coi như anh giúp em. Anh chẳng nói em làm nhiều chuyện cho anh rồi sao. Vậy giờ anh làm chuyện này cho em được chứ?

Yi Jung ngồi yên. Anh đã biết Ga Eul nhất định sẽ tìm anh kéo anh đi. Nhưng...anh có làm được hay không?

- Anh sẽ chờ dưới này

Cuối cùng anh quyết định. Anh làm không được. Anh không thể đối diện với kẻ đã hại chết mẹ mình

- Nghe này, So Yi Jung

Ga Eul kéo anh đối diện với cô

- Em biết giữa anh và bố có chuyện gì đó. Nhưng nghe em, thử một lần đi được không? Em hứa sẽ không ép anh vào. Anh chỉ cần đứng ngòai là được. Em biết anh muốn biết tình hình bố anh ra sao. Vậy đừng làm bản thân khó xử. Vì em, được chứ?

Tại sao cô gái có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh? Tại sao lúc nào cô gái này cũng quá hiểu anh như vậy?

- Chỉ một lát thôi

Yi Jung nói rồi mở cửa xe, bước ra ngòai

*********

Ông đang ngồi trên chiếc giường trắng tóat, mắt nhìn ra ô cửa sổ ngập nắng. Tiếng mở cửa khiến ông quay lại

- Con đến thăm bố

Ga Eul nói khi cô đặt giỏ trái cây lên bàn. Ông gật đầu

- Cám ơn con

- Bố thấy thế nào rồi ạh?

- Đỡ nhiều rồi

Ông nói, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía cửa. Ông đang đợi một người

- Yi Jung không đến

Ga Eul biết người ông chờ đợi là ai

- Ta đã biết trước sẽ vậy mà

- Anh ấy là một người cứng đầu

- Nó giống ta

- Nhưng đêm hôm trước, Yi Jung đã rất lo lắng

- Nó lo lắng cho ta?

- Chắc bố biết người truyền máu cho bố là anh ấy

- Ta không biết

Hai người rơi vào im lặng. Ga Eul biết lí do Yi Jung hận cha mình. Nhưng không hiểu sao cô có cảm giác người đàn ông trước mặt mình rất tội nghiệp. Ông không như người cha xấu xa của cô. Dường như trong lòng ông chất chứa một nỗi đau rất lớn không thể nói với ai

- Ga Eul ah

- Dạ?

- Yi Jung đã nói với con về chuyện giữa ta và nó chứ?

- Dạ chưa. Nhưng con có biết được một chút

- Mẹ Yi Jung đã tự tử vì ta. Đó là sự thật. Ta không trốn tránh tội lỗi của mình. Là ta đã làm cho bà ấy đau lòng đến mức thà chọn cái chết. Nhưng ta cũng không ít đau đớn hơn bà ấy được bao nhiêu. Trước khi cưới mẹ Yi Jung, ta từng yêu một cô gái. Cô ấy nghèo, rất nghèo. Vì vậy mà gia đình ta phản đối quyết liệt. Cũng vì thế mà cô ấy đã quyết định đi tìm cái chết. Ta đã đau đến mức muốn đi theo cô ấy. Nhưng ta không làm được. Ta là trưởng nam nhà họ So và ta phải gánh vác trọng trách rất lớn. Nên ta phải sống. Và ta chấp nhận lấy mẹ Yi Jung chỉ vài tháng sau cái chết của cô gái đó. Ta đã lấy mẹ Yi Jung, với một trái tim đã chết. Ban đầu ta ở bên bà ấy như một cái xác không hồn. Mẹ Yi Jung biết được những điều ta đã trải qua, nên bà ấy chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ta, không một lời óan trách hay đòi hỏi bất cứ gì. Dần dần, ta đã yêu bà ấy nhưng ta lừa dối bản thân, cố tự che dấu đi tình cảm của mình. Ta sợ bà ấy sẽ ra đi như người con gái trước đó của ta,sẽ rời bỏ ta một ngày nào đó. Nên ta dặn lòng là không thể yêu bà ấy, không thể được. Rồi ta lao vào những cuộc tình qua đêm, vào vòng tay những người đàn bà khác, để trốn tránh tiếng gào thét của chính trái tim mình. Bà ấy cứ im lặng như thế, không hờn ghen trách móc gì. Bà ấy chỉ xin ta đóng một vở kịch trước mặt hai đứa con trai, như thể chúng ta là một gia đình hạnh phúc. Ta chấp nhận diễn vai một người chồng, một người cha tốt. Nhưng cũng chính những lúc đó ta mới được sống với tình cảm thật của mình. Cuộc sống đầy áp lực đó khiến bà ấy mắc bệnh trầm cảm. Bà ấy sống vật vờ như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Đã có nhiều lần ta muốn nhào đến ôm lấy bà ấy mà nói ra rằng ta rất yêu bà ấy. Nhưng nỗi sợ lại níu lấy chân ta, khiến ta không thể thốt nên lời. Chúng ta sống như thế suốt 12 năm trời, cho đến khi bà ấy không còn chịu nổi mà tìm đến cái chết. Ta đã đau đến mức tưởng có thể chết đi. Còn đau hơn cả khi cô gái kia bỏ ta ra đi. Và trong đám tang bà ấy, một cô gái đã tìm đến ta. Trong men rượu ta tưởng cô ta là mẹ Yi Jung, và ta đã bấu víu vào cô ta như một niềm hy vọng. Khi tỉnh rượu, ta nhận ra cô gái đó không phải bà ấy. Lúc đó ta mới nhận ra ta đã ngu xuẩn biết bao. Ta đã yêu bà ấy nhiều như vậy tại sao không nói để bây giờ mất đi bà ấy vĩnh viễn. Rồi những ngày sau đó ta lao vào những cuộc vui thậm chí còn nhiều hơn ngày trước. Ở cô gái nào ta cũng chỉ nhìn thấy gương mặt bà ấy. Để rồi mỗi khi thức giấc ta thấy mình nằm bên một cô gái xa lạ. Ta sống trong hối hận suốt 13 năm nay. Ta tự trách mình trăm ngàn lần nhưng không thể thay đổi được gì. Chỉ vì nỗi ích kỷ ngu xuẩn của mình mà ta để mất bà ấy
Giọng ông nghẹn lại vì những giọt nước mắt.

- Bố hối hận có lợi ích gì?Hối hận để rồi lại tìm đến những người đàn bà khác thì thà bố đừng hối hận. Bố nghĩ bố là người đau khổ lắm hay sao? Không đâu. Người đau khổ nhất là con trai của bố kìa. Anh ấy mất đi cùng lúc hai người thân nhất. Bố hiểu được cảm giác đó không? Thay vì tự trách bản thân sao bố không dùng thời gian đó bù đắp cho những gì mình đã làm sai? Bố tự trách rồi lại bù đầu vào những cuộc vui để tìm quên chỉ khiến bố càng ngàng càng dấn sâu vào và đẩy con trai bố ra xa thôi bố hiểu không?

Ga Eul lớn tiếng. Cô tức giận trước những suy nghĩ điên rồ của ông. Nó khiến cô nhớ đến cha mình. Cơn tức giận đột nhiên trào lên khiến cô không kiềm chế được. Ông ngạc nhiên ngước nhìn cô. Chưa có ai từng nói vậy với ông. Nhưng những lời cô nói đều không sai. Chính ông đã làm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Chính ông đã đẩy con trai ông xa khỏi ông chứ không ai khác

- Con xin lỗi - Cô nói khi đã bình tĩnh lại - Bố nghỉ ngơi nhé, con sẽ đến thăm bố sau. Giờ con xin phép về trước.

Rồi cô đứng dậy bước thật nhanh ra ngòai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro