Chapter 18: Just easily say sorry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yi Jung đang ngồi đó, tòan thân anh run lên. Những gì vừa nghe được khiến anh bàng hòang. Giờ đây những cảm xúc trong anh đang lẫn lộn. Đau đớn. Hận thù. Hay thứ tha? Lần đầu tiên trong suốt chừng ấy năm anh hiểu được suy nghĩ của cha mình. Những hận thù trong lòng anh dường như dịu lại. Nhưng liệu anh có thể thứ tha?

- Anh đã nghe hết rồi phải không?

- Cám ơn

- Xem như đền bù việc anh chịu lên đây với em

- Dù sao vẫn phải cám ơn. Vì em đã nói giúp những gì anh suy nghĩ

- Em không nói giúp anh. Đó là suy nghĩ của em

Anh ngước lên nhìn cô. Ngạc nhiên. Cô và anh có cùng suy nghĩ?

- Em biết bây giờ anh đang rất rối. Nếu nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, chỉ cần làm theo những gì trái tim anh nói. Được không?

Yi Jung đứng dậy, bước về phía Ga Eul. Và anh kéo cô ôm chặt vào lòng. Cô đứng yên. Cô biết anh đang cần bình tĩnh lại.

********

Hai người đứng trước ngôi nhà thờ nhỏ. Yi Jung thắc mắc không hiểu tại sao cô đưa anh đến nơi này. Nhưng Ga Eul chỉ mỉm cười mỗi khi anh hỏi.

- Đã đến lúc anh cần biết vài điều
Cô chỉ nói vậy, rồi yên lặng suốt quãng đường hai người đến đây. Xe vẫn do cô lái.

- Chúng ta đến đây làm gì?

- Thăm một người

- Người nào

- Vào trong đi anh sẽ biết

Cô nắm tay kéo anh vào trong. Ngôi nhà thờ nhỏ nhưng sạch sẽ và trang nghiêm. Một người phụ nữ lớn tuổi đang quét dọn. Hôm nay không phải chủ nhật nên không có lễ vào buổi sáng

- Sơ Anna

Bà ngước lên, mỉm cười khi nhìn thấy Ga Eul

- Lâu rồi con mới đến đây. Từ hôm gửi cốt đến bây giờ cũng phải mấy tháng rồi

- Dạ con bận quá. Sơ vẫn khỏe chứ ạ

- Khỏe. Còn con? Dạo này con gầy quá

- Con cũng rất khỏe

- Người này là...

- Là bạn của con. Yi Jung, đây là sơ Anna

Anh cúi đầu chào vị sơ già dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Con đi trước sơ ah. Lát nữa con sẽ quay lại nhé

- Uh, có cần sơ dẫn đường không?

- Dạ không. Con đi được

Rồi cô nắm tay kéo anh đi

*********

Phía sau nhà thờ mà một ngôi nhà khác với cánh cổng gỗ đóng im. Ga Eul đẩy cửa bước vào. Bên trong là rất nhiều kệ tủ đựng đầy những lọ. Anh lờ mờ nhận ra đây là nơi gửi tro cốt người đã mất. Ga Eul dừng lại trước một ngăn tủ ghi hàng chữ Chu Ga Yeon và một dòng ngày tháng. Có lẽ là ngày mất

- Mẹ ah. Con đến thăm mẹ đây

- Mẹ?- Yi Jung sửng sốt. Trước giờ anh chưa bao giờ nghe cô nhắc đến. Yi Jung chỉ biết Kim phu nhân hiện nay không phải mẹ ruột cô. Nhưng chưa bao giờ nghe cô nói về mẹ mình. Anh cũng không ngờ vợ trước của chủ tịch Kim lại ở một nơi như thế này

- Con dẫn một người đến gặp mẹ. Anh ấy là chồng con- cô nói rồi kéo tay anh- Anh cúi đầu chào mẹ đi

Yi Jung máy móc làm theo những gì cô nói, với những câu hỏi còn quay mòng mòng trong đầu

******

Hai người ngồi trên chiếc ghế đá kê giữa bãi cỏ sau nhà thờ. Yi Jung yên lặng chờ đợi câu trả lời từ Ga Eul

- Chắc anh từng nghe Jan Di gọi em là Chu Ga Eul?

Cô bắt đầu bằng một câu hỏi mà theo Yi Jung là cực kỳ lạc đề. Nhưng anh vẫn trả lời

- Hình như là vậy. Anh không nhớ rõ

- Đó là họ mẹ em.

- Tại sao mẹ em...

- Bà bị bệnh tim. 7 năm trước

- .....

- Có một vài chuyện em chưa nói với anh. Mà như vậy là không công bằng khi em đã biết hết chuyện của anh. Vì vậy em muốn nói cho anh biết.

- Anh đang nghe đây

- Cha em là một người đàn ông vũ phu. Ông ta không có ngày nào là không đánh đập mẹ con em. Đến một ngày mẹ không còn chịu nổi nên đã dẫn em bỏ đi. Đó là lí do em mang họ Chu. Nhưng sau đó vài năm thì mẹ em bệnh nặng. Đúng lúc ông ta tìm ra và muốn nhận lại em, vì ông ta không thể có con được nữa. Em đồng ý, đổi lại việc ông ta trả chi phí ca phẫu thuật cho mẹ. Nhưng ca phẫu thuật thất bại, và mẹ em ra đi. Em đã rất suy sụp đên tưởng chừng không gượng dậy nổi nữa. Và em uống rượu để tìm quên. Đó là lí do mà em uống giỏi vậy đấy. Ông ta không muốn mất mặt vì đứa con gái hư hỏng như em, nên đã đưa em ra nước ngòai.

Cô dừng lại, suy nghĩ xem có nên kể cho anh biết cô đã gặp anh như thế nào không. Cuối cùng, cô quyết định im lặng. Nếu nói ra sẽ tạo áp lực cho anh. Cô không muốn ép buộc anh yêu cô. Chỉ cần anh hạnh phúc. Vậy là đủ rồi

Yi Jung ngạc nhiên trước câu chuyện của cô. Đó là lí do cô không muốn anh gọi họ của mình, là lí do cô luôn nói không có tiền dù cha cô là chủ tập đòan giàu có nhất nhì Hàn Quốc. Đã trải qua nhiều chuyện đau buồn như thế, sao tiếng cười của cô vẫn có thể trong vắt đến mức khiến anh cảm thấy bình yên?
Dường như anh chưa bao giờ hiểu được cô gái này như cái cách cô luôn hiểu thấu anh

- Em kể với anh chuyện này không phải chỉ để anh biết thôi đâu Yi Jung ah- Ga Eul vừa nói vừa nhìn anh

- Vậy còn lí do gì nữa

Anh hỏi dù đóan biết lí do của cô chắc chắn có liên quan đến cha anh

- Anh biết không, ông ta chưa có một giây phút nào hối hận. Ông ta chìm đắm trong những cuộc tình qua đường mà chưa có một lần gọi điện hỏi thăm em. Ông ta nhận lại em chỉ vì không muốn mang tiếng không thể có con , chỉ vì sợ một ngày ông ta chết sẽ không có người đưa đám.

Yi Jung nhìn sang Ga Eul. Đôi mắt cô lúc này tối sầm đi

- Anh nghĩ là mình bất hạnh, nhưng ít ra anh còn may mắn hơn em. Ít ra anh cũng còn người yêu thương anh, quan tâm đến anh. Bây giờ anh đã biết bố không phải người như anh nghĩ, vậy anh còn lí do gì để giận?

- Anh...anh không biết, Ga Eul. Chỉ là...mọi chuyện quá nhanh. Muốn anh rũ bỏ hết những hận thù suốt mười mấy năm qua chỉ trong một ngày? Anh không làm được

- Mười mấy năm chưa đủ mệt mỏi hay sao? Hận ai đó giống như giữ chặt một tảng đá nặng nề. Vậy sao không buông tay trước khi tảng đá đó kéo anh đi?

- Ga Eul ah, anh...

- Chuyện cần làm em đã làm, lời muốn nói cũng đã nói- cô đứng lên- Quyết định là ở anh. Em không thể ép anh được. Nhưng nếu anh cần em thì cứ nói

Và cô bỏ đi, để lại một mình anh ngồi đó

Những kí ức lại tràn về. Hận thù và tha thứ. Anh phải làm sao?

Anh cứ ngồi rất lâu như vậy, cho đến vị sơ già đến ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười với anh

- Con không sao chứ, con trai?

- Dạ không sao

- Ta đóan là con đang có chuyện phiền lòng?

- Con...

- Nếu muốn con có thể nói với ta. Biết đâu ta sẽ giúp được cho con

- Nếu sơ giận một người nào suốt mười mấy năm qua, rồi đến một lúc sơ biết rằng mọi việc không như mình nghĩ, rằng người đó không hòan tòan có lỗi. Vậy sơ sẽ làm sao?

- Ta sẽ xin lỗi

- Xin lỗi?

- Nghĩ sai cho một người là có lỗi. Mà có lỗi thì cần xin lỗi, con trai ah

- Nhưng...con không làm được. Con...

- Con sợ nhận mình sai?

- Dạ con...

- Cuộc đời có nhiều chuyện không biết trước được. Nếu muốn làm gì thì hãy làm ngay, trước khi quá muộn. Đừng để bản thân mình phải hối hận. Ta chỉ có thể khuyên con vậy thôi, còn quyết định là tùy con. Ta còn có việc phải làm. Con cũng đừng ngồi đây lâu quá, sắp mưa rồi đấy

Và nói rồi bỏ đi. Yi Jung nhìn theo bóng bà xa dần. Rồi anh mỉm cười đứng dậy. Đừng để bản thân mình hối hận. Anh đã biết mình phải làm gì
Khi anh bước ra ngòai, Ga Eul đã không còn ở đó, chỉ có một mẩu giấy dán trên kính xe

" Em về trước. Nói với bố em sẽ đến thăm sau"

Anh bật cười. Ga Eul vẫn luôn hiểu anh như thế

*******

Yi Jung đã đứng rất lâu trước cửa. Đã có quyết định rồi nhưng sao vẫn không thể dứt khóat. Chợt có tiếng nói phía sau

- Ông đến thăm bệnh ah?

- Tôi...

- Sao ông không vào?

- Ah...tôi....

Anh chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã mở ra. Bốn mắt nhìn nhau. Ông hơi mỉm cười

- Đã đến sao không vào?

- Uhm

- Vào đây đì

Ông quay lưng đi vào trong. Yi Jung bước theo sau. Khi đã ngồi xuống giường, ông nhìn anh nhưng không gì. Anh cũng không biết phải mở lời ra sao, nên anh im lặng. Cuối cùng...

- Xin lỗi

Hai câu nói vang lên cùng một lúc
Hận thù và đau khổ, thì ra có thể kết thúc chỉ bằng hai tiếng

Yi Jung chưa bao giờ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn thế. Ga Eul nói đúng, chỉ đơn giản là thứ tha, sẽ không còn mệt mỏi.

*******

Ga Eul nhấp một ngụm café, và cô mỉm cười một mình. Bên ngòai trời đang mưa, từng giọt mưa rơi xuống mái hiên tạo nên âm thanh tí tách. Lâu lắm rồi cô không được thanh thản thế này. Cảm giác giúp đỡ cho người khác khiến cô thấy vui, đặc biệt người đó lại là Yi Jung.

Tiếng nhạc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của Ga Eul. Cô quay nhìn về phía chiếc đàn đặt trên bục cao trong góc quán. Một chàng trai mặc đồ trắng đang say sưa bên những phím đàn

http://www.youtube.com/watch?v=B4b1KAFRCjc

The last kiss tasted like tobacco
A bitter and a sad smell
Tomorrow at this time
Where wil you be?
Who will you be thinking about?
You are always gonna be my love
Even if I fall in love with someone once again
I'll remember to love you taught me how
You are always gonna be the one
It's still a sad song
Until I can sing a new song
The paused time is
About to start moving
There are many things I don't wanna forget about
Tomorrow at this time
I will probably be crying
I will probably be thinking of you
You are always be inside my heart
You will always have your own place
I hope that I have a place in your heart too
Now and forever you are still the one
It's still a sad song
Until I can sing a new song
You are always gonna be my love
Even if I fall in love with someone once again
I'll remember to love you taught me how
You are always gonna be the one
It's still a sad song
Now and forever

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro