Chapter 25: Sudden or fate?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xe cấp cứu chạy đi, đám đông cũng giãn dần. Ji Hoo cúi xuống nhặt túi xách, khóac lên vai, chuẩn bị bước đi. Bỗng nhiên có ai đó nắm tay anh kéo lại

- Anh là bác sĩ ah?

- Thì sao?

- Wow. Anh còn trẻ vậy mà

Ji Hoo không trả lời, bước ra mé đường chờ đón taxi. Một lúc lâu sau mới có một chiếc taxi chạy đến. Anh vừa mở cửa thì cô gái lúc nãy đã chạy tọt vào ngồi, ngước nhìn anh bằng ánh mắt "long lanh"

- Lên đi chứ đứng đó làm gì?

Anh đóng sập cửa lại, định quay lại đứng chỗ cũ nhưng cô đã nhanh miệng nói

- Giờ này không có taxi đâu. Sắp tối rồi

Ji Hoo không nói gì, nhưng anh nhận ra một sự thật đau thương là điều cô gái này nói hòan tòan chính xác. Cuối cùng, anh đành ngồi vào xe cùng với cô gái kì lạ đó

- Where are you going?

Người tài xế quay xuống hỏi

- MSF Camp

Hai người lên tiếng cùng một lúc rồi sửng sốt nhìn nhau

*******

Chiếc xe đậu lại bên đường, bốc khói mù mịt. Người tài xế săm soi một hồi rồi lắc đầu ngán ngẩm. Ông ta xổ một tràng thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó khiến Ji Hoo bó tay không hiểu. Cô gái đứng hoa tay múa chân một hồi rồi quay sang giải thích

- Ông ta nói xe hư không sửa được. Bảo chúng ta kiếm xe đi nhờ

********

Cô đã ngồi bệt xuống đường cầm nón quạt lấy quạt để, mặc kệ bộ đồ sạch sẽ của mình. Ji Hoo đứng chờ nãy giờ đã hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy một bóng xe nào đi qua. Cuối cùng anh cũng đành ngồi xuống cạnh cô

- Tôi tưởng anh sợ tôi bị dịch hạch chứ

Cô vừa nói vừa chìa chai nước uống dở cho anh. Ji Hoo lắc đầu.

- Tùy anh thôi

Cô nhún vai, mở nắp uống hết chai nước. Ji Hoo ngán ngẩm nghĩ đến việc đêm nay sẽ phải ngủ ở đây. Anh ngạc nhiên khi thấy cô không có vẻ gì nao núng hay lo lắng, cô đang xốc lại cái balô to đùng một cách hết sức bình thản. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô bật cười

- Làm gì mà nhìn mặt anh đơ ra vậy?

Ji Hoo không trả lời. Bây giờ anh không có tâm trạng nói chuyện. Nghĩ tới việc ngồi đây tới sáng mai là anh đã ngán tới cổ

- Yên tâm đi. Tối nay anh không phải ngủ ngòai này đâu

- Huhm?

Anh nhíu mày nhìn vẻ mặt hất lên đầy tự tin của cô

- Tin tôi đi. Lát nữa sẽ có người tới thôi

Ji Hoo nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ

- Đừng nhìn tôi kiểu đó. Mà không lẽ chúng ta ngồi ngắm nhau vậy sao?

- Chứ cô muốn gì?

- Anh chịu nói chuyện rồi đó hả?

Anh lắc đầu. Đúng là không thể nói chuyện đàng hòang với cô nhỏ này. Cô đập nhẹ vào tay anh

- Nè chúng ta đi chung cả ngày nay rồi cũng nên giới thiệu chút chứ. Tôi tên Hana. Còn anh?

- Yoon Ji Hoo

- Tên nghe quen quá. Yoon Ji Hoo

Cô chép miệng lẩm bẩm rồi chợt reo lên

- Ah anh là thành viên F4?

Ji Hoo gật đầu. Anh hơi ngạc nhiên khi đến giờ cô mới nhận ra anh

- Các anh nổi tiếng lắm đấy. Ở bên Nhật có cả fanclub nữa

- Cô là người Nhật?

- Mẹ tôi là con lai Nhật Hàn, bố tôi là người Anh

Ji Hoo gật gù, quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Từ sáng đến giờ anh chưa để ý kỹ gương mặt của cô.Những nét pha trộn giữa Châu Á và Châu Âu tạo nên vẻ đẹp kì lạ. Gương mặt nhỏ trắng muốt, sống mũi cao chót vót và đôi mắt sâu xanh biếc

- Kể cũng lạ. Công tử nhà giàu như anh sao không ở nhà hưởng phước mà lại tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này?

- Tôi thích. Còn cô? Cô là bác sĩ

- Nhìn tôi giống bác sĩ lắm sao?

Hana cười lớn. Tiếng cười của cô nhắc anh nhớ đến một người

Ánh đèn pha chiếu vào khiến Ji Hoo phải che mắt lại vì chói. Hana đứng bật dậy, vẻ mặt hết sức hớn hở. Hình như cô đã quen người lái xe

- Hey Joe. I was waiting for you
Cô hét lên rồi nắm tay Ji Hoo kéo anh về phía chiếc xe

********

- What? Hai người ngồi đó từ chiều tới giờ ah?

Anh chàng lái xe tên Joe cười nghiêng ngả khi nghe câu chuyện Hana kể. Ba người đang ngồi dồn cục trong khoang lái của chiếc xe tải.

- Chứ còn gì nữa. May mà em còn nhớ hôm nay là ngày anh sẽ vào thành phố lấy hàng nên còn đỡ. Chứ anh đẹp trai này lo muốn phát khóc. Anh mà tới trễ chút nữa thì chắc anh ta lăn ra ăn vạ em rồi

Joe lại tiếp tục cười nắc nẻ vì câu chuyện bị phóng đại một cách quá đáng của Hana. Ji Hoo không nói gì, anh yên lặng nhìn ra cửa xe. Trời đã tối nên cũng không thể thấy cảnh vật gì rõ ràng nhưng thà vậy còn tốt hơn ngồi nghe Hana lải nhải. Mà hình như cô có biệt tài nói hòai không biết mệt hay sao. Từ lúc lên xe tới giờ Ji Hoo chưa thấy cô yên lặng một phút nào. Bỗng có bàn tay chạm vào người anh

- Này đang nghĩ gì vậy?

Ji Hoo lắc đầu. Hana nhìn anh một lát rồi tiếp tục quay qua đùa giỡn với Joe khiến anh ta cười đến mức lái xe lọang chọang. Ji Hoo xanh mặt ôm cứng cánh cửa cầu mong đến nơi cho mau

*********

Yi Jung đang ngồi bên quầy bar cùng WooBin và Jun Pyo. Việc Ji Hoo ra đi khiến họ thực sự không quen. Mà đó là anh mới đi có hơn một ngày thôi

- Thằng khỉ đó không biết chừng nào mới về

Jun Pyo vừa lắc lắc ly rượu trên tay vừa hỏi bây qươ. Vì thực ra không ai trong số họ biết được câu trả lời. Cả ba người cứ ngồi yên lặng như vậy, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.

- Yo yo đừng có rầu rĩ vậy chứ. Thật không giống F4 chút nào. Let's go.
Time for fun

WooBin có vẻ không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt thêm chút nào nữa. Anh cầm lấy ly rượu và đi về phía sàn nhảy, nơi đám đông đang lắc lư điên cuồng trong ánh đèn màu nhấp nháy và tiếng nhạc ầm ĩ. Còn lại hai người, Jun Pyo ngạc nhiên nhìn Yi Jung

- Sao không ra ngòai đó?

- Không có hứng

Anh trả lời xụi lơ rồi cầm ly rượu lên uống ực một phát.

- Ya So Yi Jung không có hứng chơi bời. Mai chắc Seoul có mưa đá mất

- Dẹp cái giọng châm chích đó đi
Li rượu tiếp theo cũng bị uống sạch bách

- Đừng nói với tao là Ji Hoo đi rồi mày buồn tới mức không thiết ăn chơi nữa nhá

- Cũng có thể

- Này, không lẽ mày yêu thầm nó suốt từ đó tới giờ mà không dám nói?

- Mày học cái thói chọc ghẹo người ta đó từ JanDi ah?

- Tao chỉ muốn làm mày vui lên chút thôi. Nhìn mày như người mất của ấy

- Tao không sao. Dù sao...cám ơn nhé

- Cái thói khác sáo mày học từ Ga Eul đấy hả?

Cái tên phát ra khiến Yi Jung giật mình. Anh phát hiện ra là mình đang nghĩ đến Ga Eul. Thái độ của cô rất lạ từ hôm qua đến giờ. Anh đã quen nhìn thấy một Ga Eul luôn nở nụ cười và đem lại cho anh sự bình yên. Nhưng từ sau bữa tiệc, Ga Eul trở nên lạnh lùng một cách kì lạ. Dường như cô vẫn còn giận thì phải. Nhưng cô giận điều gì? Rõ ràng dạo này anh không hề dính dánh đến bất cứ người con gái nào nữa hết. Yi Jung thực sự bó tay không hiểu được trong cái đầu xinh đẹp của cô đang suy nghĩ những gì. Từ trước đến giờ anh chưa từng cố tìm hiểu suy nghĩ của một cô gái nên việc này làm anh nhức đầu đến chết đi được

- Điên thật

Yi Jung nói rồi nốc cạn li rượu thứ bao nhiêu chẳng ai biết được. Bỗng nhiên có một cánh tay ôm vòng qua cổ anh. Mùi nước hoa đắt tiền xộc vào mũi. Anh ngước lên nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang dí sát vào mặt mình

- Em mời anh một ly được chứ
Nở nụ cười mê hoặc quen thuộc, anh đón lấy ly rượu từ tay cô gái

- Dĩ nhiên

- Anh là So Yi Jung?

- Phải

- Rất vui được làm quen

- Hân hạnh của tôi, thưa quý cô

- Anh không hỏi tên em?

- Có cần thiết không?

- Có đấy. Em là thiên thần

- Thiên thần? Cái tên rất hay

- Còn nhiều điều hay hơn nữa vào đêm nay

Yi Jung bật cười đứng lên đi theo cô gái, để lại Jun Pyo lắc đầu chán nản

- Đúng là chứng nào tật nấy

Anh uống hết ly rượu rồi đứng lên. Anh biết Jan Di đang chờ ở nhà

*********

Chiếc xe vừa dừng lại, Hana đã mở tung cánh cửa chạy ào uống. Cô sà vào vòng tay đang rộng mở của người đàn ông đang đứng ngay trước cửa.

- I miss you so much Daddy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro