Chapter 29: Love hurts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cô gái xinh đẹp, đó là những gì Ga Eul nhận xét về Angel. Tuy nhiên ánh mắt săm soi của cô ta khiến Ga Eul có phần khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười

- Tôi biết. Cô vừa đọat giải người mẫu trẻ triển vọng tại Paris

- Cô cũng có nghiên cứu về tôi đấy nhỉ?

- Dĩ nhiên. Hôm nay cô là đối tượng phỏng vấn của tôi mà

- Tôi nghĩ tôi cũng biết khá nhiều về cô đấy

- Thật sao? Vậy cô biết gì về tôi?

- Cô là vợ của So Yi Jung

- Phải. Tôi nghĩ người biết chuyện này không ít

- Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy

- Cám ơn. Chúng ta bắt đầu được chưa?

Angel không nói gì mà đưa li rượu trên tay lên miệng. Sau khi uống cạn li rượu, cô nhếch mép cười

- Tôi nghĩ Yi Jung lấy cô chỉ vì gia đình cô giàu thôi. Không ngờ cô cũng thú vị thật

- Cám ơn. Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để nghe cô "khen" tôi

- Cô nghĩ tôi khen cô sao?

- Dĩ nhiên. Nghĩ cô khen tôi dù sao cũng tốt hơn nghĩ cô chê tôi

- Cô mồm mép thật đấy nhỉ

- Cũng tạm được thôi. Nhưng hôm nay tôi không có nhiều thời gian nên bây giờ bắt đầu phỏng vấn được rồi chứ?

- Được thôi. Nhưng trước khi bắt đầu, tôi có thứ này cho cô xem

Cô ta lục lọi trong xách tay, quăng lên bàn một cái phong bì dày được dán qua loa, để lộ ra vài tấm ảnh. Ga Eul nhíu mày nhìn Angel, rồi lại nhìn đến mớ ảnh trên bàn.

- Mở ra đi. Chắc chắn cô sẽ thích
Ga Eul cầm tấm phong bì lên, chầm chậm mở ra. Những hình ảnh bên trong khiến tay cô run lên

Yi Jung đang nằm bên cạnh Angel, mặt kề sát bên gương mặt cô. Bên dưới có ghi rõ ngày giờ. Là một tuần trước

" Đó là tại sao anh tự nhiên lại đối tốt với em như vậy?"

Những câu hỏi khiến đầu Ga Eul như muốn nổ tung.

- Thế nào? Cô thích chứ?

Câu hỏi châm chích của Angel kéo Ga Eul ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn. Cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt đẹp hòan hảo của Angel, cố nở một nụ cười

- Ảnh chụp rất đẹp

- Nếu cô thích thì cứ giữ lấy. Tôi còn rất nhiều có thể tặng cho cô

- Vậy...cám ơn. Tôi nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi

- Được. Khi nào báo ra thì nhớ gửi cho tôi. Tôi đi trước

Angel cười khanh khách rồi đứng lên bỏ đi. Ga Eul xiết chặt mớ hình đến mức khiến chúng trở nên nhăn nhúm. Cô quay sang người phụ vụ đang đứng đó

- Lấy cho tôi chai rượu mạnh nhất ở đây

Ga Eul cứ uống rồi lại uống, đã bao lâu cô cũng không biết nữa. Rượu không làm cô say, mà càng uống cô lại càng tỉnh táo. Tỉnh để cảm thấy đau . Cái đau gặm nhấm khiến cô không thở nổi. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thể chảy. Cô chỉ có thể uống hết li này đến li khác, chai này cạn lại khui tiếp chai sau. Tại sao lại đau tới vậy? Rõ ràng là đã biết trước. Anh không thuộc về ai hết, không một ai. Nhưng sao khi thấy được những bức ảnh đó cô lại như không chịu nổi. Tại sao anh đối xử quá tốt với cô? Tại sao làm cho cô ảo tưởng, rằng cô đã có được trái tim anh? Tại sao lại để cô biết những chuyện này? Ga Eul thà rằng mình không thấy, thà rằng cứ sống trong ảo tưởng để cô thấy mình hạnh phúc. Trăm ngàn câu hỏi xoay vòng trong đầu khiến Ga Eul như muốn gục ngã. Đau. Thật sự là rất đau. Cô còn chịu được nỗi đau này thêm bao lâu nữa? Trái tim cô còn có thể chịu thêm bao nhiêu vết thương? Nếu mỗi vết thương đều đau như vậy, có lẽ cô không chịu nổi thêm một lần nào nữa

- Ga Eul ah?

Giọng nói vang lên bên tai khiến Ga Eul quay lại.

- Anh?

WooBin đứng trước mặt cô, tay đang ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

- Em làm gì ở đây

- Uống rượu. Anh thấy đấy

Xấp ảnh nhàu nhĩ trên bàn đập vào mắt WooBin khiến anh lập tức hiểu ra vấn đề. Quay sang cô gái bên cạnh, anh hôn nhẹ vào má cô ta

- Anh ngồi với bạn một lát. Em về trước đi, anh sẽ gọi em sau

Cô ta giãy nãy lên không chịu nhưng sau khi WooBin rù rì một hồi, cô ta cũng chịu bỏ đi một cách không lấy gì làm vui vẻ. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh Ga Eul

- Anh ngồi cùng được chứ?

- Được hay không thì anh cũng đã ngồi rồi

"Miệng lưỡi ghê thật. Hèn chi mà thằng Yi Jung sợ em đến thế"

Anh nghĩ thầm rồi nhìn mớ chai lọ ngổn ngang trên bàn, chép miệng nói

- Em uống nhiều rồi đấy

- Nhưng chưa đủ để say

- Vì mớ hình kia đúng không?

- Nếu em nói không anh sẽ tin chứ?

- Không

- Vậy thì đừng hỏi. Uống cùng em đi

Cô nói và nhét cái li vào tay WooBin. Anh rót rượu vào li, chầm chậm đưa lên môi

- Nghe anh nói vài câu được chứ

- Cứ nói nếu anh muốn. Vì cho dù em nói không được thì anh vẫn sẽ nói thôi mà

- Anh không biết đã có chuyện gì. Nhưng hãy tin Yi Jung lần này

- Tin? Em có quyền gì mà tin hay không

Ga Eul cười khẩy, rồi cô lại uống cạn ly rượu. WooBin nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi trước mặt mình. Không tiếp xúc nhiều với Ga Eul, nhưng anh biết người làm cho Yi Jung lao đao như thế chắc chắn không thể là cô gái tầm thường

- Ga Eul ah, có thể em sẽ cho là anh bênh Yi Jung nhưng thực sự dạo gần đây nó đã thay đổi rất nhiều

Đến lúc này cô mới rời mắt khỏi chai rượu trên bàn, ngước lên nhìn anh. WooBin biết điều đó, nên anh hơi mỉm cười

- Chẳng lẽ em không nhận ra là dạo này Yi Jung luôn về nhà rất sớm? Sau khi rời khỏi công ty, cho dù anh có rủ rê thế nào thì nó cũng không chịu đi cùng. Mà dù cho có đi thì nó luôn đòi về trước 10h, và tuyệt đối không đụng vào bất cứ cô gái nào

Đôi mắt Ga Eul càng lúc càng mở rất to, và bàn tay cô run lên nhè nhẹ

- Tuy nó chưa từng nói, nhưng anh biết, những thay đổi của nó, đều là vì em

- Vì em?

- Phải - Anh gật đầu - Nó về sớm vì không muốn em chờ, nó không tán tỉnh những cô gái khác vì nó nghĩ đến cảm giác của em. Lẽ nào em không cảm nhận được hay sao?

Cảm nhận? Có chứ. Cô biết anh dạo gần đây anh đối xử rất tốt với cô. Và điều này khiến cô hạnh phúc đến phát điên. Nhưng những nỗi sợ hãi mơ hồ chưa lúc nào rời bỏ cô. Cô sợ, thật sự rất sợ. Cô sợ những phút giây hạnh phúc này chỉ là giấc mơ mà khi tỉnh giấc cô sẽ không còn có anh bên cạnh. Và giờ đây dường như nỗi sợ hãi của cô đã trở thành sự thật. Khi nhìn những bức ảnh này cô thấy trong lòng mình có gì đó như đổ vỡ, những gì anh làm cho cô lẽ nào là giả dối hết hay sao?

- Em không biết anh ah. Em không biết

- Cho dù em không biết những gì Yi Jung đã làm thì cũng nên biết cảm giác của chính mình chứ, đúng không?

- Em...

- Hãy làm theo những gì trong lòng em mách bảo. Đừng suy nghĩ, cũng đừng hòai nghi hay lo lắng. Cứ làm điều gì em muốn làm, vậy thôi

- Em làm được hay sao? Mỗi ngày ở bên anh ấy em đều rất sợ. Sợ rằng hôm nay là ngày cuối cùng em có anh ấy bên cạnh. Sợ rằng ngày mai khi mở mắt anh ấy sẽ rời xa em

- Vậy em có nói cho Yi Jung biết những suy nghĩ của em không?

- Làm sao em nói được? Em..

- Em suy nghĩ quá nhiều, lo sợ quá nhiều nhưng lại không chịu nói ra. Đó chính là lí do em không vui. Sao em không thử mở lòng mình ra một lần, nói với Yi Jung tất cả những gì em nghĩ

- Nhưng em không muốn ép buộc anh ấy

- Vậy em nghĩ bây giờ Yi Jung tốt lắm hay sao? Suốt ngày nó vò đầu bức tai vì không hiểu được em đang nghĩ gì. Còn em thì cứ im lặng rồi tự hành hạ bản thân như vậy

Ga Eul im lặng. Cô biết WooBin nói không sai. Nhưng cô thực sự có thể nói ra tất cả những suy nghĩ của mình với Yi Jung sao?

- Em có cảm thấy anh luôn rất vui vẻ hay không?

- Dạ

- Thật ra, 4 đứa tụi anh không có ai thực sự hạnh phúc. Vù bọn anh không ai có được một gia đình trọn vẹn. Jun Pyo không có cha, nhưng lại bị bà mẹ quản lí kỹ đến mức ngạt thở. Chính vì vậy mà khi nó gặp JanDi, nó lập tức thích cô ấy. Vì JanDi giống như một cơn gió lạ trong cái thế giới xa hoa của nó. Cô ấy không hòan hảo, cô ấy hung hăng, nhưng JanDi đối xử với ai cũng rất thật lòng, điều mà không có ai trong thế giới của bọn anh làm được. Ji Hoo thì mất cả cha lẫn mẹ, nó không được ai yêu thương từ khi còn rất nhỏ. Vì vậy mà nó yêu bất cứ ai đối tốt với nó. Chị Seo Huyn, rồi đến JanDi. Nhưng anh không nghĩ đó thực sự là tình yêu. Điều này giống như khi em thiếu thốn thứ gì đó suốt khoảng thời gian quá dài, rồi em tìm được và em bất chấp tất cả mà theo đuổi nó. Đó chính là tình cảm của Ji Hoo với những người con gái đó. Còn Yi Jung....

WooBin ngừng lại một chút để nhìn vào đôi mắt đang mở to chờ đợi của cô gái trước mặt mình. Anh tin tưởng vào sự lựa chọn của Yi Jung, nên anh sẵn sàng mở lòng ra với Ga Eul, như cách đã làm với JanDi lúc trước. Anh biết Ga Eul không phải là một cô gái đơn thuần như Jan Di, suy nghĩ của cô phức tạp và rối rắm một cách kì lạ. Nhưng Ga Eul là một cô gái tốt, anh tin là vậy

- Yi Jung là đứa đáng thương nhất. Khi mẹ nó mất đi, nó đồng thời cũng mất luôn người cha. Nó sống mà phải mang theo nỗi hận thù quá lớn, nên nó làm mọi việc để có thể quên. Nó uống rượu, nó lao vào những người đàn bà, đều là để tìm quên. Và anh luôn là người đi cùng nó. Ai cũng nghĩ bọn anh là lũ con nhà giàu thừa tiền, lúc nào cũng ăn chơi trác táng. Nhưng họ không hiểu được thực ra chúng tôi càng đáng thương hơn họ. Cả một gia đình trọn vẹn cũng không có được
Anh dốc cạn ly rượu trên tay vào miệng. Thứ lỏng chất cay nồng khiến chảy qua cổ họng khiến anh bình tâm lại. WooBin chưa từng trút hết nỗi lòng ra bất cứ người con gái nào, kể cả những cô gái xung quanh anh.

- Vì vậy, Ga Eul ah, hãy cho Yi Jung một gia đình, cho nó những thứ tình cảm mà nó đã mất đi. Xem như anh nhờ em có được không?

Ga Eul nhìn sững người đàn ông ngồi cạnh mình. Từ trước đến giờ, cô luôn thấy anh cười đùa, đi cùng những cô gái xinh đẹp nhưng chưa bao giờ cô biết WooBin là một người có những suy nghĩ sâu sắc đến như vậy. Những người bên cạnh Yi Jung không có ai thực sự giống như vẻ bề ngòai của họ. Tất cả đều được phủ lên bằng một lớp vỏ bọc hòan hảo, không có tì vết. Nhưng thực ra trong lòng mỗi người đều là một khỏang trống cần được lấp đầy. Với Jun Pyo, khỏang trống đó là JanDi, người con gái bình thường với sức sống mạn mẽ và trái tim tuyệt đẹp. Là cô gái đã cho anh biết sống thật với bản thân,biết yêu thương hết lòng cho dù kết quả có ra sao. Với Ji Hoo là một người quan tâm và yêu thương anh, xoa dịu đi những vết thương đã hằn sâu trong trái tim anh. Tuy đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được, nhưng Ga Eul tin, sẽ có ai đó xứng đáng với anh, một ngày nào đó sớm thôi. Còn Yi Jung? Anh cần điều gì? Cô thực sự không biết được. Cô chỉ biết làm tất cả những gì cô có thể, là ở bên cạnh và yêu thương anh bằng cả trái tim mình

- Em sẽ cố gắng anh ah. Bằng tất cả sức lực của em

Cô nói và nhìn thấy WooBin đang mỉm cười

- Anh WooBin cũng sẽ tìm ra được một người đem lại cho anh những gì anh cần chứ?

- Có lẽ, nếu anh may mắn

- So...good luck to you

Ga Eul nói rồi tháo chiếc móc điện thọai của cô đưa cho anh

- Cỏ bốn lá đại diện cho sự may mắn. Em tặng cho anh, nhất định anh sẽ tìm được một người con gái tốt

- Cám ơn, Ga Eul à

- Em mới là người phải cám ơn. Cám ơn anh hôm nay đã ngồi đây với em. Nếu không có anh chắc em đã uống đến lúc chết thì thôi

- Không có gì. Chúng ta là bạn mà phải không?

- Phải. Bạn tốt- cô cười và đứng lên- Em về trước. Gặp lại anh sau

- Em lái xe được không đấy?

- Dư sức. Anh yên tâm. Em chưa say mà

Cô bước đi, để lại phía sau một người con trai đang nở nụ cười. Anh tin, cô gái này sẽ đem đến hạnh phúc cho Yi Jung. Một cô gái rất đặc biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro