Chapter 33: Little white house

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tàn. Woo Bin và Angel đứng ở cửa lớn tiễn khách. Khi vị khách cuối cùng ra về, F4 cũng chia tay. Jun Pyo và Jan Di là người về đầu tiên, tiếp theo là Ga Eul và Yi Jung. Người cuối cùng ở lại là Ji Hoo. Anh đặt tay lên vai Woo Bin

- Đã có gia đình rồi đấy, liệu mà sống cho đàng hòang

- Biết rồi không cần dạy. Mà lần này mày về luôn hay sao?

- Uhm..có lẽ. Tao cũng chưa biết nữa. Thôi tao về

Ji Hoo đi rồi, Angel giật nhẹ tay áo Woo Bin

- Anh có để ý là anh Yi Jung với chị Ga Eul có gì là lạ không?

- Không. Mà chuyện vợ chồng người ta em tò mò làm gì.

- Em thấy thái độ hai người đó kì lắm. Chắc chắn là có chuyện gì

Woo Bin lắc đầu lôi Angel ra xe. Dĩ nhiên anh biết là hai người có chuyện. Sự trở về của Eun Jae chắc chắn sẽ gây ra không ít sóng gió. Nhưng anh muốn Angel hay bất cứ ai xen vào. Những chuyện như thế này, chỉ có hai người họ mới giải quyết được thôi

********

Ga Eul và Yi Jung ngồi trong xe, không ai nói tiếng nào. Mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình
Những kí ức tuổi thơ trôi qua loang lóang trong đầu Yi Jung. Những nụ cười trong trẻo của ba đứa trẻ mười mấy tuổi. Vòng tay Eun Jae ôm lấy Yi Jung khi anh bật khóc bên cỗ quan tài của mẹ. Vẫn biết đã là quá khứ nhưng khi nhìn thấy Eun Jae anh bỗng không còn nhớ được chuyện gì, chỉ có thể nhìn thấy một mình cô

Ga Eul tựa trán vào ô cửa kính. Rất nhiều câu hỏi đang dần hiện lên trong đầu nhưng cô biết lúc này không phải thời gian để hỏi. Nên cô quyết định im lặng. Cô biết, Yi Jung đang nghĩ rất nhiều chuyện và có lẽ cô không nên quấy rầy. Biết là như vậy, nhưng cô không cách gì bảo trái tim mình thôi run rẩy từng hồi nhói buốt

Xe dừng lại trước cửa nhà. Ga Eul mở cửa bước vào trong. Yi Jung biết cô không vui. Nhưng anh thực sự không biết phải nói gì. Anh chậm rãi bước theo sau

- Manson ngủ chưa quản gia Park
Cô hỏi khi vừa bước vào nhà

- Dạ cậu Manson mới thức dậy

- Tôi biết rồi. Ông cũng đi nghỉ đi

Ga Eul đi thẳng lên cầu thang, mở cửa phòng Manson. Yi Jung không nói tiếng nào, im lặng đi theo cô
Manson đang ngồi trên giường, mở to mắt nhìn Ga Eul khi cô bước vào

- Sao em không ngủ?

Cô ngồi xuống bế thằng bé đặt lên lòng mình

- Em...em muốn ngủ với chị

Ga Eul bật cười trước vẻ mặt nhõng nhẽo của thằng bé. Cô đặt Manson nằm xuống giường, đắp chăn cho nó rồi quay sang Yi Jung

- Hôm nay em ngủ bên này với Manson

Yi Jung bước đến sau lưng Ga Eul, cúi xuống thì thầm vào tai cô

- Anh cũng ngủ ở đây

- Giường này không đủ chỗ. Nếu anh thích có thể ngủ dưới đất

Ga Eul vừa nói vừa thản nhiên xếp lại mớ mền gối trên giường
Yi Jung bật cười ngồi xuống giường. Khi nhìn thấy vẻ dịu dàng của Ga Eul đang ôm lấy Manson, đột nhiên Yi Jung nhận ra rằng người anh cần nhất chính là cô.

Anh hôn nhẹ lên má Ga Eul. Cô ngồi yên. Nhưng Yi Jung nghe rõ được tiếng thở của cô có phần gấp gáp. Anh mỉm cười vì điều đó. Môi anh trượt xuống môi Ga Eul. Cô đứng bật dậy. Nụ hôn rơi lơ lửng giữa chừng

- Em đi tắm. Anh ngủ sớm đi

Yi Jung mỉm cười nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa.

*******

Hana chậm rãi thả bộ trên con đường vắng vẻ. Gió lồng lộng thổi, hất những lọn tóc cô dạt về phía sau.Chiếc BMW xám bạc từ đâu chạy đến, dừng lại bên lề đường. Người đàn ông bên trong thò đầu qua ô cửa

- Lên xe đi. Tối rồi đi một mình nguy hiểm lắm

Cô không trả lời, tiếp tục đi thẳng. Chiếc xe chạy rà rà theo bên cạnh cô. Người đàn ông vẫn không ngừng gọi Hana nhưng cô làm như không hề nghe thấy. Cuối cùng, dường như chịu không nổi nữa, anh ta dừng lại, mở cửa bước ra

- Rốt cuộc em muốn sao đây?

- Có phải tôi muốn sao cũng được không?

- Phải. Em muốn gì thì nói đi chứ đừng im lặng kiểu đó

- Vậy tôi muốn anh biến mất. Ngay lập tức. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh làm được không?

- Anh...

- Không làm được chứ gì? Vậy làm ơn tránh đường

Hana đưa tay gạt người đàn ông sang một bên, rồi tiếp tục bước đi. Anh ta thở dài, bước theo sau cô. Hai người một trước một sau như vậy cho đến khi Hana chịu hết nổi, quay lại quát lớn

- Anh đi theo tôi làm gì?

- Khuya rồi. Em đi một mình nguy hiểm lắm

- Kệ xác tôi. Anh biến đi giùm cho

Cô hét lớn, nước mắt tự nhiên trào ra, chảy dài trên má

- Đừng vậy nữa được không? Anh xin em

Anh ta nắm chặt lấy hai bờ vai đang run rẩy của Hana. Cô lắc đầu thật mạnh, cố gỡ tay anh ta ra nhưng vô ích. Đột nhiên có ánh đèn rọi về phía hai người. Chiếc Mercedes đen bóng dừng lại. Cánh cửa mở ra. Người lái xe bước xuống, bộ vest trắng muốt và mái tóc nâu vàng

- Hana?

Nhân lúc người đàn ông quay nhìn Ji Hoo. Hana vùng khỏi tay ông ta, chạy về phía anh

- Đi thôi

Cô kéo tay anh ra xe trong khi Ji Hoo còn chưa kịp phản ứng gì. Vừa ngồi vào xe, Hana đã nói lớn

- Chạy đi

Ji Hoo đút chìa khóa vào ổ, chưa kịp khởi động thì Hana đã hét lần nữa

- Mau lên

Chiếc xe lướt đi trong ánh nhìn tức tối của người đàn ông đang đứng trên lề đường

- Nhà cô ở đâu?

- Tôi không muốn về nhà

- Vậy cô đi đâu?

- Tôi không biết. Anh thả tôi xuống ở ngã tư đằng trước được rồi

- Khuya rồi. Cô đi đâu tôi đưa

- Vậy về nhà anh đi

Hana nói nhẹ tưng khiến Ji Hoo giật mình. Nãy giờ cô có gì rất lạ. Rõ ràng lúc nãy, Ji Hoo thấy mắt cô nhòe nước. Chắc chắn có liên quan đến người đàn ông đứng cùng cô. Nhưng anh không hỏi thêm câu nào, vì biết chắc sẽ không nhận được câu trả lời. Anh Bẻ tay lái, anh chọ xe quẹo vào con đường nhỏ
Ji Hoo đưa Hana đến căn nhà nhỏ ở ngọai ô Seoul. Anh biết nếu đưa cô về nhà thì chắc chắn hình hai người sẽ được nằm chễm chệ trên trang nhất của tờ báo sáng mai

Căn nhà này là nơi anh vẫn còn bố mẹ đến vào mỗi kì nghỉ thu. Từ đây nhìn lên núi, sẽ thấy một rừng lá phong đỏ thẫm. Mẹ anh rất yêu khu rừng phong đó, nên bố anh đã mua ngôi nhà này vì bà . Nơi này không có nhiều người biết. Mỗi khi muốn được một mình, anh đều lái xe đến đây để có thể chìm đắm trong không gian của riêng mình. Anh chưa từng đưa ai đến đây, kể cả F3. Nơi nay chỉ thuộc về một mình anh, và những hòai niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Chính anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đưa Hana đến chỗ này. Có lẽ vì cô cũng đang cần yên tĩnh.

Xoay nhẹ nắm cửa, Ji Hoo bước vào trong

- Vào đi

Anh quay lại nói với Hana khi thấy cô đang đứng tần ngần trước cửa

- Theo tôi biết nhà anh ở khu Kang Nam

Hana hình như đã bình tĩnh, trở lại con người bình thường của cô. Hay cô chỉ cố làm vậy để che dấu trái tim đang run rẩy?

- Đây là nhà của bố mẹ tôi

Ji Hoo nói khi vừa ngồi xuống ghế. Hana ngồi xuống cạnh anh, như cách cô vẫn làm khi hai người còn ở Kenya. Anh quay nhìn cô. Trừ lần hai người ngồi bên nhau giữa đường vì xe hư, anh chưa từng nhìn kỹ gương mặt của cô. Ji Hoo nhận ra, đôi mắt xanh biếc đó dường như không trong như anh nghĩ.

Hana đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà nhỏ tòan màu trắng. Rất nhiều khung ảnh treo trên tường. Trong ảnh đều là ba người, đôi vợ chồng và một cậu bé ở nhiều lứa tuổi khác nhau. Cậu bé có gương mặt hòan hảo. Đôi mắt tuyệt đẹp, lấp lánh niềm vui. Hana dễ dàng nhận ra cậu bé đó là Ji Hoo. Anh không thay đổi gì nhiều, chỉ là đôi mắt đã trở nên buồn bã và nụ cười không còn rực rỡ như cậu bé trong hình. Bức ảnh mà Ji Hoo lớn nhất là khỏang 10 tuổi. Sau đó không còn một bức ảnh nào nữa hết. Hana hiểu rằng đã có điều gì đó xảy ra, sau cái năm anh lên 10 tuổi.
Mùi hương thơm nức phả vào mũi khiến Hana chớp mắt nhìn. Ji Hoo đưa cái li sứ trắng muốt cho cô. Hana hít một hơi dài, và khẽ mỉm cười

- Thơm quá

- Nhà tôi chỉ có café đen thôi. Cô uống được chứ?

- Anh có sữa không?

- Có lẽ trong tủ lạnh. Lâu quá rồi tôi không về đây

Ji Hoo dợm đứng lên thì Hana đã nhanh chân chạy vào bếp. Cô trở ra với chai sữa to và lọ đường. Ngồi xuống sofa, cô dốc cả hai thứ vào li, quậy chúng lên tung tóe rồi uống một hớp lớn. Ji Hoo lơ đãng nhìn ra chỗ khác, nhấm nháp từng ngụm café nhỏ

- Anh không bỏ đường sao?

- Tôi chỉ uống café đen

- Đưa li anh đây

Không kịp để Ji Hoo đưa, Hana đã chộp lấy li café của anh, đổ đường và sữa vào đó. Cô khuấy đều rồi đưa lại cho anh

- Tôi không quen cho đường hay sữa vào café

Anh nói đơn giản rồi dợm đứng lên nhưng câu nói của Hana đã kéo anh ngồi lại

- Thì thử một chút đi

- Để tôi đi pha li khác

- Anh chưa thử mà đã bỏ cuộc rồi ah?

Ji Hoo ngạc nhiên nhìn Hana. Giá mà cô biết rằng đây không phải lần đầu anh bỏ cuộc. Giá mà cô biết rằng anh là một thiên thần. Mà thiên thần thì không được quyền ích kỷ. Nên anh luôn buông tay. Vì anh muốn những người anh yêu thương hạnh phúc. Nhưng còn anh? Hạnh phúc của anh đâu?

Đưa mắt nhìn li café trên bàn, Ji Hoo không biết mình có nên uống nó hay không. Có những thói quen đã trở thành tiềm thức, nên anh không muốn phải đổi thay. Thế giới của anh xây dựng nên từ những thói quen. Thói quen chỉ uống thứ nước đắng ngắt đã có lần khiến anh trào nước mắt. Thói quen chối bỏ những gì mới lạ vì không chắc chúng sẽ an tòan. Thói quen buông tay để vuột mất những gì mìn muốn có. Nếu anh uống li café này, nghĩa là anh đã bắt đầu từ bỏ những thói quen của mình. Một khi đã bắt đầu từ bỏ, anh sợ mình sẽ buông rơi hết những gì anh đã cố níu giữ suốt mười mấy năm nay. Anh sợ mình sẽ từ từ bỏ hết những thói quen của chính mình, sẽ cởi bỏ lớp vỏ cô đơn để bước chân ra thế giới bên ngòai. Nhưng anh đã sống quá lâu trong lớp vỏ bọc anh toàn của mình. Nên anh sợ, sợ cái thế giới lạ lẫm bên ngòai sẽ làm tổn thương anh. Nhưng một góc nào đó trong lòng lại thôi thúc anh đi thử. Mười mấy năm đã quá đủ rồi. Anh sẽ còn phải chịu đựng bao lâu?

Những suy nghĩ dằn xé chỉ vì một li café đơn thuần đang đặt trước mặt anh. Nếu anh cầm nó lên, và uống nó, nghĩa là anh chấp nhận đổi thay? Nghĩa là anh sẽ để cô gái này làm xáo trộn cái thế giới vốn bình yên đến nhàm chán của anh?

Cuối cùng, Ji Hoo chọn cách rút lui. Như anh vẫn thường làm từ trước đến giờ. Anh chống tay đứng dậy nhưng lần nữa, lời nói của Hana lại kéo anh ngồi xuống

- Anh vẫn thường dễ dàng chịu thua vậy sao?

- Tôi không quen

- Cái gì cũng cần có lần đầu

- Tôi không uống những thứ lạ

- Vậy tại sao anh uống li nước thảo dược tôi đưa cho anh?

- Lúc đó tôi không biết

- Thứ nước lạ đó chẳng phải giúp anh ngủ ngon sao? Đâu phải điều gì mới lạ cũng là có hại

- Nhưng cũng chẳng phải đều có ích

- Không ai biết trước được cả. Nếu muốn biết, anh phải thử

Cô đẩy li café đến trước mặt Ji Hoo, rồi nhìn anh chờ đợi. Ji Hoo chầm chậm cầm lấy cái li, uống một ngụm thật nhỏ. Vị ngọt gắt chảy qua cổ họng khiến anh nhăn mặt

- Ngọt quá

Hana bật cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của anh. Cô cầm lấy li của mình, đưa lên miệng

- Thì coi như thêm chút vị ngọt cho cuộc đời đắng nghét này đi

Ji Hoo im lặng cảm nhận vị ngọt còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Thực sự là không quen. Nhưng hình như...thứ mùi vị ngọt ngào cũng không quá tệ

Hai người ngồi bên nhau trên cái ghế sofa trắng muốt, nhấm nháp li café ngọt. Đơn giản chỉ là ngồi bên nhau như vậy, không nói lời nào. Mỗi người có những suy nghĩ của riêng mình. Nhưng thứ cảm giác họ có chung lúc này, chính là bình yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro