Chapter 41: Goodbye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hoo mở cửa vào phòng. Bóng tối bao trùm lấy anh. Nhưng nụ cười lảng vảng đâu đây khiến màn đêm không còn u ám. Liệu quyết định của anh...có làm nụ cười đó thôi trong sáng?

Tiếng chuông điện thọai phá tan sự yên lặng của màn đêm. Ji Hoo với tay, ngạc nhiên nhìn thấy số Ga Eul

- Bác sĩ ah

- Uhm. Tôi đây. Có chuyện gì vậy Ga Eul?

- Em gặp anh một lát được không?

- Em đang ở đâu?

- Góc đường gần nhà Yi Jung

- Tôi đến ngay

Buông điện thọai, Ji Hoo phóng như bay ra khỏi căn phòng tối

Bóng dáng nhỏ bé xuất hiện nơi góc đường. Gió thổi tung chiếc khăn chòang trên cổ Ga Eul. Ji Hoo tấp xe vào lề đường

- Lạnh đấy. Em phải biết giữ ấm cho mình chứ

Anh cởi áo khóac chòang lên vai Ga Eul. Cô mỉm cười

- Anh đến rồi bác sĩ

Cả người Ga Eul như bị ngọn gió thổi đổ ập vào Ji Hoo. Cô nghe tiếng anh gọi tên mình nhưng không cách nào mở mắt. Cô đã quá mệt với việc chịu đựng cả hôm nay

*******

Ga Eul mở mắt. Thứ ánh sáng chói lòa ập đến khiến mắt cô đau nhức. Gương mặt Ji Hoo hiện ra trong luồng ánh sáng đó

- Em tỉnh rồi sao?

Gật đầu. Ga Eul nhận ra nơi này không phải bệnh viện

- Em đang ở đâu?

- Nhà tôi

- Xin lỗi. Em không có ý làm phiền

- Gì mà làm phiền? Em xem tôi là người lạ sao?

- Không phải. Em...

- Được rồi. Lúc nãy em nói muốn gặp tôi. Có việc gì?

- Em...muốn chào tạm biệt

- Chào tạm biệt? Em định đi đâu?

- Rời khỏi chỗ này

- Em chắc chứ, Ga Eul?

- Em chắc

Ánh mắt Ji Hoo nhìn xóay vài khuôn mặt Ga Eul.

Sao em cứ luôn ngốc như vậy?

Sao làm việc gì cũng không phải vì bản thân mình?

Sao những khổ đau cứ xảy đến cho em?

- Đừng nhìn em như vậy, bác sĩ. Em đã quyết định rồi

- Sao phải làm vậy, Ga Eul?

- Anh biết một người phụ nữ chịu đựng sự cô đơn trong suốt 8 năm trời là khủng khiếp ra sao không bác sĩ?

Ji Hoo cố nén một tiếng thở dài. Ga Eul là vậy, luôn nghĩ cho người khác

- Nếu tình yêu không lớn, không
người nào làm được vậy đâu anh. Em là người đến sau, nên em mãi mãi không thể tranh giành. Từ đầu thứ em muốn chỉ là hạnh phúc của Yi Jung. Giờ hạnh phúc của anh ấy đã trở về rồi. Em lấy tư cách gì mà níu kéo?

- Em ích kỷ một chút không được hay sao?

- Em rất ích kỷ anh ah. Hạnh phúc của Yi Jung cũng là hạnh phúc của em. Em làm tất cả, chỉ vì hạnh phúc của chính mình

- Vậy còn đứa bé. Em có nghĩ cho nó hay không?

- Chính vì nghĩ đến nó nên em mới càng phải ra đi

- Tôi không hiểu ý em

- Cả em và Yi Jung đều sinh ra trong gia đình không hạnh phúc. Bởi vì trong cái gia đình đó không có tình yêu. Em không muốn con em phải chịu đựng những gì em đã trải qua. Nếu bây giờ em dùng đứa bé để ép Yi Jung, sau này anh ấy nhất định sẽ hận mẹ con em. Thứ cảm giác đó đau đớn thế nào em biết rõ, nên em không thể để con em phải sống cuộc sống như vậy. Không bao giờ hết anh ah

Ji Hoo nhìn sâu vào đôi mắt Ga Eul. Anh biết, cô đang nhớ về những nỗi đau quá khứ. Và điều này khiến anh khẽ thở dài

- Ga Eul ah....

- Được rồi, bác sĩ. Em đã quyết định thì không gì thay đổi được. Anh ủng hộ em có được không?

- Tôi có thể làm khác hay sao?

- Cám ơn anh, bác sĩ

- Em sẽ đi đâu?

- Em chưa biết. Chỉ biết là em không thể ở lại cạnh Yi Jung thêm phút giây nào nữa. Nếu còn ở lại, em sẽ không cách gì đi được nữa anh ah

- Vậy hãy đến chỗ của tôi

- Dạ?

- Sức khỏe của em giờ rất yếu, không thể đi xa

- Nhưng lỡ...

- Yên tâm. Nơi này Yi Jung nhất định không tìm được. Ít nhất là chờ đến lúc tình trạng em ổn định

- Vậy...cám ơn anh

- Được rồi. Nghỉ đi. Sáng mai tôi sẽ đưa em đến đó

Ga Eul lại mỉm cười. Ji Hoo ghét nụ cười này của cô. Nó buồn hơn nước mắt

Cánh cửa phòng khép lại. Gương mặt Ga Eul cũng khuất dần khỏi tầm mắt Ji Hoo

*******

Những tia nắng đầu ngày rọi xuống giường đánh thức Yi Jung. Anh chớp mắt, tay quờ quạng trên giường. Như một thói quen. Mỗi khi thức dậy, huơ tay, anh đều chạm vào người Ga Eul. Ấm áp. An tòan

Bàn tay anh chạm phải hư vô. Yi Jung mở mắt. Chiếc giường trống rỗng. Anh đưa đồng hồ lên nhìn. Mới 8h. Ga Eul có thể đi đâu?

Yi Jung lười biếng mở cửa, bước xuống nhà. Quản gia Park cúi chào anh nơi cuối cầu thang

- Ga Eul đâu?

- Sáng nay cô chủ chưa xuống nhà

Câu trả lời khiến sống lưng Yi Jung lạnh tóat. Những linh cảm mơ hồ. Những nỗi sợ mà anh từng cho là vớ vẩn. Cô thực sự đi rồi?

Như một mũi tên, Yi Jung chạy lên lầu, mở tung cánh cửa từng phòng. Anh mong...mong rằng được nhìn thấy cô sau cánh cửa, mỉm cười với anh. Từng cánh cửa mở ra, là từng chút nỗi hi vọng tắt dần. Anh không thể để mất Ga Eul. Không thể

Tiếng điện thoại vang lên. Tin nhắn đến từ Ga Eul. Yi Jung vội vàng nhấn vào nút mở. Anh hi vọng. Rằng Ga Eul chỉ đi đâu đó một lát. Hi vọng cô nói cô sẽ về ngay.

Làm ơn. Anh xin em đấy Ga Eul

" Có lẽ tin nhắn này đánh thức anh? Nếu phải em xin lỗi. Chắc anh nhận ra em không có trong phòng? Đừng tìm. Anh sẽ không tìm được em đâu. Người anh nên tìm bây giờ là Eun Jae. Có một điều anh cần biết, là lí do Eun Jae ra đi. Chị ấy vì anh. Eun Jae không thể có con. Nên chị ấy chọn ra đi, dù biết rằng những chuỗi ngày về sau sẽ chỉ là đau khổ. Nhưng Eun Jae vẫn làm. Chỉ một người con gái rất yêu anh mới có thể hi sinh nhiều như vậy. Trân trọng những gì mình có được. Hạnh phúc của anh đang đợi. Em không mong người đó phải lau nước mắt cho anh như em đã từng làm. Eun Jae đã khóc nhiều rồi. Hãy làm chị ấy luôn cười. Anh hứa với em được chứ? Nửa năm qua là khỏang thời gian hạnh phúc nhất của em từ ngày mẹ mất. Em biết, em đã đem đến cho anh nhiều phiền phức. Tất cả em có thể nói chỉ là cám ơn và xin lỗi. Sống thật tốt, có được không? Có lẽ sẽ không còn gặp lại. Nhưng em mong anh hạnh phúc. Chào anh"

Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, cùng lúc với giọt nước trong veo nơi khóe mắt. Anh khóc. Lần thứ hai trong đời. Vì một người con gái ra đi

Tại sao? Sao em bỏ đi? Khi mà anh còn chưa kịp nói tiếng yêu em. Sao em giấu kín quá nhiều chuyện trong lòng? Sao em không nói với anh? Sao em không hỏi? Sao em chọn ra đi? Anh ghét em, Chu Ga Eul. Anh ghét em. Vì anh yêu em

Tiếng điện thoại lại reo. Yi Jung vội vàng chụp lấy.

- Ga Eul?

- Là em

Là một giọng nói rất quen, nhưng phải Ga Eul. Đầu Yi Jung giống như một khỏang trắng trống rỗng. Không có Ga Eul, nghĩa là không còn bất cứ người nào quan trọng nữa. Không một ai
Yi Jung buông rơi chiếc điện thoại trên tay, ngồi phịch xuống sàn. Trống rỗng. Anh mất em thật rồi sao, Ga Eul?

********

Ga Eul tháo pin điện thọai, đặt nó lên bàn, cùng lúc với cánh cửa mở ra

- Em thức rồi ah?

Cô quay lại mỉm cười với Ji Hoo. Nụ cười đã bớt u ám, nhưng anh biết, vẫn chất chứa nỗi đau

- Chào anh, bác sĩ

- Đỡ hơn rồi chứ?

- Em khỏe rồi. Ta đi được chưa?

- Muốn đi gấp đến vậy ah?

Trả lời anh lại là một nụ cười. Ji Hoo thở dài, cầm lấy túi xách của Ga Eul

- Đi thôi

Anh nói rồi bước đi

Khi ra đến cửa, bước chân anh khựng lại

Người con gái đứng đó, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời

- Hana?

- Tôi đến đưa anh....

- Đi được chưa bác sĩ?

Đôi mắt xanh ánh lên những tia thảng thốt khi nhìn thấy Ga Eul
Hai ánh mắt chạm vào nhau giây lát. Đôi mắt xanh biếc mở to, long lanh nước

Cô gái này là ai?
Sao anh đưa cô ấy đến đây?
Sao ánh mắt anh dịu dàng đến thế? Ánh mắt mà anh chưa từng dùng để nhìn em

- Đây là...

Giọng Hana run lên như sắp khóc
Anh không lừa dối em như người đó đúng không anh?
Anh không làm vậy với em
Không thể

- Đi thôi Ga Eul

Anh nắm tay cô ấy?
Anh chưa từng nắm tay em
Sao vậy anh?
Sao anh làm vậy?

- Nhưng còn...

Ga Eul chớp mắt nhìn Hana

- Tôi sẽ giải thích sau

Ji Hoo nói nhẹ nhàng. Câu nói của anh dành cho ai trong hai cô gái?
Rồi anh nắm tay Ga Eul, kéo cô đi
Hana đứng lặng, hai bàn tay run rẩy
Không được khóc, Hana. Không được khóc.
Nhưng sao lại đau quá thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro