Chapter 42: Slender happiness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe trắng muốt phóng như bay trên phố. Ji Hoo không nói gì từ lúc lên xe. Ánh mắt của Hana...sao khiến anh khó chịu? Cô sẽ nghĩ ra sao? Nhưng..từ khi nào Ji Hoo bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của cô

Ga Eul quay sang nhìn Ji Hoo. Những suy nghĩ rối rắm trong mắt anh, cô thấy hết

- Là cô bé đó phải không?

- Em nói gì, Ga Eul?

- Anh thích cô bé đó đúng không?

- Sao em hỏi vậy?

Ji Hoo giật mình. Làm cách nào Ga Eul biết được? Anh đã làm gì?

- Ánh mắt của anh, bác sĩ. Khi cô bé đó thấy em, rõ ràng là anh đã bối rối.

Im lặng. Lần đầu tiên trong đời, Ji Hoo không biết phải làm sao. Anh thích Hana? Điều này chính anh còn không biết. Nhưng...anh đã bối rối ư?

- Tin em đi bác sĩ. Cô bé đó rất
thích anh

- Em nghĩ Hana thích tôi sao?

- Cô bé đó, ah, Hana, em chắc chắn cô ấy thích anh. Anh không thấy lúc nãy cô bé súyt khóc hay sao?

- Nhưng...

- Hứa với em anh phải nói rõ ràng với Hana. Đừng để mình hối hận. Có được không?

Ji Hoo không trả lời, chỉ nhè nhẹ gật đầu. Nếu bước đến với Hana, có khi nào anh hối hận?

Ga Eul thấy hết những đắn đo giằng xé trong đáy mắt anh. Cô đặt tay mình lên bàn tay Ji Hoo đang đặt trên tay lái

- Tin em đi, bác sĩ. Hãy làm theo trái tim mình thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Yêu bằng trái tim chứ không là lí trí. Tình yêu mong manh lắm, nếu anh không trân trọng, thì sẽ vuột mất khỏi tầm tay

Bàn tay nhỏ bé tuy là không ấm, nhưng khiến Ji Hoo thôi do dự. Yêu bằng trái tim ư? Vậy trái tim anh đang nói những gì?

- Hòang hôn qua rồi sẽ đến bình minh

Hana, có phải bình minh của anh không?

Xe dừng trước ngôi nhà nhỏ trắng muốt. Ji Hoo bước xuống mở cửa cho Ga Eul

- Đưa chìa khóa cho em

Cô chìa tay ra khiến Ji Hoo mở to mắt nhìn

- Em sẽ tự vào. Anh đi tìm Hana ngay bây giờ

- Không được, Ga Eul. Em đang không được khỏe

- Nếu có việc gì em sẽ gọi cho anh. Em hứa. Còn bây giờ đi nhanh lên

Ga Eul xoay lưng Ji Hoo, đẩy anh trở ngược vào xe

- Nhưng Ga Eul ah...- Ji Hoo nói khi đã ngồi vào xe

- Được rồi bác sĩ. Em đâu còn là trẻ con. Thời gian ở Mỹ em cũng có thể tự xoay sở được mà. Anh còn không đi thì em sẽ không ở lại chỗ này

- Vậy...có chuyện gì em nhất định phải gọi tôi

- Em biết. Tạm biệt anh, bác sĩ

- Tối nay tôi sẽ đem đồ dùng cá nhân đến cho em

- Không cần gấp. Nhớ phải giải thích với Hana

Biết không thể nói thêm gì nữa, Ji Hoo thở dài đạp ga. Chiếc xe phóng vút đi, để lại vệt khói dài trên mặt đường
Ga Eul thở ra nhè nhẹ.

Anh nhất định phải hạnh phúc, bác sĩ ah. Nếu không em ra đi cũng không thể yên lòng

*******

Eun Jae phóng như bay ra khỏi xe, chạy lên bậc thang vào cửa. Quản gia Park nhìn cô chằm chằm, như cố nhớ xem cô là ai

- Yi Jung đâu?

- Dạ cậu chủ đang ở trên lầu

Không đợi quản gia Park nói thêm câu nào, Eun Jae chạy vội về phía cầu thang.

Yi Jung đang ngồi nơi cuối hàng lang. Đôi mắt anh vô hồn nhìn đăm đăm về phía trước

- Yi Jung

Đôi mắt đen nhánh vẫn không động đậy. Eun Jae nhìn thấy được trăm ngàn nỗi đau giằng xé trong đáy mắt anh

- Eun Jae đây. Anh nghe em nói không Yi Jung?

Hai bàn tay cô lắc mạnh vai anh. Vô ích. Anh vẫn không động đậy. Chỉ có giọt nước trong veo rơi ra từ đôi mắt. Eun Jae chòang tay ôm lấy Yi Jung, để đầu anh đặt lên vai mình

- Sao vậy Yi Jung? Nói em nghe

- Cô ấy đi rồi. Ga Eul đi rồi. Cô ấy bỏ anh

Tiếng Yi Jung thổn thức vang lên cùng lúc với những đớn đau trong lòng Eun Jae rạn vỡ. Em mất anh thật rồi, Yi Jung. Và nước mắt Eun Jae cũng bắt đầu rơi. Hai con người đau khổ, đang ôm lấy nhau bật khóc. Gió luồn qua khe cửa, lau khô dòng nước mắt nhưng lại chẳng thể thổi đi những nỗi đau

*******

- Xin lỗi em, Eun Jae. Lúc nãy anh...

Yi Jung nói trong lúc rót trà vào tách rồi đưa tách trà cho Eun Jae

- Không sao

Cô đón lấy cái tách từ tay Yi Jung, nở một nụ cười

- Em tìm anh có chuyện gì không?

- Có chuyện mới tìm anh được hay sao?

- Em biết anh không có ý đó mà

- Em đùa thôi. Nhưng hình như thất bại mất rồi

- ?

- Anh không cười. Lúc trước, anh luôn cười mỗi khi em đùa

- Anh xin lỗi

- Không phải lỗi của anh. Là thời gian

- Eun Jae ah

- Không sao Yi Jung. Em hiểu

- Cám ơn em

- Cám ơn?

- Vì đã yêu anh nhiều đến thế

- Anh đang nói gì vậy, Yi Jung?

- Anh biết hết rồi, Eun Jae. Về việc em bỏ đi

- Làm sao mà anh...

- Ga Eul đã nói với anh. Và cô ấy muốn anh quay lại với em

Thứ gì đó vỡ ra trong lòng Eun Jae. Đêm đó...cô đã nói những gì? Là lí do cô bỏ Yi Jung mà đi? Ga Eul....sao lại làm như thế? Em sẽ khiến tôi thấy có lỗi suốt đời đấy có biết không?

- Nhưng anh sẽ không làm vậy đúng không?

- Anh xin lỗi, Eun Jae

- Trong tình yêu không ai là có lỗi. Nếu muốn trách, chỉ nên trách số phận

Eun Jae mỉm cười, nhưng mắt cô buồn rười rượi.
Em không trách....nhưng em đau lắm anh ah
Cả hai chìm vào im lặng, cho đến khi Eun Jae lên tiếng

- Thật ra, hôm nay em đến tìm anh là có chuyện

Yi Jung quay nhìn cô, chờ đợi

- Em đã xem qua kết tóan tài chính năm nay của công ty anh. Mức thu vào giảm sút đáng kể, cổ phiếu cũng giảm giá mạnh trên thị trường

- Tại sao em làm vậy?

- Em vừa thành lập một công ty chuyên giải quyết vấn đề tài chính. Anh sẽ là khách hàng đầu tiên của em

- Sao em chắc anh sẽ đồng ý?

- Vì em có thể giúp được anh. Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng là...bạn cũ

Hai tiếng cuối cùng thóat ra một cách ngượng ngùng. Yi Jung nhận ra, và điều này làm anh nhẹ nhõm. Ít ra Eun Jea đã có thể bắt đầu buông xuống

- Thế nào? Có cần sự giúp đỡ của em không?

- Cám ơn, Eun Jae

- Hợp tác vui vẻ

Eun Jae chìa tay đến trước mặt Yi Jung. Anh bật cười, đặt tay mình vào đó

Bàn tay anh vẫn ấm áp y như vậy
Nhưng có lẽ...đã không còn dành cho em nữa. Phải không anh?

********

Ji Hoo đưa tay định nhấn chuông. Nhưng rồi anh dừng lại.
Do dự gì nữa, Yoon Ji Hoo?

Hạnh phúc mong manh lắm, nếu không nắm giữ thì sẽ vuột khỏi tầm tay
Lời Ga Eul nói như văng vẳng đâu đây

Anh đặt tay mình lên nút chuông, ấn nhẹ

Ji Hoo đã buông tay quá dễ dàng
Anh không muốn hối hận thêm lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro