Chapter 43 - Part 1: Start and end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hoo đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách, nơi anh đang ngồi chờ. Anh dừng lại hơi lâu nơi khung ảnh lớn treo trên tường. Trong ảnh là đôi vợ chồng đứng tuổi. Người phụ nữ có nụ cười ấm áp giống hệt Hana. Ji Hoo nhận ra người chồng là một doanh nhân khá nổi tiếng thời anh còn đi học. Nhưng ông đã từ chức cách đây không lâu. Đó là lí do Hana xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn của Woo Bin

-        Anh đến rồi

Giọng nói trong vắt vang lên khiến anh ngước nhìn. Hana từ cầu thang bước về phía anh. Cô không ngồi cạnh anh như mọi khi mà ngồi vào chiếc ghế đối diện

-        Thật ra

-        Để tôi nói trước được không?

-        Hana

-        Thật ra tôi rất thích anh. Ah không, nói tôi yêu anh có lẽ đúng hơn. Tôi không biết từ lúc nào, chỉ biết là khi nghĩ đến anh tôi cảm thấy rất vui, mỗi ngày tôi đều muốn được gặp anh.. Khi nhìn thấy anh, mọi lo sợ trong lòng tôi lập tức tan biến hết. Chỉ khi ở bên cạnh anh, tôi mới có được thứ cảm giác an tòan mà từ trước đến giờ tôi không có được. Tôi từng hứa với lòng là sẽ làm mọi cách để anh có thể mỉm cười. Nhưng có lẽ là do tôi quá tự tin, cũng có thể vì tôi ngu ngốc, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh đã có bạn gái. Tôi biết mình đã đem nhiều phiền phức cho anh. Xin lỗi. Còn về việc tôi nhờ anh, đừng để ý. Thành thực xin lỗi

Hana đứng lên cúi đầu thật thấp trước đôi mắt ngạc nhiên của Ji Hoo. Anh chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng hỏi

-        Con đang làm gì vậy, Hana?

Người phụ nữ lớn tuổi từ trong nhà bước ra. Ji Hoo nhận ra ngay bà chính là người trong ảnh

-        Dạ không

Cô gạt nhanh giọt nước mắt còn chưa kịp trào ra, nở một nụ cười. Nhưng bà Hana không phải người dễ qua mặt, bà đưa mắt nhìn Ji Hoo

-        Cậu đây là...

-        Anh ấy là bạn...

Hana vội lên tiếng giải thích. Nhưng Ji Hoo còn nhanh hơn, anh lập tức xen vào

-        Cháu là bạn trai của Hana. Xin lỗi vì đã đến trễ

Hai đôi mắt cùng mở to nhìn anh, một đen sẫm và một xanh biếc. Ji Hoo mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh ngắt của Hana

*********

Ga Eul nhấc ống nghe của chiếc điện thọai bàn. Vẫn có sóng

-        May thật

Cô khẽ cười rồi chầm chậm ấn từng phím số. Giọng đàn ông vang lên bên kia đầu dây nghe khô khốc

-        Ai đó?

-        Là tôi, Ga Eul

-        Cô chủ?

-        Lập tức cho xe đến địa chỉ này đón tôi

-        Nhưng...

-        Cứ làm theo lời tôi

-        Dạ tôi biết

Ga Eul định dập máy. Nhưng chợt, cô cầm ống nghe lên, nói vội vã

-        Đừng cho ai biết chuyện này

-        Tôi biết mà. Cô chủ còn gì căn dặn nữa không?

-        Hết rồi. Cám ơn ông, trợ lý Kim

-        Bổn phận của tôi thôi

Những tiếng tút tút kéo dài vang lên trong máy. Ga Eul đặt máy xuống, bước đến bên ô cửa sổ đầy gió.
Xin lỗi anh nhưng em không thể không đi

*********

-        Cháu xin phép về trước ạh

Ji Hoo cúi đầu chào ông bà Hana. Họ nở nụ cười hiền hậu. Không khí gia đình ấm áp như vậy, đã lâu lắm rồi anh không có được

-        Con tiễn Ji Hoo nhé Hana

Hana im lặng đi theo Ji Hoo ra cửa. Cả buổi gặp mặt hôm nay, cô hầu như không nói tiếng nào.

Mở cánh cổng sắt nặng nề, Hana vẫn tiếp tục yên lặng, đứng chờ anh đi ra. Nhưng Ji Hoo đứng yên, nhìn cô. Hai người dường như đang thi xem ai đứng được lâu hơn

-        Sao chưa về?

Cuối cùng Hana không chịu nổi đành lên tiếng

-        Tiễn tôi có được không?

Đôi mắt xanh thẫm ánh lên trong bóng tối. Nhưng rất nhanh thôi
Anh đã có người có thể làm cho anh mỉm cười. Vậy em còn gì mà hy vọng?

-        Tôi mệt

-        Hana

Ji Hoo bước đến nắm lấy tay cô. Hana giật ra, nhẹ nhàng nhưng dứt khóat

-        Ngủ ngon

Cô nói thật nhỏ, rồi quay lưng bước vào nhà. Nhưng một bàn tay đã níu cô trở lại

-        Ga Eul là vợ của bạn tôi

Hana quay mặt nhìn anh. Đôi mắt mở to kinh ngạc

-        Giữa họ có một số chuyện tôi không thể nói ra. Tối qua Ga Eul bị ngất, nên tôi đưa cô ấy về nhà. Còn lúc sáng tôi chuẩn bị chở Ga Eul đến một nơi

-        Anh yêu chị ấy phải không?

-        Tôi thực sự luôn luôn yêu quý Ga Eul, chính tôi cũng không thể lí giải thứ tình cảm đó là gì. Khi Ga Eul buồn, tôi muốn làm cô ấy dễ chịu hơn. Khi Ga Eul đau khổ, tôi muốn xoa dịu cho cô ấy. Nhưng yêu thì có lẽ là không. Vì trong lòng Ga Eul có một tình yêu quá lớn, nhưng lại không phải dành cho tôi. Tôi chỉ là nơi cô ấy trút nỗi buồn, là một bờ ai để Ga Eul tin tưởng dựa vào. Giống như một lẽ tự nhiên, không ai trong chúng tôi tự hỏi thứ tình cảm đó là gì. Chỉ đơn giản là hai tâm hồn không trọn vẹn an ủi cho nhau

Giọng Ji Hoo bình thản, nhưng Hana thấy được niềm vui lấp lánh trong đôi mắt anh. Ánh mắt này...chỉ có thể dành cho cô ấy

-        Anh yêu Ga Eul, Ji Hoo ah

-        Có lẽ- anh cười- Nhưng dù có hay không cũng là chuyện đã qua. Tôi đã sống cùng quá khứ quá lâu, nên bây giờ tôi muốn thử nhìn về tương lai một lần. Và tôi mong cô sẽ là một phần trong tương lai của tôi

Đôi mắt xanh biếc nhìn anh sửng sốt. Là cô hay anh lầm lẫn?

Ji Hoo xiết chặt lấy tay cô. Bàn tay nhỏ bé trở nên run rẩy.

-        Tôi không dám chắc là mình có thể làm cho em luôn tươi cười, cũng không dám chắc mình là một người đàn ông đáng cho em dựa dẫm. Nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để em có được hạnh phúc

Giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe. Tim Hana đập nhanh đến mức cô không cách gì kiểm sóat. Thứ cảm giác này, có phải hạnh phúc ?

-        Vậy nên, cho tôi một cơ hội được không?

Hana nhè nhẹ gật đầu, đưa tay che miệng để ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào

Anh chầm chậm bước đến, đưa tay nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô lên. Từ từ, Ji Hoo cúi xuống. Hana mở to mắt nhìn anh, rồi đôi mắt cô từ từ khép lại

Nụ hôn ấm và mặn mùi nước mắt. Gió vẫn thổi lồng lộng quanh đây. Nhưng khi hai con người không còn cô đơn, cũng sẽ không còn lạnh lẽo

*******

-        Tôi đã nói với mình là Hana của chúng ta đã lớn rồi, con bé có sự lựa chọn của chính mình. Chúng ta phải tin tưởng con bé chứ

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh yêu thương nhìn Hana qua ô kính lớn. Ông Hana chòang tay  qua vai bà, nhấm nháp ngụm café nóng hổi

-        Nhưng còn Ken thì sao? Thằng bé cũng là người tốt. Mình làm vậy chẳng phải có lỗi với nó sao?

-        Vì hạnh phúc của Hana, có lỗi cũng đành chịu

Ông gật đầu, nhìn hai người đang hôn nhau ngay cánh cổng. Chợt, ông nhớ đến tuổi trẻ của mình, cũng đã từng làm tất cả vì tình yêu

-        Có lẽ chúng ta phải đi xin lỗi Ken thôi

Bà nắm lấy bàn tay ông đang đặt trên vai mình. Tình yêu là thứ mà thời gian không thể nào thay đổi

**********

Ji Hoo buông Hana ra. Gương mặt cô vẫn còn ướt đẫm. Anh nhẹ nhàng lau những dòng nước mắt chảy dài trên má cô

-        Sau này đừng khóc nữa có được không?

-        Em không biết. Nếu anh không làm em khóc

-        Sẽ không đâu Hana, anh hứa

-        Đừng hứa mà hãy làm

Hana mỉm cười. Nụ cười vẫn sáng rực như ánh trời. Ánh mặt trời chỉ thuộc về một mình anh

*******

Ji Hoo nhíu mày khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cửa nhà. Anh đã biết là Yi Jung sẽ đến, chỉ không ngờ sớm tới vậy thôi. Mở cửa xe, Ji Hoo chậm rãi bước xuống trong khi Yi Jung lao về phía anh như một cơn lốc, mùi rượu bốc lên nồng nặc

-        Ga Eul đang ở đâu?

-        Vợ mày ở đâu sao lại đến hỏi tao?

Anh gỡ tay Yi Jung đang nắm chặt cổ áo mình, đáp một cách bình thản

-        Mày chắc chắn biết chỗ Ga Eul

-        Nếu vậy thì sao?

-        Tao muốn gặp cô ấy

-        Nếu muốn gặp mày Ga Eul đã không chọn ra đi

BỐP

Cú đấm bất ngờ khiến Ji Hoo lọang chọang lùi ra sau. Rất nhanh, anh đứng thẳng lại, vung tay đánh trả một cú thật lực

Yi Jung quắc mắt lên nhìn Ji Hoo. Má anh đã đỏ ửng và bỏng rát nhưng sao anh lại chẳng thấy đau. Có lẽ khi mang trong lòng một nỗi đau quá lớn, thì những đớn đau thể xác sẽ chẳng còn là gì nữa hết

-        Dừng lại đi Yi Jung

Ji Hoo nói khi thấy Yi Jung lại sắp sửa nhào đến. Anh cúi xuống nhặt mớ đồ rơi vương vãi trên mặt đất

-        Xin lỗi

Giọng Yi Jung thật nhẹ nhưng Ji Hoo vẫn nghe được. Anh khẽ lắc đầu

-        Được rồi. Mày đang không bình tĩnh

-        Tao có thể bình tĩnh được sao khi mà Ga Eul đột nhiên biến mất

-        Cho cô ấy một chút thời gian. Cả hai người đều cần bình tâm lại

-        Tao thực sự cần gặp Ga Eul. Làm ơn

-        Vì sao?

-        Có một chuyện tao vẫn chưa kịp nói với Ga Eul

Đôi mắt nâu sẫm mở to chờ đợi. Yi Jung không ngước lên nhìn, nhưng anh biết hết. Và anh nói thật khẽ, dường như tự nói với chính mình

-        Tao yêu Ga Eul

-        Tại sao đợi đến bây giờ mới nói?

-        Vì tao là một thằng ngu. Tao phí quá nhiều thời gian để nhận ra một việc mà lẽ ra tao nên biết từ lâu

Cả người Yi Jung đổ gục xuống đường. Run rẩy. Anh đang sợ, rất sợ. Sợ rằng từ sau ngày hôm nay, anh sẽ không còn được gặp Ga Eul

Ji Hoo đưa mắt nhìn thằng bạn chí cốt, rồi anh quay đi, thì thầm thật khẽ

-        Xin lỗi nhé Ga Eul

Anh bước đến, nắm tay kéo Yi Jung đứng dậy

-        Đi thôi

-        Đi?

-        Chẳng phải mày có chuyện cần nói với Ga Eul sao?

Sự ngạc nhiên hiện lên rõ ràng trong đáy mắt. Khó khăn lắm, Yi Jung mới có thể lên tiếng

-        Cám ơn, Ji Hoo

Đáp lại anh chỉ là một nụ cười
Chiếc xe trắng muốt lao đi giữa phố đêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro