Chapter 9: Goodbye my love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả hai về đến nhà, một cảnh tượng kì cục đập vào mắt họ. Cả đám người làm đang bu quanh thằng bé, lúc này đang khóc rống lên. Ai cũng cố tìm cách dỗ nó nhưng hình như không có tác dụng. Thằng bé vẫn tiếp tục vừa khóc vừa hét. Ga Eul chạy lại, bế Manson lên. Nó lập tức hết la, dù vẫn còn mếu máo, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ga Eul ngồi xuống, nựng nịu nó một lúc, thằng bé đã cười toe tóet

-        Em tên gì?

-        Manson

-        Thế Manson bao nhiêu tuổi rồi?

-        4 ạ

-        Manson ngoan, nói chị nghe sao em khóc?

-        Em...đói

Cả đám người ồ lên, rồi lục tục đổ đi kiếm đồ ăn. Yi Jung bước đến, ngồi xuống cạnh Ga Eul

-        Tôi không biết cô dụ con nít hay thế đấy

-        Trẻ con có linh tính, nó biết ai thương nó hay không

Ga Eul nói đơn giản, tay vẫn không ngừng béo má Manson

Yi Jung nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, với nụ cười rạng rỡ và đứa bé trên tay. Hình ảnh này gợi anh nhớ đến mẹ, vẻ mặt của bả cũng rạng ngời y như thế, trong tấm ảnh bà bế anh trên tay.

Tiếng chuông điện thoại khiến Yi Jung giật mình, lôi anh ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Anh mở máy, và giọng nói vang lên khiến anh giật nảy người

-        Em về rồi đây

Yi Jung cảm nhận rõ ràng tim mình đập chậm đi một nhịp. Giọng nói này...đã 8 năm rồi anh không nghe được, nhưng chưa bao giờ anh có thể quên

-        Em đang ở đâu vậy, Eun Jae?

-        Em vừa xuống máy bay, đang ngồi trên taxi. Chuyến bay bị delay nên xuống hơi trễ

Đột nhiên Yi Jung không biết nên nói gì. Anh có quá nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng sao bây giờ lại không thể bắt đầu. Phải nói gì đây, So Yi Jung?
-        Em...anh đến gặp em nhé

-        Khuya rồi anh ngốc ah. Mai em sẽ gọi anh

-        Vậy...

-        Thôi nhé, đến khách sạn rồi, em phải vào đây. Gặp anh ngày mai

Cô cúp máy rồi nhưng anh vẫn cầm cái điện thoại trên tay. 8 năm...
Dường như chỉ mới hôm qua thôi anh và cô vẫn còn cùng nhau chơi trò đám cưới. Cô luôn là cô dâu còn anh là chú rể. Khi đó anh không biết thứ gọi là đau khổ, là bất hạnh, chỉ có hạnh phúc, chỉ có tiếng cười. So Yi Jung của ngày đó dường như đã chết rồi. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói của cô, tiếng cười của cô, anh thấy tuổi thơ của mình như sống lại. Chỉ có thể là cô, Cha Eun Jae.
Đang chìm vào những hồi ức của riêng mình, anh bị một bàn tay thô bạo kéo ra. Bàn tay cuả Ga Eul

-        Nghĩ gì mà thừ người ra thế?

-        Không có gì. Tôi đi ngủ đây

Nói rồi, anh đứng dậy bỏ đi. Ga Eul nhìn theo cho đến khi cánh cửa đóng sập lại.Thở dài. Có một tiếng thở dài

-        Cô ấy về rồi. Anh hạnh phúc chứ, Yi Jung?

********

White coffee 8:00 a.m hôm sau

Hai người ngồi bên cửa sổ, chỗ ngồi quen thuộc của cả hai

-        Bao nhiêu năm rồi mà quán này vẫn vậy nhỉ

Eun Jae nhận xét trong khi đang đưa mắt nhìn quanh

-        Em ở lại bao lâu?

-        Hai tuần. Nhưng mai em phải xuống Busan và sẽ bay luôn từ đó nên có lẽ không gặp lại được anh

Yi Jung gần như đã chồm người lên nắm lấy tay cô. Nhưng rồi anh chỉ thở dài

-        Vậy ah?

-        Vâng. Thật ra em cũng muốn ở lại thêm, em vẫn chưa gặp được hết F4 mà. Nhưng công việc gấp quá nên đành chịu

-        Uhm- anh nói, nhấp một ngụm café- Thời gian qua em sống thế nào?

-        Tốt lắm. Em đang làm ở một công ty lớn, lương rất khá

-        Đã có bạn trai chưa?

-        Em...

Yi Jung cảm thấy tim mình như thót lại khi chờ đợi câu trả lời của Eun Jae. Và anh che dấu nó bằng cách uống thêm một hớp café. Đúng lúc này, chuông đt của Eun Jae reo lên

-        Xin lỗi- cô nói trong khi đưa đt lên tai- Hello? Oh hi baby. How are you doing? I miss you too. I'll come back soon. Ok bye. I love you

Cô tắt máy, quay sang mỉm cười với Yi Jung

-        Bạn trai của em.

Tim anh nhói lên một cái, nhưng anh lại mỉm cười

-        Người đó tốt chứ?

-        Rất tốt

Cô mỉm cười. Gương mặt sáng ngời nói cho anh biết cô đang hạnh phúc. Anh cũng cười, nụ cười méo xệch.
Lại một cuộc đt gọi vào máy Eun Jae. Cô nghe máy, rồi quay nhìn Yi Jung với ánh mắt có thể làm tan chảy cả một tảng đá. Yi Jung không phải đá, nên anh đã từng si mê ánh mắt này suốt thời niên thiếu. Giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt đó, anh thấy mình như trở lại thành cậu bé ngốc nghếch sẵn sàng làm theo tất cả những gì Eun Jae yêu cầu. Luôn luôn.

-        Xin lỗi Yi Jung. Em phải đi rồi

-        Không sao

-        Vậy...em đi trước nhé

-        Uhm. Cẩn thận

-        Anh cũng sống tốt nhá

Cô đứng lên, quay lưng đi. Nhưng rồi cô quay lại, như chợt nhớ ra gì đó

-        Ah quên chúc mừng anh. Về đám cưới

Em thật thấy mừng sao, Eun Jae?"

Nhưng anh chỉ cười

-        Cám ơn

-        Được rồi, không cần khách sáo. Em đi nhé

Cô đi rồi. Anh ngồi lại. Một mình. Ly café trên bàn đã trở nên lạnh ngắt. Hơi ấm của cô dường như vẫn còn luẩn quẩn đâu đây. Nhưng anh vĩnh viễn cũng không có được thứ hơi ấm đó. Xa quá rồi. Tay anh đã không thể nào với tới

Có tiếng đt reo. Anh với tay bắt máy

-        Về nhà ngay

Yi Jung nhếch mép cười. Giọng điệu này, thật không lẫn đi đâu được
Đặt tờ tiền xuống bàn, anh đứng dậy, bước đi

*********

Ji Hoo lặng yên nhìn Ga Eul. Trông cô không có vẻ gì bất ổn khiến anh cũng yên tâm phần nào

-        Anh nhìn gì vậy, bác sĩ?

-        Em...không sao chứ?

-        Em ổn anh ah

-        Vậy thì tốt

-        Anh nghĩ em sẽ không vui về chuyện thằng bé?

-        Không phải vậy sao?

-        Nó là một đứa bé rất dễ thương. Nên nó xứng đáng được yêu thương.

-        Nhưng....em chấp nhận dễ dàng vậy sao Ga Eul?

-        So Yi Jung là người đàn ông ra sao cả em và anh đều biết rõ mà. Việc anh ấy có con cũng đâu có gì quá lạ. Hơn nữa, chính anh cũng đã nói, Yi Jung không hề yêu em. Vậy em có lí do gì để không vui? Em chưa từng muốn giành lấy anh ấy cho mình. Em chỉ cần anh ấy vui. Và nếu đứa bé thực sự là con anh ấy, em cũng sẽ yêu thương nó. Tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy, em đều có thể chấp nhận. Yi Jung chưa bao giờ là một người hòan hảo, em cũng không. Chúng ta không ai hòan hảo cả anh ah. Em từng có sai lầm, vậy thì em làm sao em có thể trách sai lầm của anh ấy?

Cô mỉm cười khi thấy mắt Ji Hoo nhìn mình. Cô biết anh đang nghĩ gì

-        Anh sẽ nói em ngốc phải không? Có lẽ là vậy thật anh ah. Nhưng em không làm khác được. Dù cho em chọn lại bao nhiêu lần đi nữa, em vẫn sẽ làm như vậy mà thôi

-        Tôi sẽ không nói em ngốc nữa. Điều này ai cũng thấy rồi mà

Ji Hoo xoa đầu Ga Eul, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng

-        Tôi sẽ nói là cố lên nhé Ga Eul. Em nhất định làm được. Và nếu khi nào mỏi mệt, em có thể tìm tôi.

-        Cám ơn anh, bác sĩ ah

Hai người ngồi yên lặng bên nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình. Bình yên là thứ duy nhất tồn tại giữa họ, lúc này.

Kiên trì nhé Ga Eul! Sẽ có một ngày hạnh phúc tìm đến với em

************

Đẩy cánh cửa ra, Yi Jung không ngạc nhiên khi thấy Ga Eul và Manson đã ngồi đó. Anh đã đóan biết trước lí do anh bị gọi đến đây. Bà nội và cha anh cũng đang ở trong phòng

" Chết cô rồi, Ga Eul. Nãy giờ chắc bị quay như dế rồi chứ gì?"

Anh cởi gìay, ngồi xuống tấm gối bên cạnh Ga Eul

-        Có việc gì vậy nội?

-        Mày còn dám hỏi? Thằng bé này là ai?

Cha anh quăng xấp báo xuống sàn, Không cần nhìn qua, Yi Jung cũng biết chuyện anh có con trai được đăng trên trang bìa. Vậy thì đã sao? Muốn tồn tại ở cái thế giới này, thì nên tập làm quen điều đó. Không có gì gọi là bí mật.

-        Tôi tưởng bố đã điều tra ra rồi chứ

-        Mày ăn nói với tao kiểu đó ah, thằng mất dạy

Ông chồm lên như muốn nhào về phía Yi Jung nhưng bà nội đã đưa tay cản lại

-        Yi Jung, giải thích cho ta hiểu chuyện này đi nào

-        Hôm qua có một cô dắt thằng bé đến nói nó là con trai con

-        Chắc chắc chưa?

-        Con đã...

Yi Jung chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng Ga Eul

-        Manson ah, chị dẫn em ra sân chơi nhé

Rồi cô đứng lên, cúi đầu chào , và nắm tay Manson dắt đi

-        Thế nào Yi Jung?

-        Con đã gửi mẫu tóc đi xét nghiệm. 2 tuần sau sẽ có kết quả

-        Nếu đúng thật thì sao?

-        Vậy dĩ nhiên con phải nuôi nó

-        Mày biết mày đang làm gì không thế?

Cha anh lại hét lên. Trong khi bà nội vẫn bình thản

-        Con biết người khác sẽ suy nghĩ sao chứ, Yi Jung?

-        Con biết

-        Và con vẫn sẽ làm vậy?

-        Con không thể làm khác. Thú vật còn không thể bỏ con mình

Khi nói câu này, mắt anh hướng về phía người đàn ông còn lại trong phòng
Bà So nhìn anh một lúc, mỉm cười

-        Con đã trưởng thành rồi đấy, chàng trai. Nếu con đã quyết định, nội ủng hộ con

-        Con cám ơn

-        Mẹ, mẹ sao vậy?

-        Nó lớn rồi, Huyn Sub ah

-        Nhưng....

-        Được rồi, ra ngòai đi Yi Jung
Anh đứng lên, hướng về phía bà nội, cúi đầu chào rồi bước ra ngòai

*******

Ga Eul đang bế Manson, chỉ cho nó cái gì đó. Và cả hai cùng cười khúc khích. Yi Jung cũng bật cười, thấy lòng mình như dịu lại trước hình ảnh này

Nghe tiếng bước chân, Ga Eul quay lại. Anh đang bước về phía cô

-        Thế nào rồi?

-        Cô nghĩ xem?

Yi Jung trả lời bằng vẻ mặt thiểu não

-        Tệ lắm ah?

-        Haizzz

-        Không sao, bà và bố anh cần thời gian. Sau này sẽ ổn thôi

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, rồi....phá ra cười sằng sặc

-        Ya So Yi Jung. Anh chơi tôi đấy ah?

-        Bản mặt dịu dàng đó chẳng hợp với cô tí nào. Nhìn qua thôi đã biết là giả vờ

-        Tôi tốt bụng an ủi anh, anh không biết cám ơn mà còn ăn nói kiểu đó ah?

Yi Jung vẫn cười khành khạch. Hình như anh đã bị ảnh hưởng giọng cười của Ga Eul mất rồi. Bên cạnh cô gái này, luôn luôn là thỏai mái như vậy. Anh như đã quên đi cuộc gặp với Eun Jae, chưa đầy một tiếng trước.

" Cô có khả năng thần kỳ đấy, Ga Eul ah"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro