ba sự thật nhất định; markhyuck

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có ba sự thật nhất định về Lee Donghyuck theo như Mark quan sát thấy.

Thứ nhất, Lee Donghyuck là một thiên tài ballet. Điều này không cần phủ nhận. Donghyuck có thể nhấc mình khỏi mặt đất gần như với không một chút khó khăn nào, như thể cậu ta mọc được cả một cặp cánh ở đằng sau lưng với mỗi cú nhảy vậy.

Thứ hai, Lee Donghyuck dù đang ở trên không trung hay dưới mặt đất, đều mang một khí chất vương giả nhất định mà Mark không tài nào nói ra lời được. Trông cậu lúc nào cũng như mới bước ra từ một thiên đường nhiệt đới đầy nắng nào đó với mái tóc nâu bất trị, làn da rám nắng và tiếng cười lây lan tới mức khó chịu của mình. Các cô nàng vũ công trở nên run rẩy vì hồi hộp mỗi khi cậu ta quay ra bắt chuyện cùng, với điệu cười nhếch mép thương hiệu và những cú chạm nhẹ lên vai của tất cả, khiến cho các nàng phải khúc khích cười như một đám con gái mới lớn. Mắt nai, dễ dãi, và thu hút tới mức khó để rời mắt. Phải tới lần thứ ba, Mark mới để ý rằng khuy áo của Lee Donghyuck cài cái lệch cái đúng, khí chất của cậu ta áp toả tới mức như vậy.

Thứ ba, Lee Donghyuck cũng là một tên khó ưa nhất trần đời. Ít ra đối với Mark.

Mark không thích cách Donghyuck cư xử trong lớp học. Cách cậu ta nhảy nhót từ chốn này qua chốn khác, liên mồm như một con vẹt không được dạy ứng xử sao cho đúng. Và kể cả khi đang tập chung một đoạn nhảy, đôi khi Donghyuck sẽ bất ngờ nhảy thêm những động tác mới và hoàn toàn quên bẵng đi những gì cậu vừa được dạy ở trên lớp.

Khi tất cả đang cùng tập đoạn mở đầu cho vở Don Quixote của mùa sắp tới, một mình Lee Donghyuck, ngay sau khi vừa hoàn thành xong phân đoạn của mình, bỗng dưng nhảy cẫng lên không trung và bắt đầu xoay mòng mòng như một cơn lốc xoáy, gần như song song trên không trung với mặt đất liên tù tì trong ba phút giữa một điệu solo khó nhằn của Baryshnikov mà không ai hỏi lấy, cắt ngang ngay phần nhảy sau đó của Mark. Và điên rồ hơn, là không ai kiểm điểm cậu lấy một lần vì cái thói tự vô tự tại đó của mình, mà thậm chí giáo viên còn phải vỗ tay và các vũ công khác còn phải oà lên sau màn trình diễn bất ngờ ấy của cậu, và hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn một Mark Lee đang đứng đằng sau đang chờ để tiếp tục phần của mình.

Mark cảm nhận được ánh mắt mà Lee Donghyuck đặt lên mình sau khi kết thúc màn trình diễn điên cuồng của mình, anh có thể cảm nhận được hàng lông mày của mình đang nheo lại thành một thứ cảm xúc khó chịu nhất có thể mà không cần phải nhìn vào gương lấy một lần. Donghyuck nhe răng lên cười, như thể đang nhắc lại rằng "Anh cần thả lỏng gương mặt của mình ra đi", và Mark thấy như máu trong mạch của mình đang sôi sục hết cả lên như một nồi nước sôi đặt trên bếp. Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, bà giáo vỗ tay kết thúc lớp học, và Lee Donghyuck, cùng với tất cả mọi người, đều xách túi đổ xô ra khỏi cửa lớp, để lại Mark đứng đó một mình với cái biểu cảm táo-cảm xúc nhất trần đời.

"Mark, em đang đứng ì ra đấy làm gì nữa thế?" Bà giáo nhắc nhở, và Mark lê bước ra khỏi phòng tập một cách nặng nề chưa từng thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro