TWO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe vẫn trên con đường về nhà một cách yên lặng.
Thomas luôn hy vọng Y/n sẽ ở bên cạnh anh và ngồi ở ghế trước trong khi anh lái xe, nhìn anh chằm chằm một cách âu yếm. Thay vào đó, khi Thomas nhìn sang, anh thấy một đứa trẻ đang ngủ với khuôn mặt đáng yêu ở đó.
Anh nhìn phía trước con đường đi, nở một nụ cười giả vờ, rằng anh vẫn ổn.

"Ba?" _Giọng nói nhỏ nhắn của Hope chợt gọi anh

"Sao thế, công chúa của ba?"_ Thomas đưa tay ra để vuốt tóc cô bé nhưng vẫn để mắt về phía trước.

"Tại sao ba và mẹ không sống với nhau như ba mẹ của bạn con?"

Im lặng một lúc.

Đây là lần đầu tiên con bé hỏi anh, vì Y/n luôn là người thường đối phó với những câu hỏi này và cô chưa bao giờ trả lời đầy đủ cho con bé hiểu. Giờ đây thì Hope có thể hỏi Thomas để được nghe câu trả lời.

Thomas thở dài mệt mỏi _ "à thì..."

"Ba yêu mẹ, phải không?"

"Ừ, đúng vậy. Nhưng giờ thì không phải là vợ của ba" _ Thomas tiếp tục_ "ba yêu mẹ con bởi vì cô ấy đã mang con đến với ba, và vì điều đó, mẹ con sẽ luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim ba"_Thomas trả lời một cách chân thực

"Mẹ không phải vợ ba ?"

"Ừ. Không còn nữa"
Thomas khó thở , mong các câu hỏi của Hope đừng trở nên phức tạp hơn. Nhưng khi con bé không hỏi gì thêm, anh nhìn sang.
Hope đang nhìn ra ngoài cửa sổ trong suy nghĩ sâu sắc, lông mày đan lại với nhau. Thomas thở phào nhẹ nhõm. anh không cần phải đối phó với những câu hỏi bất ngờ này từ Hope nữa.

"Anh không bao giờ ở đây, Thomas! một ngày nào đó anh sẽ về nhà và con gái của anh thậm chí sẽ không nhận ra ba nó _" Y/n hét lên. Cô không phải là loại hay lớn tiếng, nhưng đây là lần cuối cùng.

"Em đang quan trọng hóa vấn đề đấy_" Thomas bình tĩnh nói _ "Em đã biết điều này khi em quyết định kết hôn với anh, Y/n. Rằng anh không thể ở nhà với em cả ngày, em không biết anh đang làm điều này là vì em và Hope?"

"Thật không hả,Tommy? Việc này bắt đầu trông giống như anh đang sống trong ngành công nghiệp điện ảnh thay vì ở nhà, ở đây, với em và Hope" _ Y/n nghi hoặc _ "anh đã có bao nhiêu em gái nuôi khi anh đọc một cái kịch bản lố bịch?"

Mắt Thomas mở to trước lời buộc tội của Y/n _ "em đang cho rằng tôi đã không trung thủy với em sao??"

"Anh không làm việc tám giờ một ngày, Y/n ,đó không phải là cách để làm việc. Em nghĩ rằng anh không quan tâm đến hai mẹ con? Em là tất cả những gì mà anh có thể nghĩ đến, Y/n"
"Sau đó làm ơn hãy về nhà đi, Tommy!" _Y/m sải bước gần hơn tới Thomas và siết chặt vai anh, run rẩy _ "làm ơn Tommy, làm ơn!"

"Làm thế nào anh lo hết tất cả chi phí sinh hoạt và chăm sóc cho Hope?"

Y/n thả tay ra, nhìn anh như một chú cún con bị lạc _ "em không thể sống mỗi ngày nếu không có anh ở đây, Thomas"

"Em sẽ không phải như thế nữa" _ anh hứa.

"chúng ta đã không gặp nhau trong nửa năm, Tom! bất cứ khi nào anh ở đây, tất cả những gì chúng ta làm là tranh cãi về chuyện này!"

" chính xác!" giai điệu của anh dần dần cao hơn

"Làm thế nào mà điều này giống như làm việc, Tommy?" _ cô trông chờ rằng anh sẽ cho cô một câu trả lời yên tâm.
Cô mong đợi anh ta nói với cô rằng tất cả sẽ ổn cả nhưng không...

"Anh ... không biết"

Thomas cau mày trước những ký ức ùa về, anh biết bản thân là một người chồng tồi tệ và có lẽ anh chưa bao giờ là một người cha tốt. Thực sự thì anh dở kinh khủng trong việc cho Hope ăn và thay tã cho con bé.

"Con ước mẹ và con sẽ đi cùng ba vào một ngày nào đó" _ Hope lên tiếng đột ngột với một nói nhỏ.

Thomas chợt quay sang hướng con gái mình khi anh dừng lại ở đèn đỏ_ "con vẫn luôn ghé thăm ba, phải không?"

"Con không hiểu"_ giọng nói của Hope bắt đầu run lên, nhưng con bé đã làm tốt việc che giấu nó. "gia đình là phải sống trong một mái ấm thương yêu cơ mà?"

"chúng ta là một gia đình đặc biệt " _ Thomas _ "tuy hơi khác biệt, nhưng chúng ta vẫn là một gia đình "

"Con không muốn ta là một gia đình đặc biệt đâu, ba ơi. Con muốn có một gia đình bình thường như bạn bè" _ Hope nói một cách thực tế

"Ba xin lỗi, Hope" _ Thomas hơi cuối mặt xuống, một cách tuyệt vọng pha lẫn _ "Ba sẽ đưa mẹ con quay lại với cha con mình nếu ba có thể"

"Ba có thể chứ!" _ Hope quay sang ba mình với ánh mắt kiên quyết _  "cô giáo của con nói rằng ta có thể làm bất cứ điều gì nếu ta yêu một ai đó"

Thomas bật cười thầm, tự hỏi con bé đang học những gì ở trường. Nhưng anh cần phải suy ngẫm lại những lời nói vào bảy năm trước, rằng anh có còn yêu Y/n không? Anh không chắc chắn, anh không muốn hành động theo cảm xúc của bản thân mình, lần cuối cùng anh làm vậy cũng là lúc anh đánh mất cô. Anh đã hành động trong sự giận dữ và tội lỗi.

"Con muốn nghe một chút âm nhạc" _ Hope thay đổi chủ đề

Thomas gật đầu, với lấy radio.

Và thật bất ngờ, bản nhạc mà chiếc radio vừa phát ra đã đưa anh nhớ lại chuyến tản bộ cùng Y/n từ một đêm yên bình trên bãi biển. Cô đã luôn ở cạnh bên anh trong suốt những chuyến đi. Thomas đã đưa Y/n đến giường ngủ sau khi cô thay xong quần áo.

Hope lại thiếp đi ở cùng vị trí mà Y/n đã ở đó - anh đã lưu ý đặc biệt về điều này.

Về đến nhà, anh bế Hope lên trong vòng tay mạnh mẽ và nhận ra rằng con bé nặng hơn anh từng nhớ.

Thay vì phòng ngủ của cô bé, anh đặt Hope lên giường - đã từng chia sẻ với Y/n - và thay quần áo đi cùng với bộ đồ ngủ của con bé
Ngồi xuống bên cạnh Hope, Thomas nâng niu sợi dây chuyền có lồng khung hình nhỏ trên cổ mình, thì thầm.

"Anh xin lỗi, anh sẽ ở đây để chờ đợi em quay lại"

Đúng vậy, anh nhận ra rằng khi anh thốt lên những lời đó, nó tràn đầy những xúc cảm, tình yêu thương không chỉ dành cho đứa con gái bé bỏng của anh, mà còn dành cho người mà suốt bao năm, anh chỉ dành thời gian để
nghĩ về - Y/n.



_________________________________

Nhây 3 ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro