07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày, em nhận ra tình cảm của mình quá đỗi nhỏ bé trong thế giới của người. Giống như sao trời và vũ trụ, người có thể ôm trọn lấy vạn vật, lại chẳng thể dung chứa nổi tình cảm của một ngôi sao nhỏ bé là em.

Người chưa từng nói, người thích em. Thực ra, chuyện tình cảm là thứ mơ hồ nhất, cũng là thứ rõ ràng nhất. Thích hay không thích, cuối cùng cũng chỉ là một ý niệm.

Em từng đọc được một câu như thế này:
"Năm tháng ấy bạn không có gì trong tay, cũng chẳng có được người mình thương. Năm tháng sau này bạn đã có tất cả mọi thứ, nhưng vẫn chưa có được người ấy. Bạn cứ nghĩ, chỉ cần bạn trở nên xuất sắc, người ta có thể để ý đến bạn. Thực ra bạn không biết, nếu đã không thích, trong mắt người, bạn cũng chỉ là người dưng ngược lối mà thôi."
Đạo lý rõ ràng như vậy, em lại cố chấp không chịu hiểu. Vở kịch dài như vậy, từ đầu đến cuối đều là do em tự mình đa tình.

Một mối quan hệ mập mờ, hai chữ "mập mờ" này, bảy phần chua xót, mười phần đắng cay.

Em không biết nên gọi mối quan hệ giữa chúng ta là gì. Chỉ biết đoạn ngày tháng bên người, em đều rất vui vẻ.
Đơn phương không có gì là đáng sợ cả. Trong lòng trống rỗng, không thể thích một ai mới là đáng sợ.

Em biết, duyên không thể thành. Vậy nên, người ơi, ở những trạm kế tiếp của cuộc đời, em chúc người một đời bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro