06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một bài hát chẳng muốn bật lại thêm bất cứ lần nào nữa.

Nói đúng hơn là không đủ can đảm, vì ngay từ những nốt nhạc đầu tiên ngân lên đã khiến em phải nhớ lại đoạn ký ức đã trải qua cùng người. Khi anh bật nhạc và em thì mỉm cười lắng nghe, tất cả những tháng ngày đó trong tâm trí có một bài hát mang tên nhau.

Rồi anh đi, đi mãi chẳng về, bài hát khi xưa trở thành điều cấm kỵ em tự đặt ra để bảo vệ mình khỏi những nấc nghẹn, thổn thức.

Khi mọi vật dần rơi vào tĩnh lặng, căn phòng chỉ còn chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ, em lại khó khăn dỗ dành mình vào giấc ngủ. Dù đã cố gắng dọn dẹp và thu xếp nhưng mọi thứ vẫn cứ ngổn ngang, bộn bề trong góc nhớ. Em mong đêm đừng bao giờ gõ cửa và thì thầm vào tai lời yêu dấu nhạt màu. Những nhớ thương khi ngày đã làm em mệt nhoài và em cần phút ngơi nghỉ.

Ngoài kia phố thị đã khép mắt ngủ say, nằm nghe tiếng mưa rơi vỡ thôi cũng đủ làm ướt cả gối mềm. Hoá ra tình yêu lại buồn đến vậy, đã từng cưu mang những nỗi niềm của nhau đến cuối cùng lại chẳng thể cùng nhau nghe lại một bài hát, bỏ lại người kia với phần đời mãi né tránh một lời hát.

Hẳn kỉ niệm là thứ giết chết ta sau cuối.

Vì nếu chẳng phải như vậy thì em đã sớm quên được người rồi, phải không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro