26/11/2016 - Vào một ngày trời trở gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phơi đồ 

trên sân thượng

ngày trời trở gió

mùa đông

lạnh.


Khóm trúc: trở sấp lòng bàn tay,

đập vào trong không khí,

vỗ hờ lên mặt sân,

nghe:

lẩy...

bẩy...

run...

rẩy...


Dàn giấy đỏ rung rinh,

"parkingson nặng thế".

Mấy cành ổi khúc khích

nhìn khóm trúc - tả tơi và già mọn.

Trúc vẫn lặng thinh,

phều phào

theo từng đợt gió.


Kim ngân vàng

lặng đi

như chết:

Thấy gã mai héo hon.

Và guộc gầy, và trơ trụi

Mòn mỏi trông Xuân Ấm.

Kim ngân quay mặt đi,

chết

trong những tiếng cười

của loài người

hồn nhiên.

Kim ngân đang nghĩ gì?

Kim ngân ở cao quá!

(Có ai hay,

hay chăng?)


Có đứa trẻ

quần cộc tất dài

đứng nhìn đôi cu rủ rỉ yêu

nhau


Có đôi chim cu, 

gục gà đầu đắc ý:

"Loài người kia

mặt ngắn

tẽn tò.

Loài người kia

chưa gì

đã lại mặt dài thườn thượt."


Có đứa trẻ

đương

phơi đồ trên sân thượng

nhìn loài cây

và loài chim

trong một ngày trời trở gió

mùa đông

Lạnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro