Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lệ Lệ, tớ đi vệ sinh một chút" - Thư Lâm nói với Nghiêm Lệ, cô ấy không đáp lại, chỉ giơ ly vang đỏ tỏ ý đã nghe. 

Thư Lâm tùy tiện gọi một nam phục vụ hỏi hướng toilet, sau đó rời đi. Khi cô vừa nhấc gót, ngay lập tức có hai người đàn ông áo đen lặng lẽ bám theo. Cô cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, với người như Tống Dĩ An, nếu anh không bố trí mấy cái đuôi bên cạnh cô thì sao có thể an tâm để cô nhởn nhơ ở đây?

Dù biết là vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi chút run rẩy. Khẽ siết chặt tay rồi không dấu vết buông ra, cô tự trấn an bản thân mình, cố ý tỏ vẻ thong dong trấn định.

Thư Lâm bước vào toilet nữ. Hai đàn ông kia dĩ nhiên chỉ có thể không cam tâm mà đứng ngoài chờ đợi. 

Một phút. Hai phút. Năm phút. Mười phút trôi qua. Một người trong số đó bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Hạ tiểu thư?"

Bên trong toilet im ắng lạ thường, không có ai đáp lại. Chẳng thể nghĩ gì thêm, hai người vệ sĩ đạp cửa xông vào. Lúc cảnh cửa vừa mở ra cũng là lúc họ bị hạ gục trong nháy mắt.

Nhìn hai người vệ sĩ to lớn bất tỉnh nằm dưới sàn, lại nhìn sang người đàn ông đứng chắn trước mặt mình, trái tim của Thư Lâm như muốn nổ tung. 

Ban nãy khi cô cầu cứu Nghiêm Lệ, cô ấy đã đồng ý giúp đỡ. Kế hoạch của họ vô cùng đơn giản, cô giả vờ đi vệ sinh, dụ hai người vệ sĩ kia đi theo. Bên trong nhà vệ sinh nữ đã có người tiếp ứng chờ sẵn, chỉ cần đợi đến lúc họ mất bình tĩnh xông vào, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp trở tay hạ đo ván cả hai người. Sau đó, Thư Lâm sẽ đi theo một đường khác, men theo cửa thoát hiểm trốn ra ngoài, nơi đó đã có sẵn một chiếc xe đợi sẵn, chỉ cần Thư Lâm đến liền nổ máy chạy đi ngay. Đợi đến khi Tống Dĩ An phát hiện ra điều khác thường, thì cô đã sớm cao chạy xa bay!

...

Lúc này, Thư Lâm đã men theo con đường được chỉ chạy đến một ngõ hẹp, quả nhiên, xe đã chờ sẵn. Cô vội vàng mở cửa xe, ngồi vào. Bởi vì gấp rút, cô mất thăng bằng sắp ngã lại được người đàn ông ngồi trong xe đỡ lấy. Cô muốn nói "cảm ơn" nhưng khi vừa nhìn thấy người đàn ông kia là ai, cơ mặt liền đông cứng. Còn người đàn ông kia, lại mỉm cười đắc ý nhìn cô. Nhưng cô hiểu, anh tuy ngoài cười, nhưng trong không cười. Lần này, rơi vào tay anh, chỉ sợ khó toàn mạng thoát ra.

Tống Dĩ An cúi người đến sát bên cô, khẽ khàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, dùng lực cắn một cái, môi mềm liền bị rách, chảy máu. Cô hoảng sợ đẩy anh ra,  nhưng chút lực này so với anh có là gì?

"A Lâm, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc...em có biết sợ chết không?"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro