buồn lắm,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh gật đầu. nỗi buồn mới đó lan rộng ra cả lồng ngực.

anh vẫn hút.

cả tuần anh đốt gần mười bao thuốc.

mà nói sao bây giờ, có phải cô lại không vui. nếu cô cau mày, anh ngược lại sẽ như mở cờ trong bụng. mà cô lại không tỏ ra thế nào cả.

chuyến xe buýt cuối cùng chạy qua rất nhanh. như chẳng muốn chờ đợi. cô nói mình đốt gần mười bao thuốc lá cả tuần. anh giật thót người. cô hút thuốc từ bao giờ thế?

anh không biết. chắc là có nhiều chuyện mà anh không rõ. liệu bây giờ anh nên hỏi thế nào.

ngập ngừng, rồi anh mới bảo.

"mấy năm qua em đã đi những nơi đâu?"

như là một câu hỏi nằm trong dự trù, cô trả lời trơn tru như học sinh trả bài.

"em sang nhật chừng nửa năm. làm nhiều show nhỏ lẻ chứ chưa mở được concert lớn. từ lúc sang cho tới khi rời khỏi, em vẫn chẳng biết tokyo có chốn ăn chơi nào nữa. vì dạo đó em ngại ra ngoài. mẫn nói em như ma cà rồng ấy, ban ngày ngủ, ban đêm đi show, ngồi lê mấy cửa hàng tiện lợi rồi về nhà ngủ trước bình minh. chiều tà mới lục tục trở mình. mà thật, giờ nghĩ lại em không hiểu nổi sao hồi ấy mình sống được như thế. trong nửa năm, một chút ánh nắng mặt trời cũng chẳng tiếp xúc. xương cứ như bị loãng ra ấy."

cô cười.

mở nắp lon nước có ga. đây là lon thứ hai rồi.

"sau nhật thì em đi canada. ở đây người ta hiếu kì về loại nhạc indie-rock của dân châu á. anh tin không, em còn chả đến được ngực của mấy gã bồi bàn trong quán bar nữa là. mấy lần đi qua họ cứ nhìn bọn em bằng ánh mắt như xem mấy con khỉ đột. khó chịu chết đi được.

nhưng mà sau đó dần dà cũng quen. em thấy người tây thật ra cũng không đáng ghét như vẫn nghĩ. mặc dù vẫn còn chút ít racist nhưng công bằng mà nói thì mọi thứ cũng khá cân bằng. họ từ từ trở nên yêu thích âm nhạc của bọn em, mà chẳng quan tâm cóc gì đến màu da, sắc tộc nữa. mấy gã bồi bàn những ngày đầu nhìn bọn em bằng nửa con mắt chẳng biết từ lúc nào lại nghêu ngao hát theo. thế mới vui. mẫn nói sau này, lưu luyến nhất vẫn là những hộp đêm thênh thang ở can. không thấy cô độc, chơi vơi như hồi còn ở bên tokyo. không thấy buồn."

anh nhìn qua bên kia con phố. đôi trẻ đang hôn nhau. anh cứ như thế, vẫn muốn được chạm vào môi cô lần nữa.

bầu trời không có nhiều sao.

cô uống hết lon nước này, lại mở gói snack khác. vừa ăn vừa kể chuyện nhưng không còn cái giọng hồ hởi lúc gọi anh một tiếng "ajusshi" ở bên kia đường.

nhưng mà đây mới là cô bé mà anh quen thuộc.

"mẫn bây giờ thành con sâu rượu rồi. hồi ở can, hễ đêm nào diễn là đêm ấy say túy lúy. cậu ấy bắt chuyện nhanh với mấy người đàn ông tây, rồi cứ vậy mà trở thành một phần của họ. mẫn bỏ em lại làm em thấy lạc lõng lắm. hồi đầu lúc nào cũng đi có đôi.

sau can, bọn em đi thượng hải. vài hôm rồi bắt tàu đến bắc kinh. nơi đó không đẹp đẽ gì cả, ít nhất là với em. nhiều khói bụi, xe cộ như nêm. còn con người nữa, lúc nào cũng có một vẻ khinh khỉnh, chẳng thân thiện.

mẫn cứ đòi phải trở lại toronto, trở lại can. mấy lần em còn đoán già đoán non, là mẫn phải lòng cô nàng tây bốc lửa nào rồi. nhưng cậu ấy phủ nhận hết. nói duy nhất, là cảm thấy ở đây, mình được tôn trọng. buồn cười không chứ, mẫn bảo, người châu á lại mới chính là không tôn trọng mình.

chắc anh muốn hỏi em hút thuốc từ dạo nào. em bắt đầu từ hồi ở can. mẫn túy lúy với mấy người bản địa. những cô gái ở đây cũng hay bắt chuyện với em, mà em không giỏi đáp lời. không hòa vào cuộc vui được. nên từ từ bị đẩy vào một góc. thế là em hút thuốc. điếu đầu tiên là của một anh chàng người thổ nhĩ kì ở quầy bar đưa cho. sau đó em tự mua, thử từng loại rồi chọn ra malboro là thứ mình ưng nhất.

mà bây giờ em tập cai thuốc rồi. hầu như mỗi ngày chỉ còn hút một điếu. anh vẫn nhớ em nói với anh chứ, em không thích tàn thuốc rơi. với em hình ảnh đó rất buồn. em không nỡ. nên trở về đây rồi em không muốn nhìn điều đó xảy ra. em sợ một ngày kia mình lại lưu luyến với hàng tá thứ nữa. mà với thành phố này, không nên có chút gắn kết gì. một mình anh thôi, đã đủ lắm rồi."

giọng cô thản nhiên như một người quăng mồi câu xuống dòng sông rồi chẳng bận tâm sẽ bắt được cá.

anh hiều lời của cô.

gió thổi lá chênh chao đáp xuống mặt đất. anh thèm được nghe cô nói thêm. cô cứ nói. như vậy cho đến sáng, cho đến đêm mai. anh cũng sẵn lòng.

mà đột nhiên cô ngừng. cô không kể nữa, mấy chuyện đã xảy ra trong thời gian anh không ở bên cạnh.

tự dưng anh thấy hụt hẫng. chưa từng có. ngay cả hồi hai người chia tay cũng không thấy chơi vơi như lúc này. những tưởng mặt đất dưỡi chân loãng ra như giữa một cái hồ sâu. anh sợ mình chìm. chìm xuống dưới đáy nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro