Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Vân Yên vác bộ mặt cau có đi vào Family Milk, mở cửa phòng bên trong và vứt túi xách lên bàn. Tiếng 'cộp' thật lớn vang lên khiến Vân Yên choàng tỉnh, cô quên mất trong túi còn có điện thoại và laptop. Vội vã mở túi, hai thứ ấy vẫn còn nguyên vẹn, cô thở phào một cái rõ lớn rồi lại tiếp tục trưng ra bộ mặt đưa đám dù chẳng ai buồn xem.

"Cậu lại đi xem bói toán để giải mộng đấy à?"

Tiếng kéo cửa cùng với tiếng nói của Cảnh Nhân đánh động màng nhĩ của cô cùng một lượt. Chẳng thèm liếc mắt cũng chẳng thèm trả lời, cô mở máy tính. Tiếng khởi động của hệ điều hành làm cô chau mày, nhiều lần cô tự hỏi không biết ai đã sáng tạo ra thứ âm thanh gây khó chịu này cơ chứ?

"Kể xem! Hôm nay cậu lại vạch mặt bà cô bói toán như thế nào hả?"

Cảnh Nhân vẫn không chịu buông tha cho cô, cậu luôn tò mò bằng một cách khiến người ta bực bội thêm ngàn lần với những câu hỏi. Vân Yên gập laptop lại nhưng quạt điều nhiệt vẫn chạy, cô đã mở tính năng gập máy nhưng không cho máy về trạng thái ngủ để những lúc có cảm hứng là có thể viết ngay, tránh bị gián đoạn cảm xúc bởi thứ âm thanh khởi động ồn ào kia.

À, vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Lạc Vân Yên chính là một người viết tự do.

"Bà ấy nói đó là cách để tớ đến thế giới này, đó là tớ của kiếp trước. Sau câu ấy thì tớ đứng dậy bỏ về, không để lại tiền 'cúng' luôn!"Càng nói, biểu cảm trên khuôn mặt cô càng khó coi, giống như cả thế này này đang mắc nợ cô vậy.

Cảnh Vũ chống tay lên cằm, ra chiều nghĩ ngợi nhiều rồi phán một câu xanh rờn:

"Tớ thấy bà thầy bói nói cũng có vẻ hợp lý mà!"

Chưa nói hết câu, Vân Yên đã trừng mắt nhìn Cảnh Vũ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

"Có ai ở mấy chục năm về trước đã mặc áo choàng dáng dài, đi giày boot kiểu dáng của năm 2020 không hả?"

Vân Yên lớn giọng, căn phòng vắng vẻ khiến tiếng nói của cô vang sâu hơn vào đầu óc Cảnh Vũ. Cậu giật mình, lần này thì quả nhiên phát ngôn của cậu thiếu suy nghĩ rồi.

"Ừ thì cứ cho là bà ấy nói đúng đi nhưng mà tớ nghĩ một người tỉnh táo như cậu không nên đi xem bói toán làm gì, bởi cho dù xem thế nào đi chăng nữa thì cũng không vừa ý!"

Vân Yên lại thở dài, nếu nói về những thứ đại loại như kiếp trước kiếp sau thì cô thích nói về kiếp này hơn, hiện tại là quan trọng nhất. Giấc mơ suốt một năm nay cứ lặp đi lặp lại khiến cô gần như nghĩ đó là sự thật, cô thấy chính mình ở đó, ...ra đi...  mỉm cười và khóc. Giấc mơ làm cô trở nên dị đoan hơn khi đi tin vào bói toán, giải mộng.

_______________

Đó là một ngày nắng rất đẹp, Vân Yên ngồi trên tàu lượn trong công viên trò chơi, nụ cười của cô hoà với sắc nắng hiền hòa, mái tóc dài tung bay trong gió như những thước phim mà cô vẫn thường xem. Rồi mọi thứ vụt tắt, cô đứng đó, nhìn mình nằm với vệt máu chảy trên chán, nắng vẫn hắt lên khuôn mặt, cô cảm nhận chính mình đã chết đi...

Chiếc áo choàng dáng dài màu đỏ trở nên phai màu vì nắng. Có ai đó thủ thỉ bên tai cô rằng: "Đi thôi, đã trễ rồi!". Cô ngước mặt lên để tìm người vừa nói câu đó, chỉ thấy một cái bóng đen dong dỏng cao bị loá bởi mặt trời, rồi cô quay lại nhìn chính mình một chút, có một người...dắt tay cô đi khỏi đó...

"Vân Yên! Tỉnh dậy nhanh! Cô vào rồi kìa!"

Ngay cả trong lớp học mà cô cũng có thể ngủ, giấc mơ lại đến và ngày càng rõ dần nhưng đến cuối luôn có người đánh thức cô dậy. Tần suất xuất hiện của 'ác mộng' ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi cô chẳng còn chảy mồ hôi đầm đìa như lần đầu mơ thấy...nhưng tại sao nó lại đến vào lúc này thì thật sự cô không thể hiểu được...

_______________________

Vân Yên hay đến quán của Cảnh Nhân, một quán trà sữa ngọt xinh nằm ở gần trường. Điều cô thích ở quán này chính là sự yên tĩnh, có một phòng riêng bên trong dành cho những người thích có không gian riêng tư. Cảnh Nhân là chủ ở đây, mỗi lần thấy cô đến là cậu đều tự động vào phòng bật điều hoà rồi đi pha chế một ly trà táo bạc hà. Lâu dần, cô và cậu trở thành bạn thân nhưng cậu chẳng dám nói chuyện với cô nhiều, bởi nếu phật ý 'lão yêu bà' một tí thôi là ăn mắng với đá ngay tức khắc.

Cô kể cho Cảnh Nhân nghe về giấc mơ của mình, chính cậu là người gợi ý cô đi xem bói toán để bây giờ mỗi lần nghe ở đâu giải mộng hay là cô lại đến. Xong rồi lại vác cái mặt đưa đám về quán của cậu, một là để giải buồn, hai là để hỏi tội vì Cảnh Nhân trót xúi giục cô đi theo con đường 'bói đạo'.

Từ sau lần đi xem bói cuối cùng, cô đã từ bỏ việc tìm hiểu giấc mơ của mình dù trong lòng vẫn còn sót lại những hiếu kỳ. Cảnh Nhân cũng không nhắc đến nó nữa, chỉ ngồi trò chuyện cùng Vân Yên mỗi khi cô đến quán, rồi sẽ trả lại khoảng không im lặng khi cô bắt đầu mở máy tính.

Vân Yên hay chọn một cái kết buồn cho nhân vật trong truyện của mình khiến cho người đọc nhiều lần mắng cô là 'mẹ kế' thích ngược tả tơi những nam thần_nữ thần của họ, thích lấy nước mắt của đọc giả...
Nhưng không vì thế mà cô từ bỏ sở thích viết truyện...ngược tâm của mình, có thể vì chính cuộc đời cô cũng không mấy vui vẻ. Tuy được bố mẹ cưng chiều nhúng tính tình Vân Yên lại thiếu rất nhiều thứ để có thể trở thành một nàng công chúa. Cô không hoạt bát, cũng chẳng hoà đồng, hiếm khi cười, từ nhỉ đã lầm lì như một người vô hồn tồn tại bên ngoài giới của người khác. Chính vì thế mà cô thích viết để giải bày những thứ cô nghĩ.

'Ting...Bạn nhận được một tin nhắn từ Cảnh Vũ', lúc cô đang gõ những dòng cuối cùng của truyện ngắn thì nhận được tin nhắn của 'ông bạn đâm bang'.

"Này, đọc thử cái này đi, biết đâu lại liên quan đến giấc mơ của cậu đấy!"

Cậu gửi tin nhắn kèm một đường link và biểu tượng cảm xúc hoảng hốt. Cô không vội mờ link mà kiên nhẫn gõ hết những thứ trong đầu ra word rồi mới mở link xem, dù cô tò mò chết đi được.

Đập vào mắt cô là định nghĩa về thế giới song hành trên Wikipedia, cô đọc qua loa trong chán ngán rồi tắt tab, nhắn lại cho cậu:

"Bớt nhảm đi! Trên đời này không bao giờ tồn tại một Lạc Vân Yên thứ hai đâu ha!"

Cảnh Vũ nhắn lại một tràng biểu tượng cảm xúc cười nham nhở...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro