Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Vân Yên lại có tiết trên lớp, cái môn Logic học làm cô cảm thấy buồn ngủ ngay từ giây thứ 5 sau khi giảng viên cất giọng. Trong giấc ngủ chập chờn, Vân Yên lại mơ thấy cảnh tượng đó, tiếng giày boot lúc cô bị người con trai kéo đi cứ gõ vào tiềm thức một cách rõ rệt và đáng sợ. Rồi như một chiếc đồng hồ báo thức, đến khi sắp nhìn rõ mặt người con trai ấy thì cô lại choàng tỉnh giấc. Và lần này, khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm ở phòng y tế của trường, người thì bủn rủn, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh bất thường.

Cô ngồi dậy, kê gối vào sát tường rồi im nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới là những sinh viên năm nhất đang học bài thể dục. Cô đã quá quen mặt với vị bác sĩ của trường vì mỗi lần đau bụng là cô liền chạy xuống phòng y tế để cầu cứu.

"Lần này có vẻ không phải là vì muốn trốn tiết nên xuống đây rồi!"

Lục Vũ_bác sĩ trực phòng y tế vừa đưa ly nước đang sủi bọt cho cô vừa nói, giọng điệu có nửa phần mỉa mai.

"Chưa chết được bác sĩ ạ!" Cô đón lấy ly nước từ tay vị bác sĩ trẻ rồi cười khổ.

"Hình như lúc nãy em nằm mơ? Còn là ác mộng nữa?"

"..."

Cô không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn xuống sân trường. Rồi chợt cất tiếng:

"Hình như bất kỳ ai trải qua một lần bệnh đều sẽ già thêm một ít?"

"Ở phương diện nào?"

"Em nghĩ là cả thân thể lẫn tinh thần."

"Anh thì lại thấy em đã già sẵn từ trong trứng nước rồi!"

Lục Vũ pha trò, lấy lại cái ly từ tay Vân Yên rồi xoay gót ra ngoài.

Cô sực nhớ ra, không biết ai đã vác bao gạo bốn mươi tám cân là cô xuống năm tầng lầu nhỉ?

__________________

Những ngày tháng Tám nắng đẹp đến kỳ lạ, có lẽ vì nó xuất hiện sau những cơn mưa dài ngày, thứ ánh sáng trong trẻo luôn làm Vân Yên có cảm giác êm ái thường trực. Cô quyết định tới trường, đi thẳng đến phòng y tế tìm Lục Vũ.

Lục Vũ còn trẻ nhưng thứ ngôn ngữ anh dùng để giao tiếp lại rất thu hút, trẻ nhưng đủ độ sâu, trong nhưng đủ độ ẩm khiến Vân Yên luôn có cảm giác tin tưởng và thân quen. Hôm nay không có tiết nhưng cô muốn có người lắng nghe những trăn trở của mình. Cô không tìm Cảnh Nhân bởi cậu là người chỉ biết thở dài trước những câu chuyện của cô mà thôi.

Lục Vũ thì khác, cô tin anh sẽ khác với tất cả những người xung quanh, ít nhất anh cũng biết thôi miên và làm người khác an tâm bằng giọng nói của mình.

"Em có từng nghĩ mình có chị em song sinh không? Ít nhất là sau khi xuất hiện giấc mơ kỳ quặc đó?"

Lục Vũ đang pha cà phê, khói bốc lên từ ly cà phê trong căn phòng thiếu ánh sáng thật sự rất kỳ diệu, nếu có một chiếc máy ảnh trong tay nhất định cô sẽ chụp ngay khoảnh khắc này lại.

"Chưa từng, anh à! Em biết chắc chắn em là con một và không hề có anh chị em gì cả!"

Lục Vũ đi lại chỗ cô, vừa đi vừa chu môi, gật đầu:

"Thế em có muốn biết người đó là ai không?"

"Dĩ nhiên là...muốn! Nhưng muốn thì biết được chắc?"

"Mọi chuyện sẽ tới khi nó cần phải tới, mò khi nó đã xuất hiện thì cần phải có nguyên do và kết cục!"

"Em chờ! Em nhất định phải chờ xem!"

Nắng tắt, mây trời lại đen xám một màu buồn bã. Cô đã thoải mái hơn sau mấy câu nói của anh, con người cần có lòng tin vào một điều gì đó và một người nào đó. Cô tin những gì anh nói, cô...tin anh.

_______________

Cảnh Nhân đang ngồi chơi game ở quầy bar, cô thì ngồi trong phòng và viết tiếp mẩu chuyện còn đang dang dỡ, những cơn mưa tháng Chín lại dai dẳng hơn và lạnh hơn. Vân Yên không còn tiếp diễn trò chơi tính toán và chờ đợi nữa, giấc mơ của cô - một ngày nào đó tự khắc sẽ rõ ràng.

Trưa nay cô phải viết cho xong truyện này, buổi chiều còn một cuộc hẹn vi vu với Lục Vũ trên con môtô của anh. Anh vẫn ở cạnh cô, không gọi tên mối quan hệ...chỉ là ở cạnh bên và thấu hiểu. Có thể là bạn, hoặc là bất kỳ cái gì cũng được, đơn giản vì lúc này cô cần một người có thể đưa bản thân thoát khỏi mớ bòng bong này. Chỉ là một giấc mơ đơn thuần, sao phải khiến con người ta bận lòng nhiều đến thế?

Những ly cà phê anh pha khiến lòng cô bình yên và lắng lại, người ta nói cô là người lạnh lùng, cao ngạo, giờ bảo lòng cô đầy bão tố...ai sẽ tin?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro