Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới nghỉ ngơi được hai hôm và làm quen với nếp sinh hoạt ở nhà, Vân Yên đã bị nhóm bạn "lạ lẫm" kéo đi cà phê và xem phim. Dù trong lòng rất vui nhưng thật sự cô không quen khi ở cùng nhiều người thế này, bọn họ nói, cô ngồi nghe, một vài điều không biết và không hiểu.

"Sau khi tỉnh dậy thì tớ thấy cậu trở thành một người hoàn toàn khác luôn!"

Cô bạn ngồi cạnh lên tiếng làm cho Vân Yên chột dạ. Cô bạn này không khác ở thế giới của cô là mấy nhưng khi tiếp chuyện quả thật phải dè chừng, cô ấy rất thông minh và nhạy cảm.

"Có một chút thay đổi, nhưng sẽ sớm lòi đuôi cáo thôi a~"

Cô cố pha trò, trưng ra vẻ mặt bình thản dù lòng đang rất sợ bị phát hiện. Cô cố trấn an mình rằng sự tồn tại của bản thân ở thế giới nào cũng là sự thật. Chợt thấy thương cho người cùng tên, cùng họ, cùng ngày sinh tháng đẻ với mình ở thế giới bên kia. Chắc người đó cũng đang cô đơn và chật vật lắm vì không quen biết ai cả, phải cố gắng để làm quen lại với mọi người. Cô vẫn còn may mắn mấy phần vì chẳng phải làm gì cả mà vẫn được thừa hưởng thành quả, một cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng, nhủ thầm phải biết an phận.

Bố mẹ cô đang làm công chức nhà nước nên đi làm giờ hành chính, hết tám tiếng là về nhà với cô. Bấy giờ cô mới thật sự hiểu tại sao bản thân ở thế giới này lại hướng ngoại như vậy. Cô vẫn sống như một nàng công chúa nhưng vui vẻ hơn nhiều, bởi nhận được sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ, bạn bè. Lục Vũ tiếp cận cô ở thế giới này có lẽ hơi khó khăn vì cô không cô đơn và bế tắc để phải tìm người tâm sự.

"Thằng bé thật sự có tính cách giống con nên hai đứa mới thân như vậy, thật lòng mẹ luôn xem nó như con ruột. Nó mất, mẹ cũng rất đau lòng!"

Mẹ cô lên tiếng khi thấy cô đứng nhìn tấm ảnh của cô và Lục Vũ.

"Giống nhau? Ra là vậy, người giống nhau thường chơi thân với nhau!"

"Con không đau lòng sao?"

"Có một chút, giận dữ thì nhiều hơn mẹ à!"

"Con thay đổi nhiều quá Yên Yên à!"

"Con người ai mà chẳng phải thay đổi hả mẹ? Con không thể trẻ con mãi được!"

Cô bước ra khỏi phòng, lái xe đến nhà Lục Vũ, qua vài lần hỏi khéo đám bạn thì cô cũng đã biết được địa chỉ nhà anh.

Căn nhà đóng cửa im lìm, cô hỏi vài người xung quanh thì được biết nó đã bị bán đi từ bốn tháng trước. Quá hoàn hảo, hẳn là đã chuẩn bị trước cho một cuộc ra đi không vết tích. Theo lời mẹ nói, Lục Vũ là trẻ mồ côi được nuôi nấng trong cô nhi viện, tốt nghiệp cấp ba xong là bắt đầu đi làm. Lục Vũ tài giỏi, đã sở hữu một quán cà phê nhỏ sau năm năm lập nghiệp, một căn nhà nhỏ được dựng lên từ hai bàn tay trắng. Nhưng, ai mà tin được chứ? Thật ra thì anh ta là ai? Sao lại có thể đưa cô rời khỏi thế giới của mình để đến một nơi xa lạ như thế này?

____________________

Sau vài tháng thì Vân Yên không còn thấy xa lạ nữa, cô đã bắt được nhịp của đám bạn thân, sống vui vẻ và lạc quan hơn với những thói quen "rất con gái". Cô cũng không còn so sánh thế giới này với thế giới kia nữa. Trong mắt cô, có quá nhiều màu sắc lấn át đi màu trắng đen cô độc từng có. Vân Yên chịu khó chăm sóc mình hơn, không còn nghĩ nhiều nữa, cô cũng mệt mỏi với những câu hỏi không có lời giải đáp. Cô biết, chấp nhận mới thực sự là hạnh phúc, hy vọng người đó ở thế giới của cô vẫn ổn, vẫn hạnh phúc như cô đang có được.

Nhưng Vân Yên không biết lúc bản thân biết chấp nhận thì cũng là khi cô phải rời đi...

Những cơn mưa tháng Chín lại kéo dài miên man, chưa gì đã một năm, chưa gì đã là ngày giỗ của Lục Vũ. Cô không còn giận anh nữa, chí ít cũng đã đến và đặt một cành hoa trước mộ anh. Tiếng gió sắc bén thường thấy ở nghĩa địa làm cô có chút sợ hãi.

"Không biết anh còn sợ hay đã chết, nhưng em vẫn đến thăm anh với tư cách một người bạn! Nếu còn sống, anh đừng đùa cợt cuộc sống của bất kỳ ai nữa, nếu đã chết thì anh hãy yên nghỉ đi!"

"Em đang rất hạnh phúc với hiện tại, anh đừng lo!"

Đáp lại cô chỉ là tiếng gió, chợt dịu nhẹ và không còn lạnh nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro