Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bắt chuyến xe buýt duy nhất ở cung đường này để về nhà. Nhắm mắt và thả hồn theo những bản nhạc là sở thích còn sót lại của Vân Yên, thứ gì đã ăn vào máu thịt thì không dễ dàng thay đổi.

"Trời đã rất muộn rồi, phải đứng dậy trở về thôi
Phải đi thôi dù lòng có chút không nỡ"

Cô bước xuống xe, chiếc xe không biển số lao đi nhanh chóng trong màn mưa tháng Chín, nơi trạm cuối cô xuống là căn nhà luôn tạo cho cô cảm giác cô đơn và lạnh lẽo. Bần thần một lúc, cô khẽ cười.

"Mình đã trở về như thế sao? Như thế cũng được sao?"

Cô tìm điện thoại, nhưng không có, chắc nó đã rơi vào lúc cô đi thăm Lục Vũ, hoặc giả có ai đó đã cố tình lấy mất để chuẩn bị cho cô một cuộc dịch chuyển không gian hoàn hảo.

Lại mỉm cười, có phần chua chát, cuộc sống của chính mình mà cô cũng không có quyền lựa chọn hay sao?

Cô lấy chìa khoá dưới chậu hoa trước cửa để vào nhà, cô không còn quen với việc căn nhà chìm trong bóng tối. Lần mò bờ tường để mở đèn, cô chợt nhìn thấy Lục Vũ đang ngồi ở ghế sofa, sao có thể?

Cô không vội bật đèn, tiến về phía giữa nhà và gọi tên anh. Anh quay lại nhìn cô rồi tiếp tục biến mất trong bóng tối. Trời cứ mưa rả rích, nụ cười dịu dàng mà cô được thấy là nụ cười cuối cùng, có phải không?

Vân Yên tìm vội công tắc để lấy ánh sáng cho cả căn nhà, cô sợ hãi tìm chiếc điện thoại bàn gần đó rồi gọi điện cho mẹ cô, giờ chắc bà ấy đang trực ở bệnh viện.

"A lô, còn về rồi à Yên Yên?"

"Vâng ạ! Lục Vũ sao rồi mẹ?"

"À, sao con lại hỏi chuyện về thằng bé ấy nữa vậy? Nó mất được một năm rồi mà, trong tai nạn xe một năm trước cùng với con đó!"

"Một năm trước? Cùng với con?"

"Ừm, đúng rồi. Mẹ có việc rồi, tối nay về sớm mẹ sẽ nấu cơm cho hai bố con nhé!"

Cô bật dậy, quên cả việc mang theo ô mà chạy đi tìm Cảnh Nhân, cũng may trời chỉ còn mưa lâm râm.

Cảnh Nhân thấy cô, chợt tung tăng đi lấy menu gọi nước, cô cũng biết cậu đang tưởng mình là Vân Yên của hiện tại. Không nói quanh co, cô đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề:

"Tớ trở về rồi! Cảnh Nhân à!"

Cảnh Nhân có vẻ kinh ngạc, rồi trở về trạng thái bình thường rất nhanh.

"Tớ cũng đoán cậu sẽ trở về sớm thôi nhưng không nghĩ là nhanh như vậy."

"Vậy cậu có biết Lục Vũ thật sự là ai không?"

"Vân Yên của thế giới bên kia cũng hỏi tớ một câu tương tự như vậy đấy!"

"Cậu trả lời nhanh xem nào!"

"Tớ...đương nhiên cũng không biết rồi!"

Vân Yên ngồi tựa lưng vào ghế, nước mắt trào ra trong bất lực.

"Anh chơi đùa em như vậy, anh có vui không Vũ?"

Cô gần như gào lên dù chẳng có một ai là Lục Vũ trả lời.

"Dường như cậu sống rất tốt, ngoại hình và tính cách cũng thay đổi rất nhiều, giống như..."

"Giống như ai?"

"Vân Yên, đây có lẽ mới chính là cuộc sống mà cậu nên sống! Cô bé kì đã giúp cậu thay đổi hoàn cảnh sống ở đây, cậu nên cảm thấy may mắn thay vì chỉ biết trách móc Lục Vũ vì đã đùa cợt cậu"

Vân Yên im lặng, có lẽ Cảnh Nhân nói đúng, cô cho rằng cuộc sống như lúc trước mới thật sự là cuộc sống của người lớn, đầy cô đơn và thiếu vắng hình bóng của người thân, bạn bè. Cô đã sai rồi, cô biết thế nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ức. Là vì yêu sao? Yêu một kẻ không biết còn sống hay đã chết? Không biết là người hay ma quỷ, thánh thần?

____________________

Tháng Chín qua đi trả về cho tháng Mười những tia nắng dịu dàng và ấm áp. Thời gian quả thật có thể làm nguôi ngoai nỗi buồn của cô. Một lần nữa, cô chấp nhận vì chỉ khi biết chấp nhận thì cô mới thực sự được hạnh phúc.

Một buổi chiều lang thang trên mạng, cô check tất cả hòm thư từ Facebook đến Zalo, tới khi mở Gmail thì cô mới thấy một bức thư điện tử gửi đến vào ngày 15/9 cũng chính là ngày cô trở về thế giới này.

"Gửi Yên Yên

Là anh đây, là bác sĩ của em, là bạn thân của em, là người đã chen chân vào cuộc sống của em trong suốt một thời gian dài.

Khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đang ở trong một thân phận khác, một hành trình khác của kẻ được chọn làm cầu nối giữa hai thế giới. Anh cảm nhận được rằng, khi sống ở thế giới này em đã rất cô đơn và không thể tự cứu mình ra khỏi mớ cảm xúc tiêu cực ấy, anh quyết định đưa em đến với thế giới của cô bé kia, sống một cuộc đời đáng để chờ mong hơn, bên ngoài thế giới của trắng đen của em còn rất nhiều điều thú vị.

Xin lỗi em, nếu làm em khó chịu và cũng làm em...cảm động nhưng anh sẽ không quay trở lại lần nữa để đùa cợt trái tim em và cuộc đời của em đâu. Vì anh bận phải đi rồi, đừng nhớ nhung chi một làn gió lướt nhẹ qua cuộc đời mình em nhé! Em cần một cái cây đủ vững chãi để tựa vào qua năm dài tháng rộng.

Em đừng tự trách mình, đừng nghĩ rằng mình thừa hưởng thành quả của bất kỳ ai cả, cô bé kia cũng nhận được từ cuộc sống của em sự điềm tĩnh mà một người trưởng thành cần phải có, em nhận từ cuộc sống của cô bé kia những mảng màu tươi hơn.

Có phải em muốn hỏi rằng anh đã từng rung động với em chưa?

Đã từng, cô gái ạ! Anh đã thương em và can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô gái anh thương. Nhưng...anh phải đi thôi, vì cuộc đời anh đã định sẵn phải như thế.

Chúc em một đời an yên, một đời hạnh phúc.

Lục Vũ."

Cô lặng người đọc trọn vẹn bức thư không ngắn cũng không dài, sau mười mấy phút thì nó tự động xoá đi, cô tìm mãi cũng không thấy nữa. Có lẽ anh đã đi thật rồi, không còn chút dư âm dù chỉ nhỏ nhoi. Có lẽ cô phải bắt đầu một cuộc sống mới không còn những câu hỏi về anh nữa...

Không rõ là đau lòng hay hạnh phúc nhưng cô đã mỉm cười rất tươi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi mà không cần giấu giếm, cửa sổ mở toàn đón ánh nắng rực rỡ nhất trong ngày.

Em sẽ sống một cuộc đời an yên và hạnh phúc vì chính bản thân em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro