11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối cuối tháng hai, Trình Phượng Đài đến muộn cuộc bài, vừa vào nhà đã thấy trên bàn ngồi đủ bốn người, Thương Tế Nhị mặc một bộ áo lông gấm vóc màu tím, phần cổ và tay áo viền một đường lông tơ thật mỏng, phú quý lại ung dung, tôn lên đường cằm tinh xảo và khuôn mặt nhỏ trắng mịn, hệt như thiếu gia nhà tiểu địa chủ. Hôm nay y cũng hiếm thấy đang đánh bài cùng người ngoài.

Trình Phượng Đài kinh ngạc nói: "Ây da? Thương lão bản cũng đánh bài nha?"

Thương Tế Nhị thấy hắn liền cười, lập tức vươn tay ngoắc ngoắc: "Nhị gia, đến đây, giúp tôi sờ một quân nào." Lời này vừa ra cả phòng đều nhìn Trình Phượng Đài, bởi vì hắn vẫn luôn dùng chiêu này đùa giỡn phong lưu, hôm nay lại bị mỹ nhân điểm danh đúng là thú vị.

Trình Phượng Đài cũng cảm thấy thú vị, tháo đôi găng chà xát lòng bàn tay đến gần, cánh tay khoác lên ghế dựa của Thương Tế Nhị , cúi người sờ một quân bài. Thương Tế Nhị ngửi được hương thuốc lá lạnh lẽo trên người hắn, cảm thấy giống như một loại thảo dược thông họng, rất dễ chịu.

Nhà dưới chợt đẩy bài: "Ù rồi!"

Trình Phượng Đài nói: "Ai nha, Trình mỗ không thể mang đến vận may cho Thương lão bản, có lỗi quá." Lại tháo chiếc nhẫn bảo thạch trên tay xuống đeo cho Thương Tế Nhị : "Cái này coi như bồi tội."

Thương Tế Nhị cũng không từ chối chỗ tốt người khác đưa, sờ sờ cái khoen vàng còn vươn hơi ấm trên tay, cười nói: "Gặp mặt tổng cộng không được vài lần đã lấy của Nhị gia ba chiếc nhẫn."

Trình Phượng Đài nói: "Đúng rồi, vậy cậu nói mình cần gả cho tôi mấy lần?"

Mọi người vui vẻ cười rộ lên, quả nhiên mồm miệng của Trình Nhị gia là lợi hại nhất, không có tiện nghi nào là không chiếm. Thương Tế Nhị bị mọi người cười đến vành tai nóng bừng, xấu hổ nghiêm mặt đẩy Trình Phượng Đài ra.

Trình Phượng Đài ngồi dậy cất cao giọng nói: "Mồng ba tháng sau mọi người đến tệ xá uống rượu đầy tháng của con trai tôi. Các vị đều là người bận rộn nên tôi báo trước một tiếng để đẩy mấy thứ xã giao khác đi, đều phải đến đấy!"

"Lại thêm thiếu gia? Đây là vị thứ ba rồi đi?"

Trình Phượng Đài thở dài: "Thực sự mong ngóng có một khuê nữ, nào biết lại là tiểu tử, thật nháo tâm mà."

Có người cười mắng một tiếng: "Bớt ghê tởm người đi, nhà tôi có bốn khuê nữ, cầu cũng không cầu được nhi tử."

Ánh mắt Trình Phượng Đài sáng lên: "Chúng ta đổi cho nhau?"

Người nọ cười nhạo không thèm để ý hắn, Trình Phượng Đài nói: "Thật đấy! Nếu như tới bốn mươi tuổi rồi còn không có khuê nữ tôi sẽ ra ngoài ôm một hài tử về nuôi. Các người ai không cần tôi liền định trước, hai năm nữa liền cho tôi."

Tất cả mọi người đều không để ý lời điên khùng của hắn, Thương Tế Nhị lại nói: "Ồ, tôi cũng thích khuê nữ. Tri kỷ lại hiếu thuận."

Trình Phượng Đài rốt cục cũng tìm được tri âm, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh cùng Thương Tế Nhị nói chuyện về hài tử, sau đó nói: "Thương lão bản, mồng ba tới tôi liền mời Thủy Vân Lâu về nhà nên không đưa thiếp cho cậu. Hôm đó nhà tôi chỉ diễn kịch đào và thanh y —— chiêu khuê nữ, cậu có thể lên hát mấy đoạn chăng? Nếu như tương lai thật sự đưa đến liền xem như công lao của Thương lão bản."

Người bên cạnh cười nói: "Nhà ngài sinh khuê nữ lại tính công lao của Thương lão bản, như vậy phải hỏi Nhị nãi nãi xem rốt cuộc là giống của ai?"

Trình Phượng Đài cắn răng cười đánh đối phương một quyền: "Nhăng nhít, ngứa da sao." Lại nhìn Thương Tế Nhị khẩn cầu: "Hôm đó tùy cậu muốn hát cái gì cũng được, tuồng mới cũng không sao, bảo đảm không ai dám hắt nước sôi."

Thương Tế Nhị muốn nói có hắt hay không cũng chẳng là vấn đề, nói thế nào cũng đã quen rồi, thế nhưng ngày đó tỷ tỷ Trình Mỹ Tâm của ngài cũng có mặt đi? Thấy ta lại muốn nhăn mặt oán giận. Bất quá nếu Trình Phượng Đài không để ý thì Thương Tế Nhị càng không cần thiết, lập tức đáp ứng, đồng thời cùng đối phương định ra những vở cần diễn.

Trình Phượng Đài từ trước đến nay đều là suy nghĩ bốc đồng, nói cho cùng cũng là có người nuông chiều những suy nghĩ kia của hắn, hắn cũng có năng lực kinh tế duy trì bọn chúng. Đến mồng ba Trình phủ quả thực chỉ diễn tuồng đào, Thương Tế Nhị khách đại khinh tiệm, ngừng hát cả ngày chạy tới chỗ Trình Phượng Đài biểu diễn. Hôm nay y định hát Tiểu Liên bản, vậy nên đã dẫn theo mấy hý tử tốt nhất của Thủy Vân Lâu và nhạc công Lê bá ngự dụng, Trình Phượng Đài còn đặc biệt chừa ra một gian phòng cho bọn họ dùng, bên trong bày mấy bàn hóa trang có gắn bóng đèn sáng lóa, thế nhưng còn cảm thấy bản thân chậm trễ đối phương, trước khi khai diễn đã tự mình chạy vào chào hỏi một tiếng: "Thương lão bản —— Nhị ca nhi, như vậy coi như không thất lễ chứ? Điểm tâm trà bánh đều đầy đủ, mọi người cứ thoải mái ăn, người hầu chờ sẵn trong hành lang, gọi sẽ đến."

Thương Tế Nhị đang trang điểm, dùng một nhúm phấn bột thoa nhẹ lên tay, một đôi tay lập tức như sương tựa tuyết trong suốt nõn nà. Những linh nhân kinh kịch khác thường quên không trang điểm đôi tay, vậy nên khi lên đài có mặt hoa đào trắng nõn nhưng vừa cầm quạt phất lên bàn tay vừa thô lại đen sạm, thật không phối hợp. Một hạng trang điểm này là năm đó khi đến Thượng Hải y học được cùng nữ linh Thiệu Hưng.

Y chậm rãi đeo hai chiếc nhân bảo thạch sặc sỡ, nhìn Trình Phượng Đài qua gương, cười nói: "Tốt. Nhị gia phí tâm."

Trình Phượng Đài nhìn đôi tay kia trong gương, so với nhóm tiểu thư thái thái còn phải lả lướt trắng noãn, thật muốn cầm vào trong lòng bàn tay xoa xoa, sau lại đưa lên mép cắn một cái. Hắn luôn là hành động phái, chỉ nghĩ thật không đã nghiện, nương nhàn thoại vén mành bước vào nắm chặt tay Thương Tế Nhị vuốt ve xoa nắn, vừa sờ vừa ngắm: "Ôi chao! Thương lão bản, đây không phải là chiếc nhẫn tôi tặng cậu hay sao."

Thương Tế Nhị không biết dụng tâm của hắn, mặc hắn xoa tay đến bột phấn cơ hồ đều rớt, nói: "Đúng nha. Đồ đạc của Nhị gia đảo mắt lại đã quên sao?"

Trình Phượng Đài gật đầu tán dương: "Ôi chao, thật lấp lánh, giống như một giọt nước cam lộ vậy, trước kia sau lại không phát giác chứ..."

Cũng không biết hắn đang nói nhẫn hay nói cái gì khác.

Trình Phượng Đài ở hậu viện khinh bạc hý tử, trong hoa viên đã là khách quý chật nhà, tỷ phu Tào Tư lệnh và Trình Mỹ Tâm cũng đến rồi. Hai vợ chồng dẫn theo một đoàn cảnh vệ, cả đường đi đều vác súng trên vai, đạn lên nòng sẵn khí thế sắc nhọn, trước mỗi cánh cửa có hai người đứng canh gác, khách đến chơi cũng không dám đùa giỡn quá lớn tiếng, chỉ sợ có chút sơ sảy liền bị súng của Tào Tư lệnh bắn cho.

Tào Tư lệnh là nam nhân phương bắc khôi ngô cao lớn, mũi cao mắt sâu, râu mép xuề xòa, đầu tóc lưa thưa, một thân nhung trang ngồi ở giữa đại sảnh bắt chéo chân uống trà ăn hạt phỉ. Kiểu anh tuấn của ngài hoàn toàn khác Trình Phượng Đài, đó là một loại tục tằng thô ráp thậm chí lỗ mãng, một loại nam nhân vị nguyên thủy nhất. Bất quá ngài có anh tuấn hơn nữa cũng vô ích, ngoại trừ bộ hạ của ngài và Trình Mỹ Tâm thì không ai dám liếc nhiều vài mắt.

Trình Mỹ Tâm nhàn rỗi giúp Tào Tư lệnh lột hạt phỉ, cảnh vàng son cẩm tú tôi tớ như nêm trước mắt thật sự khiến nàng vô cùng vui vẻ, nàng chính là muốn mọi người nhìn xem nhà mẹ đẻ của mình có bao nhiêu giàu sang khí phái, về phần đứa cháu nhỏ vừa sinh ra kia là tròn hay là méo hoàn toàn không quan trọng. Lúc nãy khi gặp Nhị nãi nãi miệng nàng liên tục khen đứa trẻ giống Trình Phượng Đài khi còn bé, thế nhưng thực ra Trình Mỹ Tâm căn bản không nhớ rõ bộ dạng của đệ đệ khi còn bé là như thế nào, cả nhóm đệ muội khác mẹ bên dưới nàng vốn chẳng thèm để mắt.

Tào Tư lệnh nhai hạt phỉ rôm rốp: "Ta nói —— tiểu Phượng nhi đâu? Sao còn không qua đây?"

Tào Tư lệnh gọi Trình Phượng Đài là tiểu Phượng nhi, giống như đang gọi một cô nương vậy, đúng là không biết làm sao nghĩ ra được, người nghe thấy không ai không cười.

Trình Mỹ Tâm nói: "Vừa rồi còn ở đây... kìa, tới."

Trình Phượng Đài suồng sã với mỹ nhân xong, mặt đầy vui mừng chân bước lướt gió đến ngồi xuống cạnh Tào Tư lệnh, nắm lấy một vốc nhân hạt nhai lên, Trình Mỹ Tâm thấy mình lột vỏ bận rộn nửa ngày kết quả toàn bộ rơi vào trong miệng hắn, chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn. Tào Tư lệnh thấy Trình Phượng Đài liền vui vẻ, vươn tay đặt lên đùi hắn vừa vỗ vừa đánh, có lẽ do tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, Tào Tư lệnh đối với Trình Phượng Đài trưc tiếp nhảy qua cảm tình bình thường mà sinh ra một loại sủng ái thương tiếc như phụ tử.

Tào Tư lệnh nói: "Tiểu Phượng nhi, ôm tiểu tử nhà cậu ra cho ta xem một chút."

Trình Phượng Đài nói: "Tiểu tử kia có gì dáng nhìn, hệt như một con khỉ trụi lông vậy, đợi lát nữa có diễn tuồng! Đúng rồi tỷ phu, đừng gọi đệ là tiểu Phượng nhi nữa, cái tên này quá mức nữ khí rồi, bị người khác nghe được đệ sẽ e lệ đấy..."

Tào Tư lệnh dùng sức vỗ hắn: "E lệ con mẹ gì! Gọi cậu là tiểu Phượng nhi làm sao vậy! Hôm nay có ai lên diễn?"

Trình Phượng Đài nở nụ cười ám muội, thấp giọng nói: "Người khác không đáng nói, chỉ có một Bắc Bình đệ nhất danh đán là có chút ý tứ."

Tào Tư lệnh vừa nghe đã biết là ai, nhìn hắn một chút cũng cười ám muội: "Ây da, đúng là có chút ý tứ."

Trình Mỹ Tâm nghe được lời này trong mắt lập tức bắn ra một tia oán độc, thầm mắng Trình Phượng Đài: Tiện chủng kỹ nữ nuôi, dám dẫn mối cho tỷ phu trước mặt ta, những lời giáo huấn hắn đều là công cốc, không coi trọng ta, tiểu súc sinh...

Trình Phượng Đài bồi Tào Tư lệnh hàn huyên hai câu, lại có hạ nhân ghé vào tai bẩm báo gì đó, hắn vội vàng dứng dậy phủi phủi vụn hạt phỉ trên quần áo, nói: "Tỷ phu ngồi chơi một lát, đệ đi rồi sẽ trở lại."

Ấn thói quen của Tào Tư lệnh, yến hội tuyệt đối là bóp thời gian đợi đến mở màn mới xuất hiện, hôm nay chính là vì Trình Phượng Đài mới phá lệ lộ diện sớm, thấy hắn vừa ngồi vài phút liền muốn đứng dậy, cau mày nói: "Cậu em vợ, cậu đúng là bộ tịch rất lớn nha, còn muốn bỏ lão tử ở đây làm trưng bày?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Tỷ phu xin bớt giận, đừng làm khó đệ mà. Ngài thương cậu em vợ đệ cũng phải thương cậu em vợ chứ, còn không thể ra ngoài đón hắn một chốc sao. Đợi khi về liền bồi ngài uống rượu! Đệ tự phạt ba chung." Nói xong liền nhanh chân chạy, Tào Tư lệnh phía sau mắng với theo hai câu mang ý cười.

Cậu em vợ Phạm Liên của Trình Phượng Đài vừa đi Tế Nam lo liệu mấy nơi sản nghiệp trở về, vừa xuống xe liền tắm rửa thay quần áo chạy đến đây dự tiệc, không chỉ không đến tay không mà còn mang theo hai vị khách phương xa. Trình Phượng Đài thấy sau lưng đối phương có cặp vợ chồng trẻ liền đoán được bọn họ là ai, quả nhiên không sai, Phạm Liên vui vẻ giới thiệu: "Tỷ phu, vị này là biểu huynh của ta, Thường Chi Tân, đây là biểu tẩu Tưởng Mộng Bình."

Thường Chi Tân khoảng ba mươi tuổi, mặc tây trang màu đen đeo mắt kính đồi mồi, mắt mày sắc bén sống mũi cao thẳng, vừa nhìn liền biết là người có tính tình có góc cạnh. Tưởng Mộng Bình đứng bên cạnh mặc một chiếc áo khoác dài vải nỉ hồng, nút không cài lại để lộ bộ sườn xám mới tinh bên trong, tóc uốn lọn, trên mái còn kẹp hai chiếc kẹp tóc pha lê, son phấn mỏng nhẹ, là bộ dạng thiếu nãi nãi tân thời.

Trình Phượng Đài thấy Thường Chi Tân liền khen một câu tuấn tú lịch sự, lại bắt tay cùng đối phương, thầm nghĩ quả nhiên hài tử của vợ lẽ đều xinh đẹp. Chỉ nhìn nhà hắn thôi mà nói, hắn và Sát Sát Nhi đúng là xinh đẹp hơn đại tỷ Trình Mỹ Tâm, Phạm Liên và Phạm Kim Linh cũng đẹp mắt hơn Nhị nãi nãi, còn có vị Thường Chi Tân này nữa, đúng là mỹ nam tử tiêu chuẩn. Ngược lại Tưởng Mộng Bình không đẹp như trong dự đoán, kỳ thực cũng đã rất đẹp rồi thế nhưng trong tưởng tượng của Trình Phượng Đài đối phương chính là bế nguyệt tu hoa diễm lệ vô song, nhìn đến người thật không khỏi có chút chênh lệch.

Phạm Liên nói: "Ta gặp biểu huynh ở Tế Nam, biểu huynh vừa lúc muốn đến Bắc Bình làm việc liền cùng nhau đi."

Trình Phượng Đài còn đang lắc lắc tay Thường Chi Tân, đối phương mỉm cười nói: "Trình tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!" Trình Phượng Đài đối với người này cũng là ngưỡng mộ đã lâu, đây tuyệt đối không phải lời khách sáo, Phạm Liên đứng giữa bọn họ đã không ít lần giúp hai bên tuyên truyền nhàn thoại, khiến cho cả hai sớm có tình tri kỷ.

Trình Phượng Đài mời mọi người vào trong, cười nói: "Đều là người một nhà còn gọi tiên sinh cái gì, tôi là em rể họ của anh, anh là cậu cả của tôi."

Thường Chi Tân nói: "Tốt. em rể, em họ có khỏe không? Nói ra thật xấu hổ, cô mẫu gả tha hương, tôi còn chưa từng gặp cô em họ đứng đắn này đâu." Hắn cười vỗ lưng Phạm Liên: "Ngược lại còn cùng cậu em họ ngang hông bên cạnh đây cực thân thiết."

Tưởng Mộng Bình liền cười nói: "Như vậy, chúng ta không phải nên đi thăm em họ trước một chút sao?"

Chỉ một câu ngắn như vậy đã giống như có bàn tay mềm mại mịn màng khẽ chọc ghẹo lục phủ ngũ tạng của Trình Phượng Đài mấy phen, trên đời sao lại có thanh âm duyên dáng, nước suối róc rách vừa mềm vừa trong như vậy chứ, đúng là nói còn dễ nghe hơn hát. Trình Phượng Đài quay đầu nhìn Tưởng Mộng Bình, Tưởng Mộng Bình rất hào phóng gật đầu mỉm cười với hắn, nụ cười này cười ra được cảm xúc ấm áp cùng hương khí, giống như đóa phù dung phấn hồng nở rộ trong tuyết, phong tình dịu dàng không thể nói hết, cực động lòng người.

Trình Phượng Đài trong lòng thầm than: Nói năm đó vì nàng mà cả thành Bình Dương không được an bình, hiện tại ta đã tin.

Vợ chồng Thường Chi Tân đi thăm Nhị nãi nãi, Thường Chi Tân không tiện tiến vào phòng ngủ chỉ đứng ngoài cửa hỏi vài câu, gật đầu một cái liền ra ngoài, Tưởng Mộng Bình lại ngồi ở mép giường nhìn trẻ con hỏi người lớn, thái độ vô cùng thân mật. Nhị nãi nãi là người lãnh diễm cao ngạo như vậy cũng không khỏi nảy sinh hảo cảm cùng nàng, Phạm Kim Linh càng đặc biệt thích nàng, ôm cánh tay không ngừng gọi tẩu tử trước tẩu tử sau, Tưởng Mộng Bình cũng rất ôn nhu nói chuyện phiếm cùng tỷ muội hai người, tình đầu ý hợp khó thể chia lìa.

Nhị nãi nãi ôm hài tử thầm nghĩ: Nữ nhân như vậy, năm đó anh họ vì nàng buông tha gia tài bạc triệu cũng là đáng giá, Thương Tế Nhị chỉ là một hý tử, sao có thể trèo cao được nàng.

Các nam nhân bên ngoài cũng trò chuyện vui vẻ.

Trình Phượng Đài nói: "Cữu huynh, Phạm Nhị nhất định nói xấu về tôi không ít có đúng không?"

"Thật đúng là có. Bất quá hôm nay tôi gặp được liền biết đó đều là lời đố kỵ."

"Ha ha, cữu huynh lần này đến tạm trú hay muốn lưu lại lâu dài?"

"Phải xem đến khi nào Tưởng ủy viên lại điều động công tác của tôi! Trước khi đó cũng không biết sẽ quấy rầy bảo địa bao lâu."

Phạm Liên cười nói: "Tưởng ủy viên còn quản chuyện của anh sao?" Quay đầu nhìn Trình Phượng Đài nói: "Biểu huynh làm việc ở Pháp viện, công tác nào có điều tới điều lui."

Trình Phượng Đài từng nghe Phạm Liên kể về cuộc đời của Thường Chi Tân, kinh ngạc hỏi: "Cữu huynh học pháp luật trong đại học ngôn ngữ?"

Thường Chi Tân cũng từng nghe Phạm Liên kể vê Trình Phượng Đài, đẩy đẩy kính mắt nói: "Đều lại muội phu ngồi trường pháp luật học văn học, chiếm danh ngạch của tôi, vậy nên tôi chỉ có thể đến học viện văn học đọc pháp luật."

Nói xong ba người đều cười rộ lên, Thường Chi Tân cũng không nghiêm túc như bề ngoài, là một người rất biết nói đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro