25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trình Phượng Đài cả ngày chơi bời bên ngoài, Nhị nãi nãi ở nhà cũng có thú tiêu khiển riêng, đương nhiên thú tiêu khiển của nàng an tĩnh và đơn điệu hơn rất nhiều. Cho dù đã gả người rồi Nhị nãi nãi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt cổ huấn, không tùy tiện gặp nam tử khác họ, có thể cùng nàng nói chuyện tìm vui đều là các vị cô nương trong nhà hoặc thái thái tiểu thư nhà khác.

Hôm nay lúc Trình Phượng Đài về đến đã là hơn mười giờ, nội viện nhà chính vẫn là ánh đèn sáng choang, cười nói ríu rít, lò than thiêu đốt nóng hừng hực. Hai đứa con trai lớn và Tứ muội cởi hài ngồi trên kháng chơi ném túi đậu, xung quanh còn bày đủ loại mứt táo, đậu phộng cùng kẹo ngọt làm phần thưởng, vẫn là Tứ muội thắng được nhiều nhất, nhũ nương của nàng ngồi bên cạnh giúp nàng lột chiến lợi phẩm ăn vặt. Nhị nãi nãi, Phạm Kim Linh, Tưởng Mộng Bình cùng với Tứ di thái Trình gia ngồi một bàn đánh bài, các nàng đều là mặc xiêm y hằng ngày, Tứ di thái mặc một bộ sườn xám bên trong khoác áo choàng lông chồn trắng; Nhị nãi nãi lại mặc một bộ kỳ trang màu hoa hồng, trên đầu cài một đôi trâm đuôi phượng; Phạm Kim Linh tóc uốn xoăn lọn mặc váy âu phục, cổ đeo chuỗi ngọc trai màu phấn hồng; Tưởng Mộng Bình lại chỉ mặc một bộ áo vạt dài đã đủ thể hiện sự nhã nhặn mỹ lệ của mình. Đây quả đúng là gấm vóc châu thoa, hương phấn nực nồng, mỗi người một phong vận. Giữa nhóm nhuyễn ngọc ôn hương này, Sát Sát Nhi mặt không biểu tình ngồi cạnh Nhị nãi nãi, nghiêng người chăm chú nhìn nàng phảng phất đang cầu xin gì đó, thế nhưng Nhị nãi nãi chỉ một lòng chơi bài hoàn toàn không thèm nhìn nàng.

Trình Phượng Đài trước giờ phóng khoáng tự tại, người lớn trẻ nhỏ đều không sợ hắn, thấy người đã về liền lật lượt gọi vài tiếng ca ca, tỷ phu chào hỏi, bàn tay xoa bài vẫn liên tục, cái mông cũng không hề di động. Chỉ có Nhị nãi nãi lạnh mặt liếc Trình Phượng Đài không lên tiếng, Sát Sát Nhi vẫn chằm chặp nhìn Nhị nãi nãi không để ý đến ca ca.

Trình Phượng Đài cười nói: "Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy? Ăn tết sao?"

Tưởng Mộng Bình lại cảm thấy ngại ngùng, thấp giọng cười nhẹ nói: "Đều đã quấy rầy cả đêm, thực sự là..."

Trình Phượng Đài nhìn thấy mỹ nhân liền tự động thân thiết, lập tức giơ tay ấn người xuống: "Cứ ngồi! Cứ ngồi! Biểu tẩu là khách quý hiếm gặp! Lúc mày mới mấy giờ đâu, còn rất sớm mà! Tẩu chỉ cần chơi đến vui vẻ là được, nếu trễ ta bảo người đưa tẩu về nhà."

"Không cần ngồi xe của tỷ phu." Phạm Kim Linh ngẩng mặt nói: "Nhị ca của em lát nữa sẽ đến đón."

Trình Phượng Đài thầm nói, Nhị ca của cô nếu bị nữ nhân kéo lại, vừa lăn vào chăn làm sao còn nhớ rõ các cô là ai. Chậm rãi bước đến sau lưng Phạm Kim Linh nhìn bài của nàng, cúi người xuống nói: "Đánh quân hồng trung đi!"

Phạm Kim Linh đẩy hắn: "Tỷ phu! Anh đừng quấy rối em! Bài trên tay đều bị anh đọc ra rồi!"

Trình Phượng Đài liền ngồi xuống bên cạnh uống trà, Nhị nãi nãi nhìn Trình Phượng Đài rồi cười nói với Tưởng Mộng Bình: "Dù sao thì biểu ca cũng không có nhà, tôi chính là cố tình lưu biểu tẩu ở lại một đêm, đánh mấy ván bài trò chuyện tìm vui —— người khác biết tìm người tâm sự, chúng ta lại không biết sao!"

Tưởng Mộng Bình không nghe ra được sự ám chỉ trong lời Nhị nãi nãi, sửng sốt một chút mới cười nói: "Chi Tân cũng không phải loại người thích ra ngoài tìm vui, tối nay anh ấy phải đi Thiên Tân phá án."

Nhị nãi nãi nói: "Biểu ca đương nhiên tốt, không giống đệ đệ kia của tôi, trong nhà một nhóm đệ đệ muội muội, lão di thái thái đều không quản, chỉ thích ra ngoài chơi đùa, cũng không biết bên ngoài có thứ gì câu nhân như vậy." Miệng nàng nói đệ đệ nhưng mắt lại nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài cảm thấy quả là bị nàng nói đúng, bên ngoài đúng là có thứ tốt câu nhân mà!

Nhị nãi nãi vốn không thích quản hắn, thế nhưng dạo gần đây hắn đúng là có chút quá mức thường xuyên ở bên ngoài khiến nàng không khỏi bất mãn, thế nhưng lại không tiện nói trực tiếp trước mặt. Ý tứ trong lời này Tứ di thái và Phạm Kim Linh đều hiểu, ngay cả người hầu nhũ nương trong phòng cũng nghe ra, chỉ có Tưởng Mộng Bình là trì độn chưa phát giác, điểm này nàng cùng Thương Tế Nhụy quả thực là đồng môn sư tỷ đệ.

Tưởng Mộng Bình cười nói: "Liên đệ đệ còn nhỏ, tâm bất định. Đợi cậu ấy cưới tức phụ rồi sẽ thu tâm thôi."

Nhị nãi nãi nói: "Cái này cũng chưa chắc, cưới tức phụ cũng nên chọn người có thủ đoạn mới có thể kềm chế được cậu ấy, bằng không chỉ có nước bị khinh bỉ. Cậu ấy từ nhỏ chính là bị trong nhà chìu hư! Không ai có thể quản được! Ngoại trừ sống phóng túng trong mắt còn có cái gì đâu!"

Trình Phượng Đài thầm nghĩ nếu cứ để nói tiếp liền sẽ có chuyện, Nhị nãi nãi có thể dùng thái độ chỉ cây dâu mắng cây hòe này nói suốt hai giờ đâu! Liền ngắt lời: "Ôi chao! Sát Sát Nhi làm sao vậy? Không vui sao? Nói cho ca ca nào."

Sát Sát Nhi nghiêng đầu, không trả lởi Trình Phượng Đài.

Nhị nãi nãi liền nói: "Cậu còn nhớ phải hỏi nàng!" Nói xong mới phát hiện ngữ điệu không tốt, không quá thích hợp liền cố mềm giọng nói tiếp: "Tam muội muốn đi học, tôi không đồng ý với nàng."

Vừa nghe đến đây Sát Sát Nhi liền cau mày: "Tẩu tử, hai cháu trai đều đã đi trường học rồi..."

Nhị nãi nãi nói: "Bọn họ là nam hài tử, muội là nữ hài tử, không giống nhau. Muội muốn học gì đó không phải đã mời tiên sinh đến tận nhà sao? Nếu ngại học vấn người này không đủ dạy muội liền đổi một người khác."

"Kim Linh tỷ cũng là con gái, thế nhưng không phải cũng đến trường sao?"

"Kim Linh tận mười lăm mới đi học, muội còn kém hai năm đâu." Nhị nãi nãi liếc nhìn Phạm Kim Linh: "Huống chi đó còn là vì tôi đã gả đi, Nhị ca nàng lén lút gạt trong nhà đưa nàng đi học, còn không thương lượng với tôi. Nếu là khi tẩu còn ở nhà, Nhị ca của nàng cũng không dám làm ra việc này."

Phạm Kim Linh lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu mình không được đưa ra ngoài đi học liền phải ở nhà làm một nữ nhân khuê các kiểu cũ, nhân sinh như vậy còn có gì vui vẻ đáng nói đâu.

Sát Sát Nhi cao giọng nói: "Con gái của Lão Cát nhỏ hơn muội bốn tuổi cũng đã đi học."

"Nhà Lão Cát là loại thế nào, môn hộ nhà chúng ta lại thế nào? Cái này cũng có thể so bì?" Ngữ điệu của Nhị nãi nãi chậm rãi lại kiên định: "Chuyện này đợi qua hai năm lại nói."

Một chiếu bài này thì Tưởng Mộng Bình là khách, không tiện xen vào chuyện nhà người khác, đệ muội Phạm gia luôn sợ tỷ tỷ, cũng không dám lên tiếng, Tứ di thái trước giờ đều là thiên lôi của Nhị nãi nãi, sai đâu đánh đó. Sát Sát Nhi lâm vào tình thế tứ cố vô thân, chợt nghe tứ muội đang ngồi trên khán lên tiếng: "Tẩu tử, muội cũng muốn cùng tỷ tỷ đi học!"

Trình Phượng Đài nhìn có chút hả hê, không ngờ còn một người có can đảm tạo phản.

Tứ di thái lập tức quát nữ nhi: "Mỹ Âm! Ngồi xuống!"

Nhị nãi nãi nhìn Tứ di thái, mỉm cười hài lòng hỏi: "Di nương, ngài nghĩ thế nào?"

Tứ di thái mặc dù là thiếp của cha Trình Phượng Đài, ở Trình gia hiện tại xem như bối phận lớn nhất, thế nhưng người quản gia hiện tại là Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi lại vốn là đích trưởng nữ trong nhà, trời sinh có một loại uy nghi cường thế. Tứ di thái xuất thân hàn môn tiểu hộ, so với Nhị nãi nãi còn nhỏ hơn hai tuổi, bình thường vẫn có chút sợ nàng, ở trước mặt Nhị nãi nãi vẫn luôn treo nụ cười lấy lòng. Nàng tuy rằng biết Trình Phượng Đài là theo tân phái, thế nhưng sống trong nhà lại sợ nhất đắc tội Nhị nãi nãi, vậy nên chỉ có thể nói: "Tiểu thư nhà chúng ta kiều kiều nộn nộn, Mỹ Âm còn cần nhũ nương đút cơm đâu! Sao có thể đi học đường? Theo ý của tôi cũng là chờ thêm hai năm, đợi thân thể rắn chắc một chút, nếu không ngay cả bút cũng cầm không vững."

Nhị nãi nãi rất hài lòng gật đầu: "Di nương nghĩ giống ta." Rồi nhìn Sát Sát Nhi nói: "Muội thấy rồi đấy, lòng dạ cha mẹ thiên hạ đều giống nhau. Đáng thương muội không cha không mẹ, chỉ có thể ở bên cạnh ta mà lớn, thế nhưng trưởng tẩu như mẹ, ta đại khái còn có thể quyết định thay muội. Chuyện đi học này hiện tại không cần nhắc đến —— ở chỗ của ta chính là không thể. Cô nương khuê các ra ngoài nếu như xảy ra chuyện gì, tẩu chẳng phải là làm thất vọng tổ tông Trình gia sao? Nếu không muội cứ đi tìm ca ca của muội mà nói, nếu hắn đồng ý tẩu liền không phản đối."

Sát Sát Nhi lập tức quay đầu lớn tiếng gọi: "Ca!"

Trình Phượng Đài cười cười nghĩ thầm, chống không lại tẩu tử mới nhớ đến còn có ca ca nha?

"Tẩu tử đã nói qua hai năm hẳn nhắc lại còn hỏi ta làm gì? Nhà của chúng ta từ sớm đã định quy củ, ta chỉ quản việc kiếm tiền, tất cả đều do tẩu tử của muội làm chủ. Nếu để ta nói, tẩu tử đã thay mẹ một tay nuôi lớn muội, nàng còn có thể hại muội sao?"

Trình Phượng Đài nếu như chớp mắt ra hiệu gì đó nhất định sẽ bị Nhị nãi nãi nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn muội muội, trên đời này đại khái chỉ có Sát Sát Nhi và Phạm Liên là có thể lĩnh hội dụng ý từ ánh mắt này của hắn. Sát Sát Nhi lập tức không nói nữa, ngồi thêm một lát liền cáo từ đi ngủ.

Nhị nãi nãi cũng nói: "Bọn nhỏ đều đi ngủ thôi, đã trễ rồi."

Trình Phượng Đài đứng dậy vẫy tay với bọn họ: "Đi! Ba ba đưa mấy đứa về phòng." Đại thiếu gia và nhị thiếu gia nghe lời này đều có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, phụ thân của bọn họ đã rất lâu không nhìn đến hai người, vội vàng xỏ hài chạy đến cạnh người phụ thân. Nhị thiếu gia vừa định nắm tay phụ thân, không ngờ Trình Phượng Đài đã ngồi xổm xuống nói: "Mỹ Âm đến đây! Ca ca cõng muội!" Mỹ Âm hoan hô một tiếng leo lên nằm sấp trên lưng Trình Phượng Đài, vòng tay ôm cổ hắn đem mứt táo trên tay quệt bẩn cả cổ áo. Trình Phượng Đài chính là không thèm để ý, Nhị thiếu gia ở bên cạnh lại cực kỳ thất vọng, cắn môi dường như chực khóc, ca ca của bé lại kéo nhẹ tay bé một chút, không để bé giận dỗi.

Trình Phượng Đài cõng muội muội, mỉm cười với Phạm Kim Linh: "Linh cô nương, phải săn sóc cho biểu tẩu đấy! Nếu Nhị ca hồ đồ nhà cô không đến đón liền đi gọi Lão Cát, nhất định phải nhìn biểu tẩu vào nhà an toàn mới được rời đi. Thật ra vẫn là lưu lại một đêm mới tốt."

Phạm Kim Linh hiện tại cũng đã thân thiết với Tưởng Mộng Bình, so với tỷ tỷ ruột còn phải thân hơn, tự nhiên vạn phần săn sóc, nào cần Trình Phượng Đài lôi thôi nhiều lời căn dặn.

Trình Phượng Đài lại nhìn Tưởng Mộng Bình nói: "Biểu tẩu, xin lỗi không tiếp được. Hôm nào chờ biểu huynh về rồi, tẩu nhớ nhắn lại tôi mời hai người ăn cơm!"

Tưởng Mộng Bình cười nói: "Ôi chao, tôi nhất định sẽ nhắn. Anh ấy thật sự rất bận rộn."

Trình Phượng Đài lại nói: "Sau này nếu biểu huynh không có nhà tẩu cứ đến nơi này chơi, thường xuyên làm bạn với Nhị nãi nãi nhà tôi, hai người thân thiết với nhau là chuyện tốt."

Nhị nãi nãi bị câu này của hắn lấy lòng, trái tim mềm đi, cười nhẹ nói: "Mau đi ngủ đi, còn dài dòng lê thê." Sát Sát Nhi đứng dậy rời khỏi Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi kéo cổ tay nàng lại một chút, ánh mắt ấm áp: "Hảo cô nương..."

Tình cảm cô tẩu giữa hai nàng không tầm thường, quả thực gần như mẫu tử, không nên vì chút chuyện này mà xảy ra khập khiễng. Sát Sát Nhi vỗ tay Nhị nãi nãi, dịu dàng nói: "Tẩu tử, muội hiểu. Tẩu chính là tốt với muội, muội luôn biết."

Trình Phượng Đài bước ra hành lang, đem tiểu muội trên lưng gỡ xuống đưa vào lòng nhũ mẫu, lại xua hai đứa con trai đi chuẩn bị nói chuyện với Sát Sát Nhi. Đôi chân Mỹ Âm vẫn câu lấy lưng ca ca không chịu xuống hẳn, bĩu môi rưng rức khóc, nhũ mẫu lập tức dùng hết chiêu thức dụ dỗ ôm cô bé đi. Nhị thiếu gia vòng quanh bên chân Trình Phượng Đài vài vòng, còn quyến luyến khó rời, Trình Phượng Đài nói: "Này, mau về phòng thôi, bám riết như vậy còn chưa xong sao?" Trước khi nhị thiếu gia òa khóc đại thiếu gia đã kéo cậu bé rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro